Chương 5
Sau khi tỉnh lại, ta lập tức vận khí thăm dò nội tức trong người. Quả nhiên, kinh mạch và xương cốt vẫn ổn định, cơ thể không có dấu hiệu bị nội thương, duy chỉ có pháp lực là đã bị tiêu tán gần hết, ngay cả chút khí tức còn sót lại đến giờ cũng không cảm giác được gì nữa.
Ta bất lực vò đầu bứt tai gần nửa ngày, cuối cùng chỉ biết cúi đầu nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu "Thật không ngờ... Bổn toạ cũng có lúc rơi vào tình thế quẫn bách như vậy, ngay cả việc bản thân bị ném đến chỗ nào cũng không nhận thức nổi. Đáng ch.ết, con lừa trọc đó thật có bản lĩnh hại người...".
Hồi lâu sau, ta đành phải tự mình điều chỉnh cảm xúc, bắt đầu rảo mắt dò xét xung quanh. Thì ra nơi đây là một khu rừng nguyên sinh rộng lớn vô cùng, càng kì quái hơn là trên trời lại xuất hiện cùng lúc hai quả cầu lửa đỏ rực, vừa liếc mắt thôi đã thấy toàn thân nóng hầm hập lên rồi.
Ánh nắng gay gắt chiếu xuyên qua những tán cây rậm rạp, vừa hay rủ xuống thân hình của một con linh tước đang đậu trên cành cây phía đối diện, vừa trông thấy nó ta đã giật thót, ở đây... ở đây còn có linh vật nữa sao ?
Có vẻ như con chim màu bạc đó đang rất chú tâm rỉa lông rỉa cánh, thi thoảng nó lại nghẹo đầu sang một bên, cọ quẹt cái mỏ dài vào khóm cây bên cạnh khiến chúng phát ta tiếng xì xạc cộc lốc.
Lát sau, dường như con Linh tước đã hài lòng với bộ lông của mình, nó ưỡn ngực rũ người mấy cái rồi sải cánh bay vút đi, thoáng chốc đã mất dạng sau những rặng mây rám nắng.
Lúc này, ta mới sực tỉnh , cúi đầu nhìn xuống nơi đang ngồi, hình như... hình như từ khi tỉnh lại đến giờ... ta vẫn đang ở trên lưng một con thú nào đó?
Ta lập tức bật dậy như phải bỏng, tưởng như chỉ chậm chễ một chút thôi là sẽ bị bộ lông rực lửa kia thiêu cháy vậy.
"Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh".
Ta rướn cổ thầm nuốt một ngụm nước bọt rồi nhanh chóng suy tính, bây giờ trong người không có pháp lực, ngàn vạn lần không thể chêu chọc vào nó, xem ra, để không bị nướng chín thì chỉ còn cách... bỏ trốn thôi.
Nghĩ là làm, ta nhoài người ra sau, từ từ lùi từng chút một, có điều, con thú này dường như phát giác ra ý đồ của ta, nó vừa cựa quậy một cái liền khiến cho khắp nơi chấn động rần rần, ta cũng gần như lao đầu về phía trước, nằm sấp người xuống, trong lòng rối tung cả lên, nếu tốc độ không nhanh bằng nó, lỡ như đang bỏ chạy bị nó bắt được thì sao ? Chắc chắn sẽ ch.ết càng thảm.
Quan trọng nhất là... biết chạy đi đâu bây giờ?
Thế là sau một hồi suy xét, ta thầm đưa ra hai khả năng, thứ nhất, con thú này không hề muốn hại ta, bởi vì từ lúc ta bị ném đến đây, nó vẫn nằm im bất động như tượng đá, một chút sát khí cũng không ngửi được.
Hai là con thú này không hề có pháp thuật trong người, chỉ đơn thuần là một con vật tầm thường vô cùng yếu đuối, nếu thế thì ta càng không phải sợ.
Cho nên, ta dứt khoát ném ý định bỏ trốn ra khỏi đầu, tạm thời quyết định bám lấy nó vài ngày đã, còn những chuyện khác từ từ rồi tính vậy.
Một trận gió khô khốc thổi qua, mây trời vẫn trong vắt trong ánh dương rực rỡ. Ta xoay người lại, tay chân dang rộng ra, khẽ thì thào "Thâm thù đại hận còn chưa trả xong đã lạc đến nơi này...", ta hơi ngừng, bạo gan đưa tay ra vuốt lông nó, nói tiếp "Bổn toạ... không cam tâm nổi".
Con thú vẫn không có động tĩnh gì.
Một người một thú cứ im lặng dưới ánh mặt trời ngày càng bỏng rát, không biết qua bao lâu, ta cơ hồ nhớ ra vài chuyện, trong đầu lập tức loé tinh quang... Đúng rồi, tên khốn đi theo lão thiên đế hôm đó có nói câu gì nhỉ?
Ném về thời thượng cổ sao?
Ta ngồi phắt dậy, vừa vuốt cằm vừa nghiêm túc nhớ lại trận chiến trên thiên giới, hình như, lúc đầu lão thiên đế phế bỏ tu vi của ta, sau đó... sau đó, một bàn tay mang theo kim ấn mạnh mẽ giáng xuống...
Nhớ rồi... kim ấn vàng nhạt đó, chỉ có một chữ... "Thần".
Lòng ta bỗng trầm xuống, xem ra chuyện này không đơn giản đâu... Vì đó vốn là pháp ấn thần lực của thần minh mà...
Nghe nói, tam giới từ khi khai thiên lập địa đến nay đã trải qua vô số biến cố, sử sách chia thành ba giai đoạn là sơ khai, trung quán và vị lai.
Có lần, ta lẻn vào phòng sư phụ lấy trộm một quyển sách ra xem, chỉ nhớ trong đó có ghi chép về một loại trận pháp được vận hành bằng pháp lực của thần minh, mỗi khi trận pháp khởi động, có thể hoán đổi vạn vật trong tam giới từ thời kì này sang thời kì khác, và chỉ có Thần minh mới thi triển được.
Lần đó vì quá gấp gáp nên ta không kịp giở xem tin tức về Thần minh, nhưng nghe đám tiểu yêu nói, Thần minh là những người có pháp lực rất cao siêu, còn mạnh hơn cả tôn vương các giới tộc trong tam giới...
Nếu vậy thì, ta chắc chắn đã bị ném về thời thượng cổ rồi...