Ngoảnh đầu nhìn lại, ta liền bắt gặp ánh mắt đắm đuối của Mặc Uyên. Dưới ánh nắng yếu ớt ở phủ minh ti, ta nhìn đến ngẩn ngơ rồi khó khăn rời mắt.
Ta tự hứa mình, cùng lắm là lịch kiếp xong sẽ quay lại theo đuổi một lần nữa là được.
Mạc Uyên hình như biết được suy nghĩ của ta nên muốn cười nhạo, ta liền nói: Ngài muốn cười thì cười đi"
Qủa nhiên, từ phía sau phát ra tiếng cười trầm thấp, ta tức giận muốn nhanh chóng rời đi thì lại có tiếng nói truyền đến: Được! Ta đợi nàng"
Người ta lập tức hóa đá, miệng lắp bắp hỏi lại "Ngài nói cái gì?", hỏi xong liền cuống quýt bịt miệng, trong đầu nổ ầm một tiếng, lại nghe hắn yếu ớt gọi "Cẩm Du, ta đợi nàng"
Cuối cùng, ta vác bản mặt cà chua lao nhanh vào đường luân hồi trong sự khiếp sợ của lũ cô hồn dã quỷ...