Chương 4
Trên đường náo nhiệt, có ba người chủ tớ vô cùng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Một tháng có hai lần trăng tròn, trăng tròn là ngày đầu tháng và ngày mười sáu, mở cửa vào giờ Dậu, đóng cửa vào giờ Hợi.
Hai nô tì vóc dáng cao cao đều thuộc loại tướng mạo cân đối, trong mắt người bình thường đã là thiên tiên mỹ nhân, nhưng vừa nhìn thấy tiểu công tử đi ở phía trước các nàng, mới biết được cái gì gọi là thiên tiên.
Nhìn tiểu công tử mặt như quan ngọc, phong thần tuấn tú, giơ tay nhấc chân còn mơ hồ mang theo một tia quý khí, cặp mắt linh động như đứa trẻ nhìn trái nhìn phải, bốn phía âm u dường như lập tức tất cả đều sáng bừng lên.
"Công chúa, công chúa, người xem..." Ánh Bình lời còn chưa nói hết, đã bị một tầm mắt liếc ngang làm cho ngừng lại. "A... Thực xin lỗi, nô tỳ nhất thời đã quên, công tử." Nàng ngượng ngùng le lưỡi, lập tức sửa sai.
"Hừ! Nhớ đừng có quên." Phượng Phán Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, cho dù Ánh Bình có nói sai, cũng không có cách mắng nàng vì giờ phút này tâm tình rất tốt.
Bước đi, nàng không tự chủ được mà nghĩ đến Thịnh Vũ Hành, mấy ngày nay, mọi chuyện lớn nhỏ mà nàng gây cho hắn, làm cho oán khí trong lòng nàng cũng vơi đi bớt, nhưng làm cho nàng khó hiểu chính là, hắn vì sao lại nhẫn nhục chịu đựng?
Rõ ràng nàng đều gây khó dễ với hắn, vì sao cái gì cũng không nói? Có đôi khi nàng thậm chí cảm giác được, mỗi lần hắn cũng biết nàng muốn làm gì để chỉnh hắn, lại còn cố ý theo sự tình phát triển theo ý nàng!
Là vì nàng không có báo cáo cho phụ hoàng trị hắn tội ch.ết, cho nên hắn mới khắp nơi nhượng bộ bao dung sao?
Nghĩ đến chén trà ngày đầu tiên kia, hắn kỳ thật ngay từ đầu đã biết có vấn đề, cho nên mới chậm chạp không uống, đến lúc hắn hỏi vấn đề kia, nàng nói muốn sau này chính mình tính sổ, hắn liền không do dự một ngụm uống xong chén trà kính sư kia.
Sau nhiều sự kiện chỉnh hắn, làm cho cảm giác của nàng càng thêm rõ ràng—— hắn là cố ý cho nàng trả thù hắn.
Thịnh Vũ Hành trong lòng làm gì đều tính toán, nàng hoàn toàn không hiểu nổi, nàng thậm chí đoán không được hắn tại sao phải giúp nàng tìm người, rõ ràng một ngày trước mới bị nàng hung ác gây chuyện, trời lạnh lại bị đổ nước cho ẩm ướt khắp người, không có sinh bệnh thật đúng là may mắn...
Đột nhiên dừng bước lại, lập tức bị hai thị nữ đi sau lưng đâm vào lưng làm cho lảo đảo một chút.
"Nô tỳ đáng ch.ết, công tử thứ tội!" Ánh Bình vội vàng thấp giọng xin lỗi.
Phượng Phán Nguyệt có chút không kiên nhẫn phất tay, ngăn nàng la hét ầm ĩ, cất bước tiếp tục đi về phía trước, bất quá đã không còn hào hứng đi dạo phố
Hắn vì cái gì xin nghỉ? Là vì... Bị bệnh sao?
Nghĩ đến ngày ấy hắn thỉnh thoảng bóp trán, trên mặt hiện ra chút sắc hồng nhàn nhạt, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là ngày đó hắn bị bệnh a!
"Công tử, ngài mai không phải học thuộc ba bài Kinh Thi sao? Ngài đã chuẩn bị xong chưa?" Ánh Hà lo lắng hỏi, dù sao chủ tử không có học tốt khóa học kia, bị phạt chính là các nàng!
"Ừ." Phượng Phán Nguyệt có chút không yên lòng đáp lại, trong chốc lát sau đột nhiên quyết định, "Đi, chúng ta đi thăm Thịnh Thái Phó."
"Hả? Công tử muốn đi thăm Thịnh Thái Phó?" Ánh Hà kinh ngạc, cái này... Chủ tử có phải là đã quên mình là vi phạm lời dặn của Thái Phó không được xuất cung, lại vẫn dám ngang nhiên đi gặp?
"Đúng! Bản công tử chưa từng đến phủ của Thịnh Thái Phó!" Phượng Phán Nguyệt ha ha cười.
"Hơn nữa, được Thịnh Thái Phó dạy bảo đã hơn một tháng, thừa dịp hôm nay xuất cung, đến thăm hỏi chút, cho… phải lễ, cũng là bổn phận của đệ tử."
"Nhưng công tử, ngài không phải đã quên chúng ta là trốn ra khỏi cung?" Ánh Hà than thở, có đạo tặc nào còn chạy đến trước mặt quan nói rằng chính mình trộm đồ?
"Không sao." Nàng cười cười phất phất tay, dù sao nàng thế nào cũng phải đi xem, Thịnh Vũ hành không có bệnh còn không nói, nếu thật bị bệnh...
Cau mày, như không nghe thấy thở dài, thực bị bệnh thì sao nàng còn không có nghĩ đến, hoặc là... Ngừng gây chuyện, đừng có lại trả thù hắn nữa!
"Đi thôi!" Không hề nghĩ nhiều, nàng trực tiếp hạ lệnh, xoay người rời đi lần nữa, ở bên đường chờ xe ngựa đi tới.
"Chủ tử." Người phu xe ngồi trên yên thấy chủ tử trở về, lập tức nhảy xuống xe ngựa quỳ xuống đất thỉnh an.
"Đứng lên đi! Có biết quý phủ Thịnh Thái Phó ở chỗ nào?" Phượng Phán Nguyệt hỏi.
"Bẩm chủ tử..., nô tài biết, ngay tại trên đường đến thành Tây." Xa phu cung kính đáp.
"Ngươi đã biết rõ, thì đi đi!"
Sau khi lên xe, xe ngựa liền chậm rãi chạy nhanh hướng Thành Tây phủ Thái Phó.
Xe đi mất ba canh giờ, rốt cục ngừng lại.
"Chủ tử, đã đến phủ Thịnh Thái Phó." Xa phu tại bên ngoài hô.
Ánh Hà cùng Ánh Bình xuống xe trước, xoay người vươn tay giúp chủ tử các nàng xuống xe ngựa.
Phượng Phán Nguyệt ngẩng đầu nhìn cánh của màu son trước mắt, trên cửa treo tấm biển đề hai chữ "Thịnh viên"
Hả? Không phải là treo "Phủ Thái Phó" sao!
"Đem xe đỗ ở một bên đi, đừng chắn đường đi." Nàng phân phó.
"Dạ" Xa phu lĩnh mệnh.
"Đi gõ cửa." Phượng Phán Nguyệt lại mệnh lệnh.
Ánh Hà tiến lên gõ cửa, qua một hồi lâu, cửa chính màu son mới từ từ mở ra, một ông cụ đầu tóc hoa râm thò đầu ra.
"Xin hỏi các vị có chuyện gì sao?"
"Ông cụ, chủ tử của nhà ta tới thăm hỏi Thịnh Thái Phó." Ánh Hà nói.
"Xin hỏi quý chủ tử là?" Ông cụ vô ý thức nhìn về phía người ở dưới cầu thang, một thân tiểu công tử quý khí.
Ánh Hà không biết trả lời, quay đầu lại nhìn về phía chủ tử.
Phượng Phán Nguyệt mỉm cười, bước lên vài bậc thang, đi tới trước cánh cửa màu son, tiếng nói nhẹ nhàng "Thấm Hinh công chúa."
Ông cụ sững sờ, vị tiểu công tử trước mắt này, mãi đến bốn chữ rốt cục tiến vào đầu óc của hắn, hắn mới vội vàng đem cửa mở ra, quỳ xuống đất. "Nô... Nô tài tham kiến công chúa, công chúa vạn phúc kim an."
"Đứng lên đi!" Phượng Phán Nguyệt nghênh ngang đi tới cửa. "Xin hỏi ông cụ, Thịnh Thái Phó có ở đây không?" Nàng hỏi, nhìn vào lối hẹp bên trong nhà.
"Bẩm công chúa, thiếu gia không có ở phủ, nhưng hẳn là rất nhanh sẽ trở về, kính xin công chúa đợi chút." Ông cụ tranh thủ thời gian đóng cửa lại, cung kính đi theo.
"Thái Phó không có ở phủ?" Phượng Phán Nguyệt có chút thất vọng. "Hắn xin nghỉ ba ngày để làm gì đây!"
"Bẩm công chúa, thiếu gia là nhiễm phong hàn mới xin nghỉ." Ông cụ cho rằng công chúa nghi ngờ chủ tử nhà mình giả bộ cáo ốm không vào triều, không làm việc, chạy theo giải thích.
Nàng sững sờ. "Phong hàn?"
"Đúng vậy, ngày ấy thiếu gia cả người ướt đẫm hồi phủ, trời thì lạnh, đêm đó người bắt đầu nóng ran, nhưng hôm sau thiếu gia vẫn vào cung thượng triều, sau khi hồi phủ liền ngã bệnh."
"Như vậy ư!" Phượng Phán Nguyệt có chút chột dạ. Nguyên lai ngày đó hắn quả thật đã bị bệnh, hắn vì cái gì cũng không nói? Mà ngay cả xin nghỉ lý do cũng không viết, chẳng lẽ là bởi vì không muốn làm cho nàng áy náy sao? "... Hiện tại thân thể Thái Phó như thế nào?" Nàng quan tâm hỏi.
"Bẩm công chúa, thiếu gia thân thể bồi dưỡng hai ngày mới tốt chút ít, tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng đã không còn đáng ngại, đại phu nói uống thêm ba thang thuốc có thể hoàn toàn khỏi hẳn."
"Ông cụ, Thái Phó hắn bệnh cũng chưa khỏi, không nghỉ ngơi cho tốt, lại chạy tới chỗ nào rồi?" Nàng nhíu mày.
"Bẩm công chúa, là vì có biểu muội đến tìm thều gia, nói có chuyện gấp thương lượng, thiếu gia mang bệnh trong người mà vẫn ra ngoài." Ông cụ giải thích.
Phượng Phán Nguyệt dừng bước lại, không tiếp tục đi lên phía trước.
“Thái Phó không ở phủ, bản công chúa không quấy rầy" Cố gắng đè xuống nỗi thất vọng kia, nàng hướng ông cụ cáo từ, rời khỏi Thịnh viên.
Vừa mới mở cửa ra, đã nhìn thấy Thịnh Vũ Hành đứng ngoài cửa cùng một nữ tử xinh đẹp bên cạnh chiếc xe ngựa, một bên còn có các tỳ nữ ăn mặc đẹp đẽ.
"Biểu ca, cám ơn huynh giúp Linh Nhi, Linh Nhi..." Tiểu mỹ nhân mảnh mai đứng không vững, liền ngã vào lòng Thịnh Vũ Hành.
Phượng Phán Nguyệt nắm hai bàn tay, đôi mắt linh động hơi nhíu lại, nhìn cảnh tượng hai người thân mật, lại nhìn Thịnh Vũ Hành ôn hòa vòng tay ôm nàng kia.
"Huynh đã nói chuyện với dượng rồi, muội không cần lo lắng, chăm sóc tốt chính mình, an tâm chờ làm tân nương là được rồi." Thịnh Vũ hành ổn định thân thể của nàng.
Tân... Nương? Phượng Phán Nguyệt thân mình hơi ngã một cái, tựa trên người Ánh Hà.
"Biểu ca!" Tiểu mỹ nhân thẹn kêu.
"Được rồi, mau trở về thôi!" Thịnh Vũ Hành mỉm cười, cẩn thận giúp nàng lên xe ngựa, buông màn xe, dặn dò tỳ nữ chú ý chiếu cố, dặn dò xa phu chú ý lái xe.
Xe ngựa sau khi chậm rãi rời đi, Thịnh Vũ Hành mới vuốt vuốt đầu có chút đau, xoay người chuẩn bị vào nhà thì trông thấy cửa chính đã mở, mà người đứng trong cửa...
Phượng Phán Nguyệt thu hồi tầm mắt, đứng thẳng người bước ra cửa chính, đi về phía xe ngựa cách đó không xa.
"Công chúa!" Thịnh Vũ Hành không nghĩ ngợi, bước lên giữ chặt tay nàng.
"Làm càn!" Phượng Phán Nguyệt nghiêm nghị quát tháo, vứt bỏ tay của hắn. "Đừng đụng ta! Đừng có dùng cái tay kia..." Đang nói, nàng bỏ lửng.
Thịnh Vũ Hành khẽ giật mình, sững sờ nhìn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sắc mặt có chút tái nhợt, giây lát, hắn lộ ra một bộ dáng tự giễu.
"Thần mạo phạm, thỉnh công chúa thứ tội." Hắn lùi một bước, cúi đầu cung kính thỉnh tội.
Phượng Phán Nguyệt cắn cắn môi. Nàng cũng không phải cố ý muốn ra vẻ công chúa kiêu căng, nàng chỉ là... Chỉ là...
Nàng cũng không biết mình rốt cuộc là thế nào, có cổ bực mình ngăn chặn ngực, nàng cảm thấy chịu không được... Chịu không nổi bàn tay vừa ôm cô gái kia lại cầm lấy tay nàng.
Nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến bệnh của hắn chưa khỏi hẳn, lại vì nữ tử kia ôm bệnh bôn ba, vì nữ tử kia ôn nhu cười, lại so với giờ phút này hắn đối với nàng như vậy, lạnh nhạt...
Tâm không hiểu cảm thấy rất khó chịu, cảm giác chính mình bị ủy khuất, nhưng là không biết vì cái gì nàng lại có cảm xúc phức tạp như vậy.
Hắn còn muốn đối nàng kia nói —— an tâm chờ làm nương tử...
"Chủ tử?" Ánh Hà phát hiện chủ tử khóc, cả kinh không biết làm sao.
Thịnh Vũ Hành nghe thấy tiếng, giương mắt, trông thấy nước mắt chảy xuống, tâm bỗng nhiên đau xót, nhịn không được tiến lên một bước.
"Công chúa, phát sinh chuyện gì sao? Vì sao công chúa lại ở chỗ này?" Nhìn vào đôi mắt buồn bã kia, lời của hắn nghẹn lại, không biết nên nói cái gì.
Phượng Phán Nguyệt quay lưng lại, đứng thẳng, không hiểu sao cảm thấy mình khóc như vậy rất mất mặt.
"Hồi cung!" Nàng khàn khàn nói, nhanh chóng tiến vào trong xe ngựa, cũng không quay đầu lại rời đi.
Thịnh Vũ Hành không ngăn lại, lặng yên đứng ở tại chỗ, đưa mắt nhìn xe ngựa biến mất tại chỗ kia.
Nàng làm sao vậy? Vì cái gì khóc? Là bị cái gì ủy khuất mới đến tìm hắn sao?
"Thiếu gia." Ông cụ đi vào bên người chủ tử. "Trời giá rét, thân thể của ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu, vào nhà đi!"
"Phúc bá, công chúa nàng đến đã bao lâu?"
"Chưa đến một khắc, ngay đại sảnh cũng còn chưa đi đến, biết rõ thiếu gia bị bệnh lại không ở phủ, đã nói không quấy rầy." Phúc bá giải thích.
"Công chúa lúc đến tâm tình như thế nào?"
"Thoạt nhìn khá tốt, biết rõ thiếu gia ngài không ở phủ có chút thất vọng, nghe được thiếu gia ngài là bởi vì phong hàn xin nghỉ, bộ dạng giống như có chút áy náy, mặt khác đều tốt." Phúc bá tinh tế hồi tưởng.
Phải không? Vừa rồi ở bên ngoài, nàng vì sao lại có vẻ mặt đau thương oán giận?
Đáng ch.ết, đầu đau quá!
Hôm sau, Thịnh Vũ Hành vào triều, tất cả tâm tư đều ở bên Mặc Hương Các kia. Nàng sẽ gặp hắn sao? Hôm qua cứ như vậy rời đi, hôm nay nàng sẽ gặp sao?
Thật vất vả đợi đến lúc hạ triều, hắn không thể chờ đợi được chạy tới Mặc Hương Các.
Gặp hai thị nữ thiếp thân của nàng đứng ở bên ngoài Mặc Hương Các, hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, biết rõ nàng ở bên trong.
Hít một hơi thật sâu, đẩy cửa Mặc Hương các, đạp mạnh đi vào, liền trông thấy bóng dáng duyên dáng yêu kiều đứng ở sau án, một tay chấp bút viết chữ, không có ngẩng đầu.
"Thái Phó mời ngồi, bản công chúa lập tức xong ngay." Phượng Phán Nguyệt ngữ điệu đạm mạc vang lên.
Thịnh Vũ Hành không tiếng động thở dài, đi đến trước án xem nàng tại viết những thứ gì.
Đó là một bức họa, một cây hồng mai duyên dáng yêu kiều, nhiều điểm đỏ bừng tại trên cành tách ra, thấy nàng điểm xuống vài nét cuối cùng của bức tranh, đem bút đặt trên giá, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
"Thật là một bức Tuyết Mai tỏa hương thơm." Hắn tán thưởng nói. "Bức họa này bất luận nét vẽ hay ý cảnh, so với hơn tháng trước đều tiến bộ rất nhiều."
Phượng Phán Nguyệt sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn, dường như đối với lời khen ngợi của hắn rất bất ngờ, đột nhiên lông mày hơi nhíu lại, chẳng lẽ hắn là bởi vì việc hôm qua, cho nên mới tận lực ca ngợi nàng? Đáy mắt hiện lên một tia bướng bỉnh, nàng cười cười.
"Thái Phó khen trật rồi." Nàng đạm mạc đáp lại, trong giọng nói không có một chút vui sướng.
"Thái Phó thân thể đã bình phục rồi sao?"
Thái độ của nàng làm hắn sững sờ, ngực thắt lại, hắn rũ mắt xuống, đáp lại bằng giọng hờ hững: "Đa tạ công chúa quan tâm, thần đã khỏi bệnh."
"Thái Phó nhìn sắc mặt không tốt lắm." Phượng Phán Nguyệt nói thẳng.
"Thần không sao." Thịnh Vũ hành nhấn mạnh. "Công chúa, thần trước khi xin nghỉ có cho công chúa bài tập, không biết công chúa đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Ừ..." Phượng Phán Nguyệt ánh mắt chớp chớp, không rõ ràng đáp lại, rời khỏi án đến bàn tròn bên cạnh, tự tay rót chén trà. "Thái Phó uống chén trà nóng, đây là trà xuân Long Tĩnh, hy vọng có thể hợp khẩu vị Thái Phó."
Thịnh Vũ Hành nói lời cảm tạ tiếp nhận, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống xuống, cũng không sợ nàng trong trà hạ dược, bởi vì hắn hiểu rõ, cùng một loại thủ đoạn nàng sẽ không thèm dùng đến lần thứ hai.
"Trà ngon." Hắn tán thưởng nói. " Tối hôm qua công chúa đến hàn xá, thần không có tiếp đón tốt, chậm trễ công chúa, thật sự là tội đáng ch.ết vạn lần."
"Không có gì, bản công chúa không mời mà tự đến, trở thành khách không mời mà đến, thất lễ mới đúng." Nàng cười nói. Ha ha, muốn làm bộ vậy cùng nhau làm.
"Công chúa khách khí." Thịnh Vũ Hành cười yếu ớt. "Đúng rồi, về việc thần giúp công chúa tìm người, thần đã hỏi qua bạn bè, Cúc Chi Phường cũng không có người này."
Phượng Phán Nguyệt nhíu mày, nói như vậy nàng quả nhiên bị gạt, nhưng vì cái gì?
Nghĩ đến nếu mình thật vào cái chỗ kia, hậu quả... Hai tay nắm chặt, mồ hôi ướt lưng, xem ra nàng thật sự quá sơ suất.
"Thỉnh công chúa yên tâm, thần sẽ tiếp tục tìm kiếm nơi khác, có thể tốn nhiều thời gian, thần nhất định sẽ làm hết sức."
"Người đã không ở nơi đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, bản công chúa muốn tự mình tìm người, không làm phiền đến Thái Phó."
"Công chúa không cần khách khí, vi thần ở ngoài cung, việc tìm kiếm sẽ thuận lợi hơn công chúa."
“Bản công chúa cảm tạ Thái Phó."
Ngươi tới ta đi, khách sáo một phen, trà cũng uống xong rồi.
"Nếu công chúa chuẩn bị tốt, mời đọc thuộc hết một lần đi!" Khách sáo xong rồi, Thịnh Vũ Hành quay trở lại đề tài học hành.
"Ba ngày này bản công chúa căn bản không có học" Phượng Phán Nguyệt nhún nhún vai, làm ra vẻ không có gì.
Thịnh Vũ Hành sững sờ, không nghĩ tới nàng thừa nhận nhanh như vậy, mà vẻ mặt của nàng cũng không thèm chú ý, bộ mặt không nghe lời, rõ ràng là muốn chọc giận hắn.
Hắn nhìn nàng, tự hỏi có phải là muốn giả bộ tức giận, thấy nàng khiêu khích hất cằm lên nghênh ngang nhìn mặt hắn, tầm mắt trên không trung giao nhau.
Hắn con mắt lạnh xuống, cùng nàng đối mặt, hai người không hề yếu thế.
Bầu không khí chật hẹp, dường như hết sức căng thẳng, dần dần, ánh mắt lạnh lẽo kia hiện lên một chút ấm áp, ánh mắt khiêu chiến còn lại kia nổi lên một tia mờ mịt.
Bốn phía yên lặng, đối diện với mâu quan không hề di chuyển, hai người đều thấy được chính mình trong mắt đối phương.
"Hoàng thượng giá lâm ——" Bên ngoài đột nhiên có tiếng nội thì truyền đến
Hai người cả kinh, đồng thời phục hồi tinh thần, nhìn nhau một cái, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, lại đồng thời bỏ qua chuyện đấu mắt, đi về hướng cửa chính cung nghênh Thương Hạo đế.
"Nhi thần khấu kiến phụ hoàng."
"Thần khấu kiến hoàng thượng."
"Bình thân, bình thân." Thương Hạo Đế ha ha cười, một tay đở ái nữ dậy.
"Tạ phụ hoàng."
"Tạ hoàng thượng."
“Trạng nguyên xin nghỉ ba ngày, thân thể đã tốt chưa?" Thương Hạo Đế kéo ái nữ ngồi xuống ghế, một bên quan tâm hỏi thăm Thịnh Vũ Hành.
"Bẩm hoàng thượng, thần đã khỏi bệnh, tạ hoàng thượng quan tâm." Thịnh Vũ Hành cung kính nói.
"Phải không?" Thương Hạo Đế cau mày, nhìn thấy sắc mặt trạng nguyên có vẻ không tốt.
"Như thế nào trẫm xem ngươi sắc mặt rất không tốt?"
"Phì!" Phượng Phán Nguyệt nhịn không được bật cười khì khì.
"Nguyệt Nhi, cười cái gì?" Thương Hạo Đế nghi hoặc.
"Bởi vì lời phụ hoàng vừa hỏi..., Nguyệt nhi cũng vừa mới hỏi, có thể Thái Phó cố chấp không xin nghỉ thêm mấy ngày tịnh dưỡng cho tốt!"
"Thần tạ hoàng thượng, công chúa quan tâm, thần thật sự đã không việc gì." Thịnh Vũ Hành nói, liếc công chúa một cái, nàng thật khéo cười khác hẳn bộ dáng lãnh đạm lúc trước, thật sự là cách biệt một trời, hắn phát hiện, nàng cười như vậy thật đẹp, cười rất thích hợp với nàng.
"Thịnh khanh đã nói như vậy, trẫm cũng không miễn cưỡng Thịnh khanh." Thương Hạo đế gật đầu, nhìn hai người cười "Các ngươi vừa mới học cái gì?"
"Bẩm hoàng thượng, thần đang kiểm tr.a công chúa thuộc lòng vài bài thơ, đó là ba ngày trước thần giao cho công chúa học." Thịnh Vũ Hành vẻ mặt bình tĩnh nói, coi như không có cảm nhận được ánh mắt kia như muốn chọ thủng mặt hắn. Chỉnh sửa hắn, hắn cam tâm chấp nhận, nhưng việc giáo dục, cần phải học, hắn muốn làm hay không, cũng là chức trách của hắn.
"A? Vừa lúc trẫm tới." Thương Hạo đế cười gật đầu, nhìn ái nữ "Nguyệt Nhi, Thái Phó muốn ngươi đọc vài bài thơ? Cũng đọc cho phụ hoàng nghe một chút đi!"
"Thưa phụ hoàng, Thịnh Thái Phó muốn Nguyệt Nhi đọc thuộc bài Kinh Thi vệ Phong Kỳ, thạc nhân hòa manh, Thịnh Thái Phó lại xin nghỉ ba ngày học này." Phượng Phán Nguyệt ôm cánh tay Thương Hạo Đế, yêu kiều cười nhìn Thương Hạo Đế. "Bất quá a! Nguyệt Nhi ba ngày liền đều không cầm qua Kinh Thi."
"A?" Thương hạo đế nhíu mày, ý cười sâu trong mắt. Cái này Kinh Thi... Nguyệt Nhi từ lúc mười tuổi đã học thuộc làu rồi, lúc này nha đầu kia lại muốn chơi trò gì đây?
Thịnh Vũ Hành cảm thấy kinh ngạc, ngược lại không có ngờ tới nàng đối mặt hoàng thượng kiểm tr.a thí điểm cũng thẳng thắn thừa nhận như thế? Nàng là ỷ vào hoàng thượng sủng nàng, không có sợ hãi sao?
Ừ, không giống, chẳng lẽ nàng lại có cái chủ ý gì rồi?
"Nguyệt nhi, lời này... Vậy mà ngươi cũng nói ra miệng được!" Thương Hạo Đế giả ý trách cứ.
"Nhưng phụ hoàng, Thái Phó nói, không học thuộc sẽ phạt chép mười lần, học tốt lại không có ban thưởng, nói đúng ra là, thưởng phạt bất công, ngồi học thật không có sức lực!"
Đôi môi đỏ mọng cong cong lên, bộ dáng vạn phần bất bình, nhìn Thương Hạo Đế tha thiết.
"Ừ, ái khanh như vậy là không đúng rồi." Thương Hạo đế quả nhiên sủng ái nữ, cười ha hả nhìn về phía Thịnh Vũ Hành.
Thịnh Vũ Hành giữ nguyên bộ mặt, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, chờ nàng nói cho cùng muốn làm gì.
"Đúng đúng, phụ hoàng anh minh." Phượng Phán Nguyệt gật mạnh đầu.
"Ha ha, Nguyệt Nhi nghĩ muốn ban thưởng cái gì nào?" Thương Hạo đế ha ha cười hỏi.
Phượng Phán Nguyệt đảo mắt một vòng, cười ngọt ngào.
"Phụ hoàng, Nguyệt Nhi muốn xuất cung." Cười nhìn phụ hoàng của nàng nhíu mày. "Không phải chỉ là ra ngoài cung, trước khi cửa cung đóng liền vội vàng hồi cung, nhi thần muốn ở dân gian du ngoạn một thời gian."
"Hoang đường!" Thương Hạo Đế nhíu mày thấp khiển trách.
"Phụ hoàng." Phượng Phán Nguyệt chuyển thái độ, quỳ xuống, ngửa đầu nghiêm túc nhìn phụ hoàng "Có câu đi ngàn dặm đường hơn đọc vạn quyển sách, cầu phụ hoàng thành toàn."
Thịnh Vũ Hành vẫn cúi đầu, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên người Phượng Phán Nguyệt đang quỳ dưới đất. Nguyên lai đây mới là mục đích của nàng, nhưng du ngoạn dân gian...
Nàng cho rằng dân gian tựa như kinh thành phồn hoa, có thể dễ dàng chơi đùa như vậy sao?
Khó tránh khỏi không biết trời cao đất rộng.
"Ngươi!" Thương Hạo Đế vừa giận vừa tức, nhìn ái nữ yêu quý trong mắt hiện lên sương mù mông lung, nhưng vẫn là kiên cường nghiêm túc nhìn, hắn thật không nỡ trách cứ.
"Phụ hoàng, nhi thần mười sáu rồi, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của nhi thần, nhi thần thật sự không muốn lãng phí thời gian ở đây làm một vật ch.ết, cầu phụ hoàng thành toàn."
"Vật ch.ết? Được, tốt lắm, vậy trẫm sẽ phải kiểm tr.a ngươi!" Thương Hạo Đế đè nén khí tức đến cực điểm. "Nếu như ngươi có thể thông qua sát hạch của trẫm, trẫm sẽ cho ngươi thời gian một năm, cho phép Thịnh Thái Phó cùng ngươi ra ngoài dân gian!"
Cái gì? Thịnh Vũ Hành kinh ngạc giương mắt nhìn hoàng thượng.
Xin hỏi, cái này mắc mớ gì tới hắn?
Trong lòng nghĩ như vậy, lại có cảm xúc khác lưu chuyển trong người, tầm mắt không nhẫn nại nhìn Thẩm Hinh công chúa, cùng nàng một năm sao? Hoàng thượng muốn hắn cùng Thẩm Hinh công chúa du ngoạn một năm?
"Phụ hoàng." Phượng Phán Nguyệt dời tầm mắt, ngửa đầu nghiêm túc nhìn phụ hoàng. "Thịnh Thái Phó là văn võ trạng nguyên năm nay, có thể văn thiện võ, làm Thái Phó của nhi thần đã là rất ủy khuất, nay lại cùng nhi thần đi ra ngoài dân gian, nhi thần sẽ làm mai một trụ cột nước nhà, nhi thần thật sự không đảm đương nổi, khẩn cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Phượng Phán Nguyệt ấm giọng từ chối nhã nhặn.
Chỉ nhìn lướt bộ dạng hắn cũng đủ biết hắn không muốn, hắn đã không muốn, nàng đương nhiên cũng không miễn cưỡng hắn, nàng ra khỏi cửa du ngoạn, phải mang theo một "tùy tùng" tâm không cam lòng không nguyện, thật mất hứng!
Thịnh Vũ Hành ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khó chịu nhìn Phượng Phán Nguyệt. Nàng cứ như vậy muốn vội vàng vứt hắn qua một bên sao? Nghĩ đến nàng muốn rời xa hắn, khiến lòng của hắn chẳng chút vui mừng.
"A?" Thương Hạo Đế nhíu mày nhìn về phía Thịnh Vũ Hành, xem hắn nghe Nguyệt Nhi không cho hắn cùng đi thì thấy lóe lên chút hờn giận vội biến mất, làm Thương Hạo Đế mỉm cười.
"Thịnh Thái Phó thế nào?"
"Hồi hoàng thượng, thần thân là Thái Phó của công chúa, vốn là có trách nhiệm tu chỉnh dạy bảo công chúa, công chúa đã muốn xuất cung một năm, bản thân phải theo, công chúa không muốn là "vật ch.ết", như vậy thân là Thái Phó công chúa, thần đương nhiên lấy các loại "vật còn sống" làm thứ dạy bảo công chúa." Thịnh Vũ Hành đạm mạc nói.
Phượng Phán Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, mà Thịnh Vũ Hành thì thản nhiên nhìn lại nàng, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo khiêu khích, phảng phất như đang nói: ngươi nghĩ vứt bỏ ta, chính mình tiêu dao khoái hoạt, ta sẽ bám lấy ngươi, đem ngươi trói ở bên người.
"Được!" Thương Hạo đế nhìn hai người "mắt đi mày lại", cố gắng nhịn cười, đáp lại Thịnh Vũ Hành bằng một lời khen thưởng "Không hổ là trạng nguyên trẩm ngự bút khâm điểm, trẫm quả nhiên không có nhìn lầm ngươi."
"Hoàng thượng khen sai rồi, thần chỉ là làm tròn bổn phận."
"Phụ hoàng, ý của người là? Người đáp ứng rồi sao?" Ý tứ không rõ ràng, nhưng tất cả đều đã hiểu!
"Nguyệt Nhi, ngươi có thể xuất cung, nhưng phải đáp ứng điều kiện của trẫm mới được." Thương Hạo Đế nhìn ái nữ, vuốt râu trầm ngâm nói.
"Điều kiện gì?" Phượng Phán Nguyệt đôi mi thanh tú nhíu lại, thoáng nghĩ, cũng không cần quá lo lắng, bởi vì nàng biết rõ phụ hoàng yêu thương nàng, tuyệt đối sẽ không cho điều kiện khó xử.
"Thứ nhất, ngoại trừ Thịnh khanh bên ngoài, còn phải mang theo vài tên hộ vệ công phu tốt, cùng vài cung nữ hầu hạ, xuất môn bên ngoài có nhiều khi gặp khó khăn, không có người hầu hạ sao được? Phụ hoàng sẽ cho tuyển chọn một số người trước. Thịnh khanh, việc này sẽ do ngươi đảm nhận.
"Thần tuân chỉ." Thịnh Vũ Hành lĩnh mệnh.
"Phụ hoàng, hộ vệ hai người là đủ rồi, không cần quá nhiều, dù sao Nguyệt Nhi xuất cung, cũng chỉ là một dân chúng bình thường, không có nguy hiểm gì." Phượng Phán Nguyệt ngỏ ý, nàng cũng không muốn mang một nhóm người đông, quá mệt mỏi, cũng quá mất hứng. "Trừ Ánh Hà và Ánh Bình ra. Tất cả những người khác đều không cần, đơn giản, thuận tiện."
Thương Hạo Đế do dự "Thật sự không cần mang theo nhiều cung nữ và người hầu hạ sao?"
"Phụ hoàng, thật sự không cần, Nguyệt Nhi có thể lo cho mình, Ánh Hà cùng Ánh Bình là đủ rồi." Nếu như có thể, nàng không muốn mang theo hai người đó, nhưng nếu vậy nhất định bị nước mắt hai người dìm ch.ết đuối mất.
"Được rồi! Theo ý ngươi." Thương Hạo Đế nhìn ái nữ, một hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu.
Phượng Phán Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, hiện nay không tính Thịnh Vũ Hành, nàng còn có bốn gã người hầu sao? Ai, cũng được, nàng ngây thơ nghĩ rằng mình có thể phiêu bạt giang hồ.
"Được." Nàng gật đầu, điều kiện thứ nhất xem như xong, có thứ nhất, vậy có thứ hai. "Thứ hai?"
"Thứ hai, trên đường đi, ngươi đều phải nghe lời Thịnh khanh, không thể tùy hứng gây chuyện."
"Cái gì?" Phượng Phán Nguyệt há hốc mồm. Điều này là cố tình, nàng là muốn xuất cung chơi, cho Thịnh Vũ Hành đi theo đã là khó khăn rồi, còn muốn nghe lệnh y? Vậy nàng còn chơi cái gì đây?
"Đây là điều kiện phụ hoàng, không đáp ứng, sẽ không được ra cung." Thương Hạo đế nhắc nhở ái nữ.
Phượng Phán Nguyệt há mốm, lại ngặm lại, oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt đạm mạc, thờ ơ của Thịnh Vũ hành. Đều là hắn làm hại!
"Nguyệt Nhi biết rồi, Nguyệt Nhi đáp ứng là được." Hừ! Đáp ứng trước, đợi sau khi xuất cung, cho dù nàng không nghe, Thịnh Vũ Hành có thể làm gì nàng.
"Thứ ba..."
"Hả? Còn nữa?" Nàng sững sờ.
Thương Hạo đế cười cười. "Điều kiện cuối cùng, cũng là điều kiện quan trọng nhất."
"Phụ hoàng cứ nói." Phượng Phán Nguyệt bỗng nhiên có dự cảm bất an.
"Ngươi đã mười sáu tuổi rồi, đợi cho một năm này chấm dứt, trở lại hoàng cung, phụ hoàng sẽ chỉ hôn, ngươi không được phản đối." Thương Hạo Đế vẻ mặt bình tĩnh nói.
Phượng Phán Nguyệt kinh ngạc nhìn phụ hoàng. Chỉ hôn?
Chẳng biết tại sao, ánh mắt của nàng hướng phía Thịnh Vũ Hành, đúng lúc thấy ánh mắt hắn có vẻ kinh ngạc, giống như cũng bởi vì điều kiện thứ ba của hoàng thượng mà kinh ngạc.
"Nguyệt Nhi yên tâm, phụ hoàng sẽ thay ngươi chọn lựa một phò mã tốt, sẽ không ủy khuất ngươi." Thương Hạo Đế cười nói, ánh mắt không nhìn hai người.
"Phụ hoàng, Nguyệt Nhi..."
"Đây là điều kiện, Nguyệt Nhi không đáp ứng, chuyện xuất cung một năm thôi đi." Thương Hạo đế thấy nữ nhi yêu quý há mồm, xem biểu tình chỉ biết tính toán phản đối, vì vậy sớm một bước cắt lời của nàng.
Phượng Phán Nguyệt miệng mở rộng, nhìn phụ hoàng, không phát ra được thanh âm nào.
"Ừ? Như thế nào? Phụ hoàng chờ." Thương Hạo Dế trìu mến cười nhìn ái nữ.
Nàng rũ mắt xuống, lại không tự chủ giương mắt nhìn hướng Thịnh Vũ Hành, hắn đang nhìn nàng, không hề chớp mắt, nàng không rõ đáy mắt hắn biểu lộ loại thần sắc gì, có thể không hiểu, trong nội tâm đã cảm thấy có chút chua xót.
Không có cách cứu vãn sao!
Dẫu sao nàng đã mười sáu, nữ nhân hoàng thất, còn chưa tới mười sáu đã kết hôn, nàng so với những người khác được tự do hơn nhiều, phải nên thỏa mãn.
"Nhi thần... Tuân chỉ." Nàng cúi đầu xuống, hốc mắt cảm thấy chua xót, mờ mịt một tầng hơi nước, vừa chực chảy xuống lại bị nàng lau đi, không cho rơi xuống.
"Tốt, vậy những ngày này liền chuẩn bị một chút, chờ hết năm, tháng hai thời tiết bắt đầu ấm dần, lúc đó sẽ xuất cung!" Thương Hạo đế gật gật đầu.
"Dạ, tạ phụ hoàng." Phượng Phán Nguyệt cúi đầu nói.
"Thịnh khanh." Thương Hạo đế quay sang Thịnh Vũ Hành. "Ngươi cũng trở về phủ sắp xếp một chút đi, dù sao phải ly khai một năm, trước khi xuất phát, tạm thời cách chức Thái Phó, dọc đường còn phải nhờ Thịnh khanh bố trí sắp đặt nhiều chuyện, một năm này, trẫm đem công chúa giao cho ngươi, đừng làm ái nữ của trẫm chịu ủy khuất."
"Thần tuân chỉ."
"Ừ." Thương Hạo đế gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, đứng lên nói: "Thịnh khanh theo trẫm đến ngự thư phòng."
Thịnh Vũ Hành sững sờ, nghiêng đầu nhìn Phượng Phán Nguyệt, liền theo hoàng thượng rời đi.
Tiến vào ngự thư phòng, Thương Hạo đế cho người lui xuống hết, trong ngự thư phòng còn lại hai người bọn họ.
Thịnh Vũ Hành cảm thấy hơi lo. Không biết hoàng thượng muốn nói chuyện quan trọng gì.
Thương Hạo đế ngồi ở sau ngự án, cầm lấy một bức thư, không có nhìn về phía Thịnh Vũ hành, cũng không phát một câu.
Thịnh Vũ Hành đứng yên, mắt buông xuống.
"Thịnh khanh đang điều tr.a công chúa của trẫm?" Thật lâu, Thương Hạo Đế đột nhiên mở miệng.
Nghe vậy, hắn lập tức quỳ xuống, hắn biết việc mình điều tr.a công chúa là không thể gạt được hoàng thượng, lại không nghĩ rằng hoàng thượng nhanh như vậy biết được.
"Thịnh khanh cũng biết điều tr.a hoàng thất phải bị tội gì?"
"Điều tr.a hoàng thất, luận tội nên trảm, nặng hơn, liên luỵ tam tộc." Thịnh Vũ Hành bình tĩnh đáp lại.
Thương Hạo Đế nhìn bộ dáng hắn hờ hững, đáy mắt hiện lên chút khen ngợi.
"Thịnh khanh không có ý định giải thích sao?" Thương Hạo Đế không nhanh không chậm hỏi.
"Thần có tội, không lời nào để nói."
"Phải không? Không lời nào để nói sao?" Thương Hạo Đế cười nhạt một tiếng. "Vậy nói cho trẫm, vì sao điều tr.a công chúa? Cũng điều tr.a được cái gì?"
"Tuân chỉ." Thịnh Vũ Hành nói có người cố ý dẫn Thẩm Hinh công chúa đến Cúc Chi Phường, sau hắn còn thay công chúa tìm một người.
Thương Hạo Đế nghe vậy, đáy mắt nổi lên một tia sắc lạnh. Dám âm mưu với công chúa hoàng thất như vậy, rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy?
"Thịnh khanh, chuyện công chúa, trẫm toàn quyền giao do ngươi điều tra, kể cả Cúc Chi Phường cùng với lời đồn đãi kia đều cùng điều tra, có vấn đề gì không?" Thương Hạo Đế hỏi.
Thịnh Vũ Hành trầm ngâm trong chốc lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn mắt hoàng thượng.
"Hồi hoàng thượng, việc này có thể liên quan đến hậu cung, thần có thể điều tr.a trong đó không?"
Thương Hạo đế ánh mắt lãnh túc. "Thịnh Khanh vì sao cho rằng việc này cùng hậu cung có quan hệ?"
"Công chúa tuy rằng thỉnh thoảng xuất cung, nhưng phần lớn thời gian vẫn là ở thâm cư hậu cung, xuất cung cũng đều giấu diếm thân phận, có thể lời đồn đãi là không chuẩn xác, lại có ít chuyện là tư mật của công chúa, ngoại trừ trong hoàng cung, người bên ngoài, chỉ sợ không ai biết, cho nên thần lo lắng, thỉnh hoàng thượng chỉ rõ, thần có thể điều tr.a sâu vào đó."
"Cứ việc điều tra, trẫm trao quyền cho Thịnh khanh, đến khi bắt được tên chủ mưu gây nên mọi chuyện mới thôi!"
"Thần tuân chỉ!"
Hai tháng sau, một nhóm sáu người ra hoàng cung bằng cửa chính.
Phượng Phán Nguyệt một thân nam trang màu xanh da trời, tuy phi thường tuấn mỹ, nhưng thực sự không khó nhận ra đó là một cô gái thanh tao, nhìn kĩ liền biết là giả công tử.
Thịnh Vũ Hành vẫn như cũ một thân mặc áo bào trắng, bên trên thêu những đường vân thanh nhã, xen lẫn những đường vân lam nhạt, thoạt nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn dật.
Mặt khác bốn người, hai nam hai nữ, hai nam nghe nói là cao thủ của đại nội thị vệ, Lý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng, hai nàng là Ánh Hà cùng Ánh Bình.
Ra cửa cung, đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa mộc mạc đang ở bên ngoài, bên trong xe rộng rãi thoải mái, bên cạnh còn chuẩn bị tót ba con tuấn mã, do vài tên nội thị dắt, Lý An Thuận đang đứng một bên chờ.
"Nô tài khấu kiến công chúa, công chúa kim an." Nội thị quỳ xuống.
"Tất cả đứng lên đi!" Phượng Phán Nguyệt nói.
"Tạ công chúa." Vài tên nội thị đứng dậy.
"Công chúa, đây là hoàng thượng vì công chúa và ba vị đại nhân chuẩn bị tuấn mã cùng xe ngựa, nô tài ở chỗ này chờ lâu rồi." Lý An Thuận cười cúi người tiến lên một bước.
"Làm phiền Lý công công rồi, thỉnh cầu thay mặt Thấm Hinh đa tạ phụ hoàng." Phượng Phán Nguyệt nói.
"Nô tài tuân mệnh." Lý An Thuận cúi đầu lĩnh mệnh.
Đợi Thịnh Vũ Hành, Lý Ứng Thiên, Tiêu Hoàng đều từng người dắt ngựa đi, Lý An Thuận dẫn nội thị cung kính khom người cáo lui, hồi cung phục mệnh đi.
"Ta không thể cũng cưỡi kỵ mã sao?" Phượng Phán Nguyệt nhíu mày.
"Công chúa tự mình cưỡi?" Thịnh Vũ Hành hỏi lại.
Nàng bĩu bĩu môi, trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì, mình quả thật không có sở trường cưỡi ngựa.
"Trên đường đi đành để các ngươi ủy khuất cùng ta ở trong xe ngựa." Phượng Phán Nguyệt nhìn Ánh Hà cùng Ánh Bình nói, biết rõ các nàng là cũng không cưỡi ngựa.
"Thưa công chúa, tụi nô tỳ không có ủy khuất, cỡi ngựa thì mệt mỏi, cũng có thể là điều mới lạ thú vị, nhưng cả ngày chỉ ngồi, đứng cũng đứng không vững, ngồi cũng ngồi không xong, tụi nô tỳ đây là được hưởng phúc khí của công chúa, nên mới không phải chịu khổ." Ánh Hà cười híp mắt nói.
"Là miệng ngươi nói đấy." Phượng Phán Nguyệt cười, tầm mắt rơi vào phương xa không trung.
Một năm tự do a...
Thịnh Vũ Hành nhìn về phía nàng, thấy nàng ngửa đầu nhìn phương xa, biểu lộ có chút phức tạp, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
"Công chúa, lên xe ngựa đi! Nên lên đường." Hắn mở miệng.
Phượng Phán Nguyệt chớp mắt mấy cái, dường như lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Nàng gật gật đầu, thu hồi tầm mắt xa xăm, nhưng không có nhìn hắn, chỉ là nhìn con đường lớn thẳng tắp trước mặt, lát sau mới cùng Ánh Hà cùng Ánh Bình lên xe ngựa.
Lý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng phụ trách thay phiên lái xe ngựa, ngựa của bọn hắn buộc ở bên cạnh xe ngựa cùng đồ dự bị, đợi Phượng Phán Nguyệt lên xe, lập tức, Thịnh Vũ Hành cũng mới xoay mình lên ngựa, cưỡi bên trái xe phối hợp với tốc độ của xe tiến lên.
"Công chúa tạm thời muốn đi nơi nào, nói thần biết trước, thần sẽ sắp xếp." Tới gần cửa sổ xe, Thịnh Vũ Hành nói.
Cửa sổ che mành bị xốc lên, Phượng Phán Nguyệt nhoài người ra cửa sổ, nhìn thấy ngay một nam tử tuấn dật cao ngất.
"Thịnh Thái Phó, chúng ta cùng nói chuyện, một năm tới này, danh xưng công chúa này không được nói ra ngoài miệng, các ngươi đều trực tiếp gọi tên của ta đi!" Nàng đề nghị.
"Thần không dám." Thịnh Vũ Hành từ chối nhã nhặn, vẫn duy trì thân phận trên dưới, hắn ít nhất còn có thể mượn cớ này nhắc nhở chính mình không được vượt khoảng cách, cũng không được suy nghĩ quá phận của mình, nhớ kĩ một năm sau, hoàng thượng sẽ thay nàng chỉ hôn.
Những ngày này, hắn đều tận lực điều tr.a chuyện lời đồn, điều tr.a càng sâu, lại càng hiểu rõ nàng hơn.
Hắn biết rõ nàng quật cường, trước mặt địch nhân, càng khổ, nàng cười càng rực rỡ, nàng làm mình đắc chí, dùng cái này tức ch.ết địch nhân.
Hắn còn biết nàng cô đơn, trong hoàng cung, ngoại trừ hoàng thượng cùng vài người đáng tín nhiệm, các nô tài bên ngoài, không ai đối với nàng là thật tâm, chuyện lời đồn kia điều tr.a tính đến hiện tại mới chỉ có thể xác định là những phi tần, hoàng tử hay công chúa kia, cơ hồ tất cả đều có liên quan, chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi, nếu liên quan đến người ngoài hoàng cung... kia nước sâu đủ để ngập đầu, mà nàng hiện tại có chống được?.
Hoàng thượng muốn tìm "đầu sỏ gây nên", hắn chưa điều tr.a rõ ràng những người này, nhưng hắn tin tưởng sớm muộn cũng điều tr.a ra, chỉ cần hoàng thượng không bất ngờ kêu ngừng lại.
Hắn yêu thương nàng, đến khi phát hiện cho dù những lời đồn đãi kia đều là thật sự thì hắn cũng hiểu được càng không quan tâm thì hắn càng hiểu được chính mình lại thích nàng!
Hắn rất sợ, rất kinh ngạc, nhưng mà tất cả tâm tình chưa kịp chình đốn lại, hoàng thượng triệu hắn yết kiến, cho hắn một bản danh sách.
Đó là hoàng thượng vì Thấm Hinh công chúa chọn lựa danh sách vài vị phò mã tốt, người được chọn chức cao, người người gia thế hoàn cảnh, tài mạo, học thức, nhân phẩm, đều là tuyển chọn tốt nhất, thậm chí còn có thái tử Bắc quốc xa xôi, mặc kệ gả cho người nào, tương lai nàng có thể trở thành hoàng hậu một nước.
Hắn suy đoán hoàng thượng cho hắn xem danh sách là ý gì, sau đó hiểu ra, hoàng thượng là cảnh cáo hắn, thân phận của hắn là không xứng với công chúa.
Cũng tốt! Trong khoảng thời gian này, hắn sẽ nắm chắc thời gian ở bên nàng, thay nàng bỏ hết mọi chông gai phía trước, cho nàng một tương lai suôn sẻ!
"Đi ra khỏi cửa, hành sự phải thuận tiện, ta không muốn tiết lộ thân phận, Thịnh Thái Phó làm gì phải câu nệ như thế." Phượng Phán Nguyệt nhíu mày.
"Công chúa nói rất có lý, nhưng lễ nghĩa không thể bỏ, khuê danh nữ tử sao có thể tùy ý hô, thực tế ngài là công chúa, càng nên chú ý, việc này quả thực không nên, nếu công chúa không nghĩ tiết lộ thân phận, như vậy thần liền xưng công chúa là "Thiếu gia", công chúa đổi về nữ trang thì xưng "Tiểu thư", công chúa vẫn là chủ, thần là bầy tôi, không thể làm trái lễ nghi." Thịnh Vũ Hành phân tích.
"Ngươi... Đầu đá tảng!" Phượng Phán Nguyệt mắng một tiếng, tức giận đến quăng màn xe, hắn cố chấp như thế muốn thay đổi là vô lực. Không thèm để ý tới hắn, hắn thích gọi sao thì gọi như vậy.
Thịnh Vũ Hành nhìn cửa sổ xe, mỉm cười, nụ cười lại mang theo một tia chua xót. Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Kỳ thật lòng hắn đã kêu tên nàng đến ngàn lần.
"Thiếu gia muốn đi nơi nào?" Hắn hỏi lại.
Một hồi lâu, mới nghe thấy người trong xe ngựa đáp lại.
"Trước tiên dừng ở kinh thành vài ngày, ta còn có một số việc muốn làm, sau đó... Đến Hàng Châu đi! Có câu "trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng, trước hết đến Hàng Châu đi!" Nàng nói.
Thịnh Vũ Hành đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, trầm ngâm trong chốc lát, liền gật gật đầu
"Được." Hắn xoay người hô một tiếng "Xuất phát."
Ra lệnh một tiếng, đoàn người hướng phía trước chạy tới, không bao lâu, bọn họ đến Tụ Hiền Lâu, nơi Thịnh Vũ Hành sắp xếp, muốn một gian phòng tầng trên tốt nhất cùng ba gian trung bình ở liền nhau, sau khi mọi người ổn định, ghé vào lầu hai dùng cơm trưa.
"Đúng rồi, nhờ ngươi tìm Liêu đại thúc, có tin tức chưa?" Phượng Phán Nguyệt hỏi.
"Chỉ tr.a được có một người tướng mạo tương tự, nhưng năm trước đã đi khỏi kinh thành, hướng phía bắc đi, ta phái người dọc theo đường điều tra, trước mắt chưa có tin tức truyền lại." Thịnh Vũ Hành nói.
"Vậy à..." Nàng có chút ảo não, bất quá cũng không còn ý định gì.
"Thiếu gia tìm kiếm vị Liêu đại thúc kia, rốt cuộc là vì cái gì?" Căn cứ điều tra, rõ ràng là không liên quan đến người này! Điều này làm cho hắn trầm tư khó hiểu.
"Một ít việc nhỏ mà thôi." Phượng Phán Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, lờ đi nói. Tuy nói Liêu đại thúc giúp nàng, nàng là muốn hồi đáp hắn, nhưng tình huống thật sự có chút ít khó khăn, nàng căn bản không muốn cho Thịnh Vũ hành biết rõ.
Thịnh Vũ Hành mím môi, đáy mắt xuất hiện thần sắc bi thương, ngay lập tức bị hắn đè nén xuống.
Quên đi, nàng không nghĩ nói cho hắn biết, không tín nhiệm hắn cũng không sao cả, hắn chỉ cần làm tốt chuyện của mình.
"Đúng rồi, thiếu gia muốn dừng lại kinh thành, là có chuyện gì muốn làm sao?" Hắn nói sang chuyện khác.
"Ta muốn tìm hai người." Phượng Phán Nguyệt nói, hai người kia cũng là trước kia đã giúp người của nàng, trước khi rời đi nàng tính trả ân tình, bằng không chờ một năm sau nàng trở lại kinh, phụ hoàng lại tuyển chọn phò mã, mà người được chọn lại không có cự hôn..., nàng phải chuẩn bị xuất giá rồi, sợ là sẽ không có cơ hội tìm ân nhân.
"Họ gì danh gì, nhà ở phương nào?"
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì?" Nàng nhíu mày.
"Thiếu gia thiên kim ngọc thể, có việc là nô tài phải làm đến nơi đến chốn." Hắn nói lý do.
Phượng Phán Nguyệt bĩu môi, suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
"Được rồi! Ngươi trước tiên giúp ta tìm người kia." Nàng từ trong bao quần áo lấy ra một quyển tập, dự định đem chuyện hai người kia nói cho Thịnh Vũ Hành.
Thịnh Vũ Hành chau mày, nhìn tập sách trên tay nàng, đây không phải là thứ trong lời đồn đãi... Danh sách?
Chưa kịp thấy rõ nội dung bên trong, tập cũng đã bị nàng dấu ở trước ngực, giương mắt nhìn nàng, thấy nàng liếc nhìn hắn.
"Nhìn cái gì?" Phượng Phán Nguyệt cảnh cáo hỏi.
Bản tập này ghi chép nhiều người, đều là bí mật, trước kia nhìn nàng đau khổ mà xem đó là niềm vui cuộc đời, dùng phương thức thương tổn của bọn hắn làm cho nàng thống khổ, chuyện này nàng đã trải qua một lần rồi, từ nay về sau, ngoại trừ nàng ra, không ai có thể nhìn nội dung bên trong.
Nàng vì không có nhiều thời gian, cũng là bởi vì tín nhiệm hắn, cho nên mới nhờ hắn giúp nàng tìm người, nhưng có nên cho hắn xem nội dung? Hay là thôi đi.
"Không có gì." Thịnh Vũ Hành rũ mắt xuống, lần nữa che giấu cảm xúc đáy mắt. "Sau khi tìm được thì làm gì?"
"Ừ, sau khi tìm được dẫn ta đi gặp bọn họ."
Thịnh Vũ Hành lại nhíu mày, không phải dẫn bọn hắn tới gặp nàng, mà là mang nàng đi gặp bọn họ? Hai người kia là thân phận gì, có thể làm cho đường đường là Thấm Hinh công chúa coi trọng như vậy?
"Ta biết rồi, nói đi!" Thịnh Vũ Hành nén xuống suy nghĩ trong đầu do dự.
Phượng Phán Nguyệt nghi hoặc liếc hắn, như thế nào cảm giác quanh thân hắn tản ra một cổ khí tức lạnh lẽo? Trên mặt hắn tuy là vẻ lãnh đạm thường ngày, nhưng nàng tựa hồ cảm giác được trong lòng của hắn có sóng ngầm mãnh liệt.
Chống lại ánh mắt của hắn, nhìn hắn nhíu mày, biểu tình "có vấn đề ", nàng lắc đầu, quên đi, có lẽ là ảo giác! Bây giờ tìm người quan trọng hơn.
"Một người họ Ngô, gọi Ngô Hàn, chừng mười bốn hoặc mười lăm tuổi! Có một muội muội, bọn họ không có chỗ ở cố định, ta lần trước là ở ngoại ô thành Đông đang lúc ngất trên đất gặp họ cứu giúp, sau này ta tìm đều không thấy." Phượng Phán Nguyệt lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mà ảm đạm, nghĩ đến Nguyên tiêu năm trước nàng chuồn ra cung xem hoa đăng, kết quả bị đánh bất tỉnh vứt bỏ tại ngôi miếu đổ nát tại thành Đông, nếu không hai huynh muội bọn họ cứu nàng, nàng chắc đã ch.ết cóng rồi!
Thịnh Vũ Hành ghi nhớ, trong nội tâm có chút nghi hoặc, mới mười bốn, mười lăm tuổi?
"Một người khác họ Lâm, gọi Lâm Tử An, năm nay chắc hai mươi ba tuổi..." Phượng Phán Nguyệt nghiêng đầu nghĩ lại, vừa nói, không có chú ý tới Thịnh Vũ Hành thần sắc đại biến.
Tử An? Nàng tìm Tử An làm cái gì? Nàng cùng Tử An là quan hệ như thế nào? Tại sao biết?
Liên tiếp các vấn đề làm đầu hắn một mảng hỗn loạn.
Nếu như là Tử An... Nếu như là tử An...
Không được! Tử An đã có người trong lòng chỉ là chưa xuất giá, năm nay liền chuẩn bị thành thân rồi!
Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, nàng mới chú ý tới sắc mặt của hắn không bình thường, nàng không khỏi lo lắng hỏi: "Thịnh Vũ Hành, ngươi làm sao vậy?"
Hắn phục hồi tinh thần lại, thấy ánh mắt lo lắng của nàng. Nàng đang lo lắng hắn? Vì cái gì?
"Không có việc gì." Hắn đè nén tiếng nói mang theo một tia lãnh ý.
"Làm sao có thể không có việc gì? Sắc mặt của ngươi rất giống quỷ nha!" Nàng nhíu mày.
"Tiêu Hoàng hoặc Lý Ứng Thiên, các ngươi đi tìm đại phu..."
"Không cần, ta không sao." Thịnh Vũ Hành cắt đứt nàng. "Thiếu gia muốn tìm Lâm Tử An, ta biết rõ, nhưng hiện giờ hắn không có ở kinh thành."
"Hả? Ngươi biết sao? Vậy hắn bây giờ đang ở đâu?" Nàng lập tức hỏi.
"Lâm công tử chính là chủ nhân của Tụ Hiền Lâu này, hắn hàng năm ước chừng tháng chín hoặc thàng mười sẽ tới kinh thành, nghỉ ngơi chừng hai tháng, cho nên thiếu gia muốn tìm hắn, phải chờ tới tháng mười." Bọn họ là hướng Giang Nam đi, hắn có thể mang nàng trực tiếp đi đến nhà Tử An ở Giang Nam, nhưng là... Hắn không muốn!
"A... Như vậy sao!" Phượng Phán Nguyệt thở dài, một tay chống cằm lẩm bẩm: "Thật vất vả mới tìm được tin tức từ bức họa kia, rút cuộc còn phải đợi đến tháng mười a!"
Bức họa? Thịnh Vũ Hành nghi ngờ nhíu mày.
Có thể làm cho hắn đem "Bức họa" cùng "Lâm Tử An" liên tưởng cùng một chỗ, cũng chỉ có Bình An những năm gần đây một mực dò xét một bộ tranh sơn thủy tên là "Hoài viên thu mộng", Tử An đối bức họa kia rất cố chấp.
"Thiếu gia biết rõ "Hoài viên thu mộng" trong tay ai?" Hắn thử hỏi.
Trông thấy nàng kinh ngạc nhìn về phía hắn, hắn biết rõ hắn đã đoán đúng.
Nghe nói công chúa ghi chép danh sách những khoản nợ phong lưu, lại ghi chép một nam hài mười bốn, mười lăm tuổi cộng thêm một muội muội, sau đó là Tử An cùng bức tranh...
Trong lòng đau đớn biến mất hơn phân nửa, xem ra sự tình tựa hồ cùng điều hắn nghĩ ngợi có vẻ rất không khớp.