Chương 5

Qua một đêm, biết Thịnh Vũ Hành chưa trở về, Phượng Phán Nguyệt buồn bực.
Muốn báo ân là chuyện của nàng, hắn sao phải quan tâm? Hắn dựa vào cái gì bắt nàng ở lại Tụ Hiền lâu, còn ra lệnh cho hai gã thị vệ tới trông chừng nàng.


Kỳ thật hắn không trở về cũng không quan trọng, lại cố tình cho hai cây cột kia trông coi nàng, làm nàng muốn ra ngoài dạo chơi liền bị ngăn lại, Thịnh công tử còn nói, trước khi hắn trở về, không cho phép nàng rời khỏi Tụ Hiền lâu.


Mà ngay cả Ánh Hà cùng Ánh Bình, cũng liên tiếp khuyên nàng nghe lời Thịnh Thái Phó... nói đây là ý chỉ của hoàng thượng.
Đây thật làm nàng bực mình nha!


Nàng căm giận bất bình, cũng không lên lầu hai dùng bữa, trực tiếp ở đại sảnh tìm một chỗ ngồi xuống, kêu cả bàn thức ăn, sau đó để hả giận mà tiến công tới trên bàn, món ăn vừa đẹp lại vừa ngon, hết sức thô lỗ nhét vào trong miệng, mà hai cây cột kia chỉ nhận lệnh trông coi nàng, cùng với hai người cái ăn cây táo rào cây sung, thị nữ thì tay hướng ra ngoài, nàng ngồi ở phía bên phải bàn kia, có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn tướng ăn "phóng khoáng" của nàng.


"Ta ta ta!" Lúc này đột nhiên vang lên ba tiếng tay vỗ vào nhau, khiến đại sảnh đang ồn ào từ từ yên lặng.


Phượng Phán Nguyệt hiếu kỳ giương mắt nhìn lại, trông thấy bên bàn một gã trung niên và một tiểu tử, trên mặt bàn có ấm trà, một cái chén, một ít thức ăn, trong chốc lát, người trung niên nam tử đi đến.


available on google playdownload on app store


Hắn lên mở màn trước, Phượng Phán Nguyệt mới hiểu, đây là muốn kể chuyện! Không biết hôm nay người này muốn nói những gì.
Mở màn chấm dứt, liền tiến vào chủ đề ——


"Người ta nói tài tử phong lưu thành giai thoại, nhưng ta ngày hôm nay muốn nói, không phải tài tử phong lưu, mà là công chúa phong lưu gây xôn xao kinh thành!" cái phách nặng nề gõ một cái, bên dưới mọi người đều đồng loạt vỗ tay.


Phượng Phán Nguyệt một bên dùng bữa, một bên không đếm xỉa tới, cái gì công chúa phong lưu, chỉ là đoán mò.


Nhưng càng nghe, trong lòng càng cả kinh, như thế nào lại rất quen, chuyện công chúa phong lưu là công chúa được hoàng đế sủng ái nhất, thường thường chuồn êm xuất cung, ở bên ngoài lưu tình khắp nơi, trên tay còn có một tập sách, bên trong ghi đầy những danh tự mà công chúa phong lưu đã từng yêu, bởi vì chuyện tình lan truyền ra, làm cho rất nhiều vương tôn quý tộc cự tuyệt làm phò mã...


Nàng sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, mặc dù không có nói rõ phong tước của nàng, nhưng rõ ràng là nói tới nàng! Chẳng lẽ... Đây là đồn đãi của dân chúng về Thẩm Hinh công chúa? Chính là nguyên nhân này khiến vương tôn quý tộc cự tuyệt hôn nhân?


Người kể chuyện kia không biết đã xuống đài từ lúc nào rồi, đầu nàng vẫn vo ve những điều này, nội dung câu chuyện kia khiến nàng kích động.
Bởi lời đồn đãi như vậy, cho nên lần đầu tiên ngoài cung gặp Thịnh Vũ Hành, hắn nói những lời kia với nàng...


Ngực đột nhiên một hồi co rút nhanh đau đớn, hắn... Hắn tin tưởng những đồn đãi kia?


Cho nên hắn cho rằng nàng là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, cho nên hắn nói nàng làm cho hoàng thất hổ thẹn, cho nên hắn ngàn vạn lần không muốn làm Thái Phó, cho nên hắn khinh thường xưng tên của nàng, hết thảy đều giải thích hợp lý!
Ha! Ha ha ha! Thật sự là... Buồn cười quá!


"Chủ tử..." Ánh Hà cùng Ánh Bình đi đến cạnh nàng, lo lắng nhìn nàng.
Phượng Phán Nguyệt ngoại trừ bên ngoài sắc mặt tái nhợt, thần sắc đều rất bình tĩnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía các nàng.


"Các ngươi đã sớm biết sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi, sau đó trông thấy nét mặt của các nàng, nàng biết chính mình đã đoán đúng.
"Các ngươi cũng biết?" Dời đi tầm mắt nhìn về phía bàn bên Lý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng, kết quả hai người tránh đi ánh mắt của nàng, không có trả lời.


Ha ha a, quả nhiên là mọi người đều biết chuyện, Thịnh Vũ Hành lúc trước cũng có nói như vậy, ha ha ha!
"Hừm! Cô nương nơi đâu, còn là đại mỹ nhân yểu điệu nha." Một gã nam tử vừa mới bước vào Tụ Hiền lâu, liếc nhìn thấy mỹ nhân trắng nõn kia, cặp mắt sắc kích động mở to.


Hắn bước hai bước lớn đi đến bên cạnh bàn của nàng, Phượng Phán Nguyệt mới hiểu thì ra là chỉ nàng.
Trong lòng oán khí đang lo không có chỗ phát tiết, vừa hay tên heo này tới!


Dùng ánh mắt ngăn lại bốn người đang định tiến lên, nàng cũng muốn xem xem, dưới chân thiên tử còn có kẻ nào không biết sống ch.ết muốn ăn chơi trác táng.
"Tiểu mỹ nhân không cho rằng mặc nam trang sẽ biến thành nam nhân chứ!"


Nhìn phía sau hắn còn đi theo bảy tám tùy tùng, xem ra là phô trương cho tên này, gọi là cảnh ăn chơi trác táng cũng không sai.
"Tiểu mỹ nhân làm sao có thể một mình ở chỗ này? Thật đáng thương a, bản công tử có lòng tốt, cùng ngươi chơi đùa giải buồn, như thế nào?"


Tục ngữ nói, trên đầu chữ sắc có cây đao, háo sắc cơ hồ chẳng khác nào tai họa, mà từ xưa đến nay, có nam nhân nào mà không háo sắc? Nhất là những kẻ có tiền có thế, no bụng thì nghĩ ɖâʍ dục, huống chi còn đem hoang ɖâʍ háo sắc là nhiệm vụ của mình, cúc cung tận tụy, để rồi mà ch.ết.


Mà giờ đang có một vị, căn bản chính là điển hình tốt nhất cho háo sắc hoang ɖâʍ!


"Ai nha! Đây không phải Trần tam gia sao? Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, ngày hôm nay lầu hai chỗ đặc biệt vừa vặn có, Trần tam gia nếu không chê đi lên lầu, tiểu điếm lập tức chiêu đãi." Chưởng quầy nghe thấy vội chạy ra đây, biết rõ vị tiểu công tử này là khách quý, mà cũng sợ đắc tội với vị Trần tam gia này, đành phải làm bộ mặt cười cợt.


"Cút ngay! Bổn đại gia đang nói chuyện, ai cho phép ngươi xen vào!" Trần Văn Hào tiếng nói hung dữ quát to, vung tay lên, lệnh cho tùy tùng đem hắn kéo ra.


Quay lại với cô nương xinh đẹp vẫn như trước không để ý tới hắn, hắn thẹn quá hoá giận, cả bàn tay đập bàn cả giận nói: "Bổn đại gia đang cùng ngươi nói chuyện, ngươi điếc sao?"


Tâm tình đã rất không vui, Phượng Phán Nguyệt lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp xem xét Trần Văn Hào.
"Ngươi là củ tỏi nào thế?" Nàng ném cho hắn ánh mắt hèn mọn, nói hắn là heo thì thật là làm nhục loài heo rồi.


"Ngươi thật không có mắt, bổn đại gia chính là Tam công tử của phủ Trần quốc cữu, Trần Văn
Hào!" Trần Văn Hào ngạo mạn nói.


“Phủ Trần quốc cữu?" Phượng Phan Nguyệt lúc này ngược lại hảo hảo mà nhìn hắn một cái. Họ Trần? Đảo mắt một vòng, đầu nghĩ đến trong hậu cung có tần phi họ Trần, là Trần Thị Diêu?
Nghe nói hiện nay là tần phi được sủng ái nhất hậu cung, được sắc phong lên Thục Phi?


Nghĩ đến lần trước nhìn thấy Thục phi, Cần quý phi đến Hi Phượng cung gây rối, mà nàng bộ dạng nhát gan đi theo sau Cần quý phi.
Hừ! Một nữ nhân nhát gan, làm sao có thể lừa phụ hoàng phá lệ phong vị chứ!


"Hừ hừ, đúng vậy, sợ rồi sao! Ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó cùng ta về cữu phủ làm ấm giường cho ta, hầu hạ ta hài lòng, ta sẽ tha ngươi."


"Dựa vào quan hệ bám váy đàn bà để có thể tác uy tác phúc sao? Người trong phủ Trần quốc cữu không có vương pháp, quấy rầy dân chúng sao? Nơi này chính là kinh thành, là dưới chân thiên tử a! Ngươi không sợ sẽ quấy rầy đến người không thể trêu vào sao?" Phượng Phán Nguyệt chán ghét nói.


"Ha ha! Có cái gì bổn đại gia không thể trêu vào? Ngươi cho dù có cao quý tới đâu, cũng không bằng hoàng đế, bổn đại gia có người hậu thuẫn sau thánh thượng! Tỷ tỷ của ta là Thục phi được hoàng thương sủng aí nhất!" Trần Văn Hào cuồng ngạo cười to, phảng phất nàng có gì đó cười nhạt.


Quả nhiên là Thục phi, cũng là bởi vì được sủng ái mới có thể nuôi ra những phế vật này!
"Người ngu xuẩn xem mặt liền biết, bản thân là ai hậu thuẫn cũng không biết rõ ràng, cẩn thận ngã đè ch.ết chính mình."
Phượng Phán Nguyệt mở miệng trào phúng.


"Bổn đại gia vừa ý ngươi, là phúc khí của người, đừng không biết xấu hổ, đến lúc đó gặp nạn chịu tội cũng là do ngươi!" Trần Văn Hào uy hϊế͙p͙.


"Lo cho bản thân ngươi đi! Ngươi rất cần đó." Tên không biết xấu hổ! Hậu thuẫn đằng sau phụ hoàng? Ha! Thật đúng là trâng tráo! kẻ không biết sống ch.ết, rốt cuộc là ai cho tên heo loại suy nghĩ này?
Nếu không nghĩ bại lộ thân phận, nơi này đâu đến phiên người khác kiêu ngạo thay?


Bằng vào nàng là Thẩm Hinh công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, tùy tiện nhổ một bãi nước miếng, cũng có thể dìm ch.ết Tam công tử phủ Trần quốc cữu này!
"Đáng giận! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, người tới, đem nàng về cho bổn đại gia!"


"Làm càn!" Lý Ứng Thiên ngăn trước mặt Phượng Phán Nguyệt, mặt khác Tiêu Hoàng thì đứng bên phải nàng, hai người tay cũng đang đặt trên chuôi kiếm, Ánh Hà cùng Ánh Bình thì bảo hộ hai bên.
Trong chớp mắt, khách nhân trong tiệm tất cả đều chạy trốn không còn một mảnh.


"Lớn mật, ngươi nghĩ mưu hại hoàng thân quốc thích sao?" Trần Văn Hào sợ tới mức lùi về
sau mấy bước, trốn đến sau đám tùy tùng, mới giương giọng hô to "Ngang nhiên hành hung, ám sát hoàng thân quốc thích, có ai không, giết hắn cho ta!"


Phượng Phán Nguyệt mắt nhíu lại, không phải bắt lại, mà là giết! Coi mạng người như cỏ rác như vậy, thật không coi vương pháp ra gì, quả thực quá ghê tởm!
"Thiếu gia, Thịnh công tử đã nói, khi cần thiết có thể nói ra thân phận, dù sao thiếu gia ngài rất dễ dẫn đến phiền toái."


Lý Ứng Thiên thấp giọng nói, không hề máy móc.
Phượng Phán Nguyệt nghe vậy kinh ngạc mắt trợn to. Cái gì gọi là nàng quá dễ dẫn đến phiền toái? Đây là lỗi của nàng sao? Nàng rõ ràng ngoan ngoãn ngồi ở đây dùng bữa mà!


"Đại trụ tử, câu nói cuối cùng thật dư thừa." Phượng Phán Nguyệt sắc bén liếc hắn.
Lý Ứng Thiên nhãn giác co lại. "Nô tài chỉ là chi tiết thuật lại lời nói Thinh công tử."
Phượng Phán Nguyệt cắn răng. Thịnh Vũ Hành người này, căn bản không đem nàng để vào mắt!


"Thiếu gia, ngài muốn nói ra thân phận sao?" Lý Ứng Thiên hỏi.
"Không." Nàng lần nữa cắn răng, nếu như vừa rồi không nghe thấy nội dung câu chuyện kia, nàng có lẽ sẽ lộ ra thân phận, nhưng là bây giờ không được, nàng không nghĩ ở đây bại lộ mình chính là Thẩm Hinh công chúa.


"Vậy nô tài có thứ muốn khoe." Lý Ứng Thiên tay vừa chuyển, móc ra một khối kim bài, giao cho Phượng Phán Nguyệt.
"Thiếu gia ngài nhìn thứ này được không?"
Ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ!


"Không được!" Nàng không chút suy nghĩ liền trực tiếp phủ quyết, có thể làm cho ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ tự xưng nô tài cũng bảo vệ người, thân phận hắn đâu thể tùy tiện nghi ngờ được!
“Vậy còn nô tài?" Đổi lại Tiêu Hoàng lấy ra kim bài của mình.


Phượng Phán Nguyệt liếc nhìn, liền trợn trắng mắt. Đây không phải giống nhau sao?


Được rồi! Xem ra bọn họ tâm tình có vẻ không tệ, còn có thể trêu đùa như vậy, nàng cần gì khẩn trương, hạ mấy cái mệnh lệnh, sau đó từ từ nhìn đùa giỡn là tốt rồi, bất kể lệnh nàng ra có hay không gây khó dễ người ta.


"Chỉ cần không bại lộ thân phận, cái khác tùy các ngươi." Nàng hướng hai đại nhân ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ nói, sau đó đứng dậy thay đổi chỗ ngồi. "Ánh Hà, gọi chưởng quầy mang một bình Bích Loa Xuân."


"Dạ, chủ tử." Ánh Hà lĩnh mệnh, bên này thong thả uống trà, bên kia Lý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng nghe lệnh, rút kiếm ra khỏi vỏ, hai ba nhát những tên liên quan đều bị quật ngã, cuối cùng kiếm nhọn đặt tại trên cổ Trần Văn Hào.


Bịch một tiếng lớn, Trần Văn Hào thân hình nặng nề mà ngã ngồi trên mặt đất, giương lên một trận nhục nhã, cổ kề kiếm sắc, sợ hãi sợ hãi lại không có cam lòng.
"Các ngươi ch.ết chắc rồi, bổn đại gia nhất định khiến các ngươi ch.ết không chỗ chôn..."


Cổ đau xót, máu chảy xuống. "A a a ——" hắn sợ hãi thét lên, tiếp theo trong nháy mắt, trên mặt đất đã chảy ra một bãi chất lòng đầy mùi khai, Trần Văn Hào sợ tới mức đái ra quần.
"Đồ vô dụng!" Phượng Phán Nguyệt hèn mọn phiết môi, hại nàng trà này đều uống không trôi.


"Muốn chúng ta ch.ết không có chỗ chôn? Hừ! Có muốn hay không ta trước hết để cho ngươi ch.ết không toàn thây?"
Lý Ứng Thiên rất có ăn ý, mũi kiếm sắc bén di chuyển chút nữa, chỉ vào dưới háng Trần Văn Hào.
"Không không không... Tiểu nhân có mắt như mù, công tử tha cho tiêu nhân đi..."


"Lần sau còn dám ỷ thế hϊế͙p͙ người không"
"Không dám, không dám!"
"Đại trụ tử, nhị trụ tử, đem tên heo này lột sạch, sau đó ném ra ngoài đường."


Hai kẻ đường đường là ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ, gò má không cách nào kiềm chế co rúm lại, nghe chủ tử ban tặng tên, kiếm trên tay cơ hồ muốn quay ngược lại.


"Dạ" Mọi giận dỗi đều đem phát tiết hết lên người Trần Văn Hào, hai thanh kiếm xoạt xoạt xoạt, nhanh đến mức không nhìn thấy, chỉ thấy Tiêu Hoàng một cước đem Trần Văn Hào đá lên không trung, Lý Ứng Thiên thì một một cước đá bay ra cửa chính, quần áo bị cắt nát bay lả tả ven đường, chờ Trần Văn Hào rơi xuống, đã trở về trạng thái xuất thế, miệng sùi bọt mép choáng váng.


Ừ! Thật ghê tởm, may mắn nàng không nhìn rõ.
Một đám nô tài quỷ khóc thần hào liền xông ra ngoài, nâng chủ tử nhà mình lên đưa về nhà.
"Thật sự là... Một đám ngu xuẩn, cũng không biết che đậy trước, để người qua đường mắc ói thì bọn họ tốt lắm hay sao?" Phượng Phán Nguyệt nói nhỏ.


"Ô, chủ tử, nô tỳ đời này cũng không dám ăn thịt heo rồi, tâm sẽ đen tối." Ánh Bình vẻ mặt ảm đạm nói.
"Phì" Hai gã hộ vệ đại nhân phun cười.
"Vị này! Các ngươi như vậy... Tiểu điếm sau này có thể làm sao bây giờ?" Chưởng quầy vẻ mặt cầu xin đi tới.


"Như thế nào?" Tiêu Hoàng nhíu mày hỏi.
"Cái này... Cái này cái này... Tiểu công tử, tiểu quý nhân, vị Trần tam gia kia là..." Chưởng quầy xoa xoa tay, vạn phần sợ hãi cúi người nói quanh co.


“Tam công tử phủ Trần quốc cữu, bổn thiếu gia biết, hắn vừa mới tự giới thiệu." Phượng Phán Nguyệt nói thẳng, chủ quán sợ phiền phức là chuyện đương nhiên, đắc tội quyền quý tuyệt đối không có chuyện tốt để làm.


"Trần Tam gia đúng là hoành hành ở đây, tiểu nhân cùng dân chúng đều phải chịu sự ngang ngược của hán, nhịn một chút thì cũng qua ngày, thời gian này, tiểu công tử hành hiệp tiểu nhân rất cảm kích, khiến mọi người hả giận, chỉ là..."


"Ta hiểu rồi." Phượng Phán Nguyệt cắt đứt ý tứ không nói ra của chưởng quầy. "Ánh Hà, Ánh Bình, các ngươi đi lên lầu thu dọn, chúng ta rời nơi này."
"Chủ tử?" Ánh Bình kinh ngạc hô, trừng trừng nhìn chưởng quầy, lập tức bị Ánh Hà lôi đi thu thập hành lý.


"Thật sự là xin lỗi a! Tiểu công tử, chúng ta còn vợ con công việc, thật sự không thể trêu vào quốc cữu phủ a!" Chưởng quầy lau mồ hôi.
"Không sao, là chúng ta lỗ mãng, đại trụ tử, đưa một trăm lượng cho chưởng quầy."
"Dạ" Lý Ứng Thiên lấy ra tờ một trăm lượng ngân phiếu giao cho chưởng quầy.


"Không không không, không dám không dám, tiểu công tử lần này nghỉ ngơi ăn uống ở đây, toàn bộ đều do tiểu điếm chiêu đãi..."
"Không cần, cứ nhận lấy bạc đi! Ta cũng không muốn là một chủ tử hϊế͙p͙ đáp dân chúng đâu."


Phượng Phán Nguyệt cười nhạt một tiếng. "Về sau Trần tam gia lại dẫn người, nói chúng ta đã ly khai, không cần giấu diếm chúng ta đi hướng nào, để bọn họ đuổi theo cũng không sao." Nàng nói.


"Tiểu công tử..." Chưởng quầy vẻ mặt cảm động cùng áy náy, mặc dù biết đi cùng Thịnh công tử, là bằng hữu của lão bản, nhưng bọn họ thật sự không thể trêu vào quốc cữu phủ a!


"Đi xuống đi! Chờ hành lý thu thập xong chúng ta đi." Phượng Phán Nguyệt phất tay cho chưởng quầy lui, đợi chưởng quầy sau khi rời đi, nhìn hai gã hộ vệ phân phó "Lý Ứng Thiên, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, Tiêu Hoàng, ngươi lưu lại, chờ Thịnh công tử sau khi trở về thì đuổi theo."


"Thiếu gia không phải còn muốn tìm người sao? Cứ đi như vậy, muốn đi đâu?" Lý Ứng Thiên hỏi.
A! Đi đâu? Đến khách điếm khác rồi lại dẫn Trần tam gia đến?
Vừa rồi không nên khinh địch bỏ qua cho hắn như vậy, hẳn là phải đem hắn giải quyết mới đúng.


Hai khắc sau, xe ngựa hướng phía ngoại ô kinh thành chạy đi.
Phượng Phán Nguyệt ngồi sau xe ngựa, hai chân lung lay, nhìn trời chiều lập lòe mà nhuộm thành một mảnh màu son, bọn họ đứng ở phiến rừng này đã nhiều canh giờ, cũng không thấy
Tiêu Hoàng dẫn Thịnh Vũ Hành đến.


"Vì sao lâu như vậy không đuổi kịp? Trời sắp tối rồi!" Nhìn phía rừng cây, nàng nhịn không được nói thầm, không yên tâm phân phó Lý Ứng Thiên. "Lý Ứng Thiên, ngươi quay lại thành xem chuyện gì xảy ra."
"Thỉnh thiếu gia thứ tội, nô tài không thể rời đi." Lý Ứng Thiên quì xuống.


"Đứng lên đi! Là ta suy nghĩ không chu đáo." Phượng Phán Nguyệt lúc này cũng mới nghĩ đến, hiện nay bên người cũng chỉ có Lý Ứng Thiên là hộ vệ duy nhất, hắn không có khả năng rời đi.


"Chủ tử đừng lo lắng, Thịnh đại nhân là võ Trạng nguyên, Tiêu hộ vệ công phu cũng khá, bọn họ không có việc gì." Ánh Hà trong xe ngựa sửa sang nệm buổi tồi cho chủ tử nằm, nhẹ giọng an ủi.


"Đúng đúng, nô tỳ đoán! Thịnh đại nhân nhất định không tìm được người, cho nên căn bản không có trở lại Tụ Hiền lâu!" Ánh Bình ngồi chồm hổm trên mặt đất bên cạnh đống lửa, vừa nướng gà, vừa nói.


"Nhưng ta nhớ là không có hạ lệnh không tìm được người sẽ không cho phép trở về, cũng không có bắt hắn phải ngày đêm đều đi tìm như vậy, lần này đi tận hai ngày không thấy bóng dáng." Phượng Phán Nguyệt không khỏi phàn nàn.


"Chủ tử nhớ Thịnh đại nhân rồi?" Ánh Bình hì hì cười, nói đùa.
Phượng Phán Nguyệt sững sờ. Nàng... Nhớ hắn? Bỗng dưng trên mặt nóng lên, có chút xấu hổ trừng Ánh Bình trách mắng: "Ngươi lại nói bậy, cẩn thận ta may lại!"


Ánh Hà thấy rõ, mặt chủ tử ửng hồng, chắc chắn đây không phải là bởi vì trời chiều chiếu vào, có chút lo lắng, chủ tử sẽ không phải...
"Thiếu gia, có tiếng vó ngựa, là hai, hẳn là bọn họ,Thịnh đại nhân cùng Tiêu Hoàng." Lý Ứng Thiên đột nhiên nói.


"Thật sự?" Phượng Phán Nguyệt cẩn thận nghe, qua một hồi lâu, mới rốt cục nghe được tiếng vó ngựa. "Thật sự!"
Nàng nhảy xuống xe ngựa, chạy lên trước vài bước, sau đó liền trông thấy người cưỡi kị mã sau lưng còn có mặt trời đỏ rực, một thân áo bào trắng bay lên nhẹ nhàng, Thịnh Vũ Hành.


Buồn bực trong lòng nháy mắt biến mất, nàng không tự chủ được cười xinh đẹp, đưa tay hướng phía bọn họ vẫy.
Tuấn mã chạy trước, Thịnh Vũ Hành thẳng người, trông thấy phía trước có người vẫy tay, trong mắt nổi lên một tia ôn nhu.


"Tiêu Hoàng, chuyện vừa rồi không được để cho công chúa biết, hiểu chưa?" Thịnh Vũ Hành tốc độ chậm dần, để Tiêu Hoàng theo kịp thấp giọng phân phó.
"Nhưng là..."
"Thịnh mỗ cũng không phải là yêu cầu ngươi." Thịnh Vũ Hành lạnh lùng nói.
Tiêu Hoàng rùng mình, "Dạ, nhưng đại nhân bị thương..."


"Không có gì đáng ngại." Thịnh Vũ Hành đạm mạc nói, cách Phượng Phán Nguyệt năm, sáu bước liền dừng lại, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, trên mặt trắng nhợt, âm thầm hít vào một hơi sâu, ngồi thẳng lên.


"Ngươi rốt cuộc đi nơi nào? Vì cái gì hai ngày cũng không trông thấy bóng dáng?" Phượng Phán Nguyệt chạy đến trước mặt hắn, trông thấy hắn, tâm tình hai ngày căng thẳng được thả lỏng, trong lòng trống trơn, cảm giác vừa nãy cũng biến mất.


"Bẩm công chúa, thần đã tìm được đôi huynh muội ngài muốn tìm." Thịnh Vũ Hành đạm mạc cung kính nói, lấy việc vỗ về ngựa vòng sang bên kia, tầm mắt đều tránh nàng.
"Thật sự? Bọn họ ở nơi nào?" Nàng mừng rỡ hỏi.


"Bọn họ được một đôi vợ chồng thu dưỡng, cuộc sống tuy nghèo khó, nhưng cha mẹ nuôi đối với bọn họ cũng không tệ lắm."
"Mau dẫn ta đi."
"Bọn họ ở ngoài thành phía Tây, cho dù bây giờ lập tức xuất phát, lúc đến được cửa thành phía Tây, cửa thành sớm đã đóng cửa."


"Chủ tử, Thịnh đại nhân nói rất đúng, ngày mai đi!" Ánh Hà nhẹ giọng nói.
"Được rồi!" Nàng gật đầu, có chút hoài nghi nhìn con ngựa hắn cưỡi, cảm giác, cảm thấy giống như có chỗ nào không giống với...
"Công chúa, thần cáo lui." Thịnh Vũ Hành khẽ khom người, dắt ngựa đi đến bờ sông.


Phượng Phán Nguyệt nhíu mày đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, một hồi lâu, chạy đi.
"Ứng Thiên." Tiêu Hoàng đi đến bên cạnh Lý Ứng Thiên, thấp giọng nói: "Những ngày tới phải cảnh giác một chút."
Lý Ứng Thiên nhãn thần lóe lên "Có chuyện sao?"


"Ừ." Hắn gật đầu, liếc qua Ánh Hà cùng Ánh Bình, tới gần Lý Ứng Thiên bên tai nói nhỏ: "Thịnh đại nhân bị người đả thương, ta không rõ lai lịch đối phương, nhưng mục đích rất rõ ràng là hướng về công chúa, võ công cũng không kém."


"Hai người trở về chậm như vậy, cũng là bởi vì chuyện này?"
"Thịnh đại nhân, người đã ngăn cản bọn họ một ngày một đêm."






Truyện liên quan