Chương 2
Không biết bản thân bất tỉnh bao lâu, Quân Bất Phàm gian nan mở hé hai mắt, phát hiện trời mưa ngày càng lớn, bản thân nằm trên khối đất trống, phối đao tùy thân nằm cách hắn không xa.
“Ta chưa ch.ết sao?” Vừa kinh ngạc vừa vui, hắn cố gắng ngồi dậy nhưng thất bại.
Bụng đói phát ra âm thanh òng ọc, thầm rủa mình nhưng không có cách khác.
Nơi đây hẻo lánh ít người, mấy ngày qua hắn lại không ăn thứ gì, hơn nữa cả người đều vết thương, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm, ánh trăng tròn lóe tia sáng bạc, hít một hơi thật sâu.
Roẹt roẹt ──
Đột nhiên ở nơi không xa truyền tới âm thanh kỳ lạ, ngay lập tức lấy một cái bóng đen thong thả di chuyển về phía hắn, hắn trừng lớn hai mắt trong lòng có tiếng chuông báo động.
Đó là một con rắn dài toàn thân trắng và đen, đầu tam giác, con ngươi màu vàng lấp lánh quang mang thần bí, có một nửa thân dài bằng con người, không ngừng phun ra đầu lưỡi đỏ lòm.
“Xà, ngân hoàn xà. . . . . .” Thét lên một tiếng, hắn thấy rõ bóng đen lướt đến.
Ngân hoàn xà là loại rắn độc nhất trên đời, nếu như bị nó cắn trúng một cái, không đầy ba bước sẽ mất mạng . . . . .
Nếu ở bình thường chỉ cần một đao là hắn có thể kết liễu con rắn độc này, nhưng trước mắt hắn ngay cả đứng cũng không nổi còn nói gì giết xà, muốn giữ được mạng nhỏ cũng khó.
Sợ hãi nhìn ngân hoàn xà không ngừng trườn tới gần, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, hắn cảm giác tử thần đang đến gần.
Nói đến cũng thật kỳ quái, ngân hoàn xà bò đến người hắn nhưng không có cắn hắn, chẳng qua thuận theo cánh tay bò đến cổ hắn, thân rắn lạnh lẽo áp sát ***g ngực của hắn, quỷ dị không nói nổi.
“Đi đi . . . . . đừng lại đây. . . . . .” Liếc mắt trừng ngân hoàn xà, khó khăn dịch chuyển về sau.
Ngân hoàn xà phun ra lưỡi đỏ tươi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi khô nứt, rồi lập tức mở miệng to như chậu máu muốn cắn lên hắn.
Toàn lực dùng hết vào lần này, Quân Bất Phàm dùng hết toàn lực giơ lên tay trái nhanh chóng bắt được thân rắn liều lĩnh cắn xuống, hắn không biết mình cắn ở đâu chỉ cảm thấy mùi máu tanh nồng vọt vào trong cổ.
Đói cộng thêm khẩn trương, hắn cắn chặt đầu rắn không buông, cho đến thân rắn không còn vặn vẹo mới buông miệng.
“Thật tanh. . . . . .” ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ máu rắn dính khóe miệng, ném thân rắn sang một bên, cúi đầu nôn hồi lâu vẫn không nôn ra được gì
Bụng trướng to, vết thương trên người ngứa không chịu được, làn da lộ ra bên ngoài không còn màu đồng mà trở thành màu trắng và đen xen kẽ lẫn nhau không khác thân ngân hoàn xà là bao.
“Không tốt, chẳng lẽ trúng độc rắn?” Sờ mó hoa văn kỳ quái trên người, thất thanh kêu to.
Nhớ kỹ thế hệ trước đã nói mật xà có thể giải độc, hắn vội vã dùng đao mổ thân rắn, lấy ra mật xà màu lục ngậm vào trong miệng.
Vậy mà mật xà vừa vào miệng, bụng trướng không chỉ không biến mất ngược lại càng thêm phình lên, may miệng vết thương trên người không còn đau, tốc độ khép lại cũng rất nhanh.
“Ô. . . . . .” Ôm lấy bụng, hắn khổ sở lăn qua lăn lại trên mặt đất, khuôn mặt tuấn dật trướng tím.
“Mỵ nhi, mỵ nhi, ngươi ở đâu?” Trong sương mù nghe thấy tiếng kêu gọi, hắn nhìn lại mơ hồ không thấy rõ
“A. . . . . .” Hắn đau đớn rên rỉ, muốn nắm lấy một thứ nhưng nắm mãi không được.
“Mỵ nhi, mỵ nhi của ta, ngươi ch.ết thật thê thảm!”Thêm một tiếng gọi khác.
Hắn lờ mờ nhìn thấy trước mắt xuất hiện một công tử mặc y phục màu trắng , đứng bên cạnh ngân hoàn xà bị hắn giết la to.
“Là ngươi, là ngươi giết mỵ nhi của ta !” Bạch y công tử liền xông đến, mười ngón tay như ưng trảo nắm bờ vai của hắn điên cuồng hét lên.
“Ta. . . . . . Ta không có. . . . . .” Bạch y công tử nhích tới gần, cơ thể hắn “ầm” như bị thiêu cháy, ánh mắt mơ màng không thấy bất cứ thứ gì.