Chương 3
“Ngươi uống máu mỵ nhi ? Còn ăn mật của nàng?” Bạch y công tử ôm xác ch.ết ngân hoàn xà đến trước mặt hắn, lớn tiếng chất vấn.
“Phải . . . . . đừng bắt ta, chóng mặt. . . . . .” Bạch y công tử trên người toa ra mùi thơm nồng làm hắn nhíu mày, nhưng lại không nhịn được hít sâu một hơi, thậm chí còn muốn ngửi thêm nhiều hơn.
“Tốt, rất tốt, ngươi ăn mỵ nhi của ta thì ngươi đến thay thế mỵ nhi!” Bạch y công tử buông lỏng tay, vứt hắn ngã trên mặt đất.
“Cái gì. . . . . . Ngươi nói cái gì. . . . . .” Vễnh lỗ tai vẫn không nghe.
“Bẩn ch.ết, cởi ra cho ta.” Bạch y công tử xé khôi giáp bẩn trên người hắn, bịt mũi quay đầu sang hướng khác.
“Nước. . . . . . Nước. . . . . .”
“Ngươi. . . . . .”
Bạch y công tử không muốn khiêng hắn, đem thi thể ngân hoàn xà để trong lòng, vội vả sải bước.
……
Tí tách, tí tách──
Quân Bất Phàm mở hé hai mắt khô rát, ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang nằm trong sơn động ẩm ướt, giữa động có một đầm nước mà hắn lại đang nằm bên cạnh đầm nước.
“A . . . . . vết thương trên người đã lành!” Kinh ngạc đến không thể khép miệng, vết thương trên người qua một đêm tất cả đều không thấy, ngay cả mấy vết sẹo chinh chiến lưu lại trước kia cũng biến mất vô ảnh vô tung.
…
Đầm nước yên tĩnh bỗng nhiên biến hóa, vằn sóng thật nhỏ ngày càng biến lớn, dần dần xuất hiện một cái đầu đen, trong đầm nước từ từ nổi hơn phân nửa thân ảnh loáng thoáng nhìn thấy là nam tử trẻ tuổi.
“Ngươi đã tỉnh.”Nam tử giọng rõ ràng lạnh hơn băng, một chút ôn nhu cũng không có.
Ánh mắt lạnh lùng cao ngạo như không có tiêu cự, đôi mắt đen sâu bình tĩnh, mái tóc đen dài ướt xõa trên vai, con ngươi màu đen lóe ra quang mang u lam, tuấn mỹ đến người ta phải trợn mắt, thân thể vây quanh một tầng hơi thở lạnh lẽo.
“Là ngươi đã cứu ta?” Kinh ngạc với dung mạo nam tử, hắn một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Ở đâu đến nam tử xinh đẹp đến thế?
Hắn sống gần ba mươi năm lần đầu mới thấy nam tử tuyệt sắc thế này, nếu đặt ở bên các vị vua đúng là họa thủy khuynh quốc khuynh thành!
“Xuống.” Nam tử đứng trong nước không di chuyển, khuôn mặt tuấn tú không hề có biểu tình, thật đáng tiếc cho tuấn nhan như ngọc.
“Ack. . . . . . Ừm.” Ngửi mùi trên người mình vừa chua vừa thối, xác thực nên tắm rửa.
Nhớ lại trước khi hắn ngất có vị bạch y công tử bên cạnh, nói vậy vị bạch y công tử trước mắt chính là người cứu hắn .
“Ngươi tên gì?” Nam tử đứng trong nước nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, trong con ngươi đen bóng tất cả đều là bóng của hắn.
“Tại hạ tên Quân Bất Phàm, không biết cao tính đại danh ân công?” Hắn cảm thấy nam tử trước mắt xinh đẹp không giống người, đặc biệt là đôi mắt yêu dị loại động vật nào đó.
“Quân Bất Phàm, tên rất hay, chuẩn ngươi gọi ta.” Nam tử nhìn hắn, trong mắt gợn sóng.
“Đây là đâu thế?” Vừa dùng nước rửa thân vừa hỏi nam tử bên cạnh, Quân Bất Phàm cũng không phát hiện nơi này thật xa lạ.
“Đây là động phủ của ta.” Không tiếng động lại gần đưa thay sờ sờ sống lưng hắn.
“Ngươi. . . . . .” Quân Bất Phàm cả kinh, sải một bước dài về phía trước.
“Người ngươi thật ấm áp.”Trong con ngươi đen lóe lên tia sáng vàng.
“Ngươi rất lạnh sao?” Hắn đột nhiên phát hiện sắc mặt y rất kém, trừ thần sắc hồng nhuận ra cả người tái nhợt đến đáng sợ.
“Ta không lạnh, cho tới bây giờ vẫn là vậy.” Lần nữa áp sát đến, vươn ra đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lên ngực hắn.
“Ngươi. . . . . . Ngươi không được như thế. . . . . .” Thân thể khẽ run rẩy, hắn đẩy ra một mình đi đến bên cạnh đầm.
ch.ết tiệt, hắn biết mình không phù hợp, nam tử trước mắt dáng vẻ không tốt tám phần là long dương, hắn lại không phải loại người có sở thích đặc biệc, vẫn rời khỏi y càng xa càng tốt.
“Đa tạ ân cứu mạng của ngài, tại hạ còn có việc gấp đi trước một bước.” Nhìn cũng nhìn không, hắn lấy xiêm y mặc lên người.
“Muốn đi? Không cửa đâu!”Thanh âm nam tử lạnh thấu xương .
Còn chưa kịp mặc xiêm y trên mặt đất đã cảm thấy ngang hông bị cái gì quấn quanh, cúi đầu xuống hắn lần nữa bị kéo vào trong hồ, uống liền mấy ngụm nước.
“Khụ, khụ, ngươi muốn làm gì?” Thật vất vả vùng vẫy trong nước, hắn chật vật tới cực điểm.