Chương 4
“Kỳ phát tình của ta sắp đến, mỵ nhi là thứ ta nuôi rất lâu để phối ngẫu mà ngươi ăn mỵ nhi của ta nên phải thay thế nàng cùng ta vượt qua kỳ phát tình này.” Đè hắn xuống nước, nhìn thân thể như không cường tráng lúc nãy đột nhiên dài ra gấp đôi, ngoại trừ vẫn gương mặt tuyệt sắc tất cả đã thay đổi khác xa vừa rồi.
“Ngươi. . . . . . Ngươi không phải là người. . . . . .” Đưa cánh tay ngăn chính giữa, Quân Bất Phàm liều mạng ngăn y nhích tới gần.
Người làm gì có kỳ phát tình? Nếu như đoán đúng, y là xà. . . . . .
“Ta có nói với ngươi ta là người sao? Mỵ nhi đã bị ngươi ăn, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đây!” Bàn tay không có nhiệt độ mạnh đến kinh người khóa chặt eo hắn.
“Là nàng muốn ăn ta, ta mới lỡ ăn nàng thôi!” Rống to một tiếng Quân Bất Phàm dùng hết sức đánh về phía ngực y.
Đối phương nói rõ muốn hắn thay thế một nữ nhân để y phát tiết dục vọng, như vậy không bằng giết hắn còn hơn!
“Không nói nửa, ta bây giờ liền làm ngươi.” Dễ dàng hóa giải hắn công kích, mười ngón tay như lưỡi câu, nháy mắt bắt được hạ thân của hắn, nhiệt độ lạnh như băng khiến hắn không nhịn được run ập cập vì rét.
“Dừng tay. . . . . .” Chổ hiểm nằm trong tay người khác, chỉ cần hơi chút dùng sức hắn sẽ thành người tàn phế.
“Ta sao phải nghe ngươi? Ngươi vốn là của ta.” Nheo lại mắt phượng thưởng thức hạ thân của hắn.
Bộ tộc ngân hoàn xà vốn rất ít, mỵ nhi là đồng loại y thật vất vả mới tìm được rồi nuôi mấy chục năm, qua mấy ngày nửa đến kỳ phát tình, nếu không phối ngẫu y sẽ phải chịu hành hạ khổ sở.
Trước mắt tên tộc người ngu ngốc đã ăn mỵ nhi, bên trong thân thể tất cả đều là máu thịt của mỵ nhi.
“Cút ra!” Một quyền đánh về phía trước mặt, hắn không quan tâm được nhiều.
Không cần thượng hắn cũng sẽ có ngân hoàn xà khác tìm tới cửa, hắn không muốn phá chuyện tốt người khác!
“Miệng của ngươi thật cứng rắn, đợi lát nửa sẽ cho ngươi gọi.” Ác chất bắt được hạ thân của hắn, dùng sức véo lập tức khiến Quân Bất Phàm gầm thét kêu đau.
“Ô. . . . . .” Thân thể bất lực nằm thở hổn hển, hắn cảm thấy hạ thân như bị cắt đứt.
“Vừa rồi không phải rất dữ sao? Thế nào không hét nửa rồi?” Ngữ khí mang theo chế nhạo, ngón tay thuận theo vân da hắn chuyển sang sau lưng sờ soạn xuống, tất cả đều rắn chắc.
Thì ra cơ thể tộc người ấm áp đến thế, khác xa bọn họ, y cứ như vui vẻ hưởng thụ xúc cảm yêu thích không nỡ buông tay.
Quân Bất Phàm không thể chịu được tiếp xúc thân mật, đưa tay muốn vứt thêm cho y một cái tát, lại bị y nhanh tay bắt được trước vòng ra phía sau.
“Còn có sức đánh ta, tinh thần thật không tệ.” ɭϊếʍƈ láp ***g ngực lõa lồ của hắn, từ trong miệng đưa ra căn bản không phải lưỡi người, mà là lưỡi xà đỏ tươi.
Con ngươi đen yêu mị biến thành màu vàng, đôi mắt màu vàng đẹp đến khó diễn tả bằng lời, Quân Bất Phàm trong nháy mắt hoảng thần . . . . . .
“Mùi vị không tệ giống như quả nho.” ɭϊếʍƈ đầu nhũ bên phải vừa đỏ vừa sưng, cảm thấy thú vị chuyển sang bên khác.
“Ngươi không được làm loạn. . . . . . Nếu không ta giết ngươi!” Lúc ý thức được thân thể mình bị tùy ý đùa bỡn, Quân Bất Phàm nổi giận.
“Giết ta? Ngươi có bản lãnh đó sao?” Lưỡi xà mảnh khảnh quấn quanh đầu nhũ cao nhọn, cứ như đang niếm mỹ vị tuyệt trần.
“Không. . . . . .” Muốn nói lời ngăn cản bật ra khỏi miệng lại biến thành rên rỉ vỡ tan, không thể kiềm chế cong lên thân thể.
“A. . . . . .” Mãnh liệt tê dại khiến hắn không nhịn được thét lên.
Cắn chặt môi, hắn hận không được nhào đến một ngụm cắn vào y, đáng tiếc ngang hông bị một thứ giống kìm sắt kẹp chặt hắn không thể di chuyển.
Chưa từng cảm thấy bất lực như lúc này, một thân võ nghệ không dùng được, tất cả công kích của hắn đều bị xà yêu dễ dàng hóa giải. . . . . .