Chương 22: Phiên ngoại 【01 】 (Hạ)
Từ xưa tới nay, Bộ Phàm không ngại việc mình thích con trai.
Vì bên trong ví của ba anh, vẫn luôn có một bức ảnh của một người đàn ông, Bộ Phàm từng hỏi về người kia, nghe nói đã đến Mỹ kết hôn sinh con, Bộ Phàm nghe vậy, sau này cũng không nhắc lại.
Kỳ thực nhắc tới cũng là một tiếc nuối.
【Ngày đó ở sân bay phi thường đông người, mồ hôi đã làm ướt đẫm áo sơ mi của y, y vẫn như trước nhìn bóng lưng người kia.
Chỉ cần một cái xoay người là tốt rồi, bị chúng bạn xa lánh, cho nên đối với y, thái độ của người kia cũng không hiếm lạ.
Nhiều năm sau gặp lại, bọn họ, một người trở thành thành phần trí thức thanh cao, một người khác lại kết hôn.
Vẫn là y đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, “Ngày đó tôi mang theo mấy kí hành lí đi tìm anh, sân bay nhiều người như vậy, tôi liếc một cái đã nhìn thấy anh, có thể anh không quay đầu lại, anh thậm chí còn không biết, tôi đã cố gắng hạ quyết tâm nhiều như thế nào đâu.”
Đáp lại y là một hồi im lặng, đối phương chờ thuốc lá trong tay bay hết, âm thanh không rõ, thậm chí còn có chút khàn khàn “Ngày đó tôi không đi, tôi đã đổi lại vé máy bay, ở lại sân bay một đêm.”
Đến đây, đã là kết cục. 】# ông chủ vô cùng đau lòng#
Bộ Phàm xưa nay chưa từng nói với người khác, ba của anh thực ra là chưa từng kết hôn.
Có một số việc, không có cách nào để nói ra.
Khi còn nhỏ anh cũng không hiểu, lúc nào cũng nháo đòi gặp mẹ, sau đó mới biết, cha mẹ ruột của anh ch.ết trong một vụ tai nạn giao thông.
Ba của anh, bên trong ví của ông ấy, vẫn luôn cất giữ tấm hình cha ruột của anh.
“Bộ Phàm, tối nay ăn sườn được không? Em làm sườn rất ngon đó.” Phụ Ninh bảo bảo hai mắt long lanh, cầu xoa xoa~.
Bộ Phàm từ trước đến giờ vẫn luôn trân trọng Phụ Ninh, tự nhiên cảm thấy được chỗ nào của cậu cũng tốt. Hai người có thói quen sau khi ăn thì xuống lầu tản bộ, có lúc còn đi xem phim hoặc đi uống cà phê. Cứ tản bộ như vậy, đi tới đi tới, Bộ Phàm sẽ đem tay Phụ Ninh bảo bảo nhét vào tay mình, sau đó cầm thật chặt.
“Phụ Ninh, em đỏ mặt.” —
— “Anh đừng nhìn em nữa.”
Bộ Phàm ở trong lòng thở dài, Phụ Ninh bảo bảo của mình sao lại dễ thẹn thùng như vậy, bọn họ còn phải ‘thuần khiết’ như vậy đến khi nào đây?
Đột nhiên hạ quyết tâm, Bộ Phàm dừng lại, nhanh tay che mắt Phụ Ninh bảo bảo lại.
Sau đó.
Hôn lên.