Chương 23: Phiên ngoại【2】 : Lão bản
Bộ Phàm là con trai của Lương ca, năm Bộ Phàm mười bảy, mười tám tuổi, đặc biệt giống Lương ca, mỗi ngày nhìn thấy thằng bé, trong lòng tôi bắt đầu nhộn nhạo, chuyện này đúng là dằn vặt người khác.
Khi đó Lương ca cũng đã đi nhiều năm rồi, vây quanh tôi luôn có rất nhiều người, nam có nữ có, tổng thể mà nói tôi không nên cảm thấy cô đơn. Nhưng là mỗi ngày về nhà, nhìn thấy thằng nhãi kia lớn lên có cái khuôn mặt táo bón giống như Lương ca, trong lòng tôi thực sự có điểm chán ghét.
Nhưng qua mấy năm, Bộ Phàm bắt đầu thay đổi, càng ngày càng không giống Lương ca.
Tôi không thể xác định được đây có phải là giống với lão Vương ở cách vách nhà Lương ca hay không, cái này không thể chứng minh được.
Bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy lão Vương.
Bộ Phàm từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, bốn tuổi liền đi theo tôi, chưa bao giờ khóc nháo.
Đôi lúc thằng nhóc ủy khuất, cũng chỉ có thể yên lặng lau nước mắt, mỗi lần nhìn thấy nó như vậy, tôi hận không thể moi tim mình ra đưa cho nó.
Nhất định là đời trước tôi nợ Lương ca không ít mà.
Về phần tôi giáo dục cho Bộ Phàm, kỳ thực cũng không tính là giáo dục, ngược lại, từ nhỏ tôi đã chú ý bồi dưỡng cho nó về mọi mặt (bao quát cả việc trở thành gay).
Từ xưa tới nay, tôi chưa bao giờ nói với nó câu ‘Cái này không được, cái kia không được’.
Ngược lại, chỉ cần Bộ Phàm muốn chơi game, tôi liền lấy tiền đi mua thiết bị cho nó.
Khi Bộ Phàm học trung học, vì để nó có thể đánh nhau, tôi liền đăng kí cho nó vào lớp học võ.
Nhưng thằng nhóc này không có hứng thú, bỏ chạy khỏi lớp, tôi phải đi thay mặt nó nói xin lỗi với lão sư.
Có nhiều người nói tôi như vậy là không được, quá cưng chiều Bộ Phàm, sẽ làm tương lai của nó không có tiền đồ.
Đối với mấy câu này, tôi chỉ: Ha ha.
Con cái nhà ai có tiền đồ hơn so với Bộ Phàm nhà tôi, nói ra nghe thử nào!
Đương nhiên rồi.
Tôi luôn cảm thấy, Bộ Phàm trở thành cán bộ kiểm sát không phải là công lao của mình.
Dù sao trong kế hoạch của tôi, Bộ Phàm sẽ tở thành tên công tử nhà giàu vô học, còn làm nũng với tôi, nói: ba ba, con muốn mua Ferrari.
Sau đó tôi sẽ đưa cho nó một tấm thẻ, để Bộ Phàm tùy ý xài.
Bởi vì tôi có tiền, nên Bộ Phàm có thể tùy hứng.
Đáng tiếc, kế hoạch lại thất bại.
Bộ Phàm cuối cùng không trở thành tên công tử nhà giàu vô học, thậm chí cũng không hướng tôi xin mua xe thể thao.
Thằng nhóc đi làm chỉ sử dụng chiếc xe Benz thô to kia, tôi sống ch.ết cũng không muốn nó đi chiếc đó.
Thằng ranh này không chút ý thức mình là công tử nhà giàu hay sao.
Đối với chuyện tình cảm của nó tôi cũng rất quan tâm, thế nhưng Bộ Phàm giấu rất kỹ, không để cho tôi biết.
Cuối cùng thì tôi vẫn có chút manh mối.
Bộ Phàm hẳn là yêu thích Trình Sâm.
Tôi tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra với Bộ Phàm, Trình Sâm không chỉ có nhiều thủ đoạn, hơn nữa còn là một thẳng nam.
Bộ Phàm chắc chắn đấu không lại hắn, phải chịu thua thiệt.
Cho nên tôi liền nghĩ tới Phụ Ninh.
Tôi kí hợp đồng với Phụ Ninh đã được năm năm, nhưng lần trước khi tôi nhớ đến cậu ta là chuyện cách đây bốn năm.
Mấy năm gần đây, thị trường đĩa hát bị đình trệ, đĩa hát khó có thể tiếp tục thực hiện, cho nên cậu ta vẫn không có việc gì để làm.
Nhưng mà người này rất có ý tứ, không ít công ty muốn hợp tác với Phụ Ninh, cậu ta đều không đi, tình nghĩa!.
Cho nên, tôi đem nhiệm vụ này giao cho Phụ Ninh.
Ý định của tôi là để Phụ Ninh ngăn cản Bộ Phàm theo đuổi Trình Sâm.
Ai ngờ cậu ta lại theo đuổi Bộ Phàm.
Tôi bắt đầu muốn cho Phụ Ninh một nén hương.
Nhưng tôi vạn nhất không nghĩ tới, cậu ta thực sự theo đuổi được…
Tôi quả thực phải nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác xưa.
Khi Bộ Phàm đề cập với tôi về Phụ Ninh, lúc đó nó không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng tôi.
Đây là con trai của tôi sao?
Sao tôi lại có cảm giác mình không quen biết nó vậy.
Phụ Ninh a, cậu rốt cục là thần thánh phương nào, tôi muốn đi cúng cậu một chút!
Nha đúng rồi,
Còn phải cho cậu ta ra một cái đĩa hát nữa.