Chương 8

Ba tuần sau.


Cuối cùng chân của Anh Tuyền đã khỏi hẳn. Quả thật trong suốt ba tuần bó bột, Anh Tuyền cảm thấy vô cùng khó chịu vì ngày ngày phải cặp một cái nạng bên mình. Bây giờ cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cô vẫn thường xuyên tham gia chơi bóng rổ và tập võ nhưng vì chân mới khỏi nên tập với thời lượng ít hơn.


Rất vừa lúc, trong trường cô đang tổ chức tuyển chọn người đi thi bóng rổ, đối tượng là học sinh, nhưng năm nay lại bao gồm cả nữ và đương nhiên là không thể thiếu cái tên Dương Minh Anh Tuyền.


Dương Minh Anh Tuyền- sở hữu chiều cao khiêm tốn 1m58, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt to tròn, đôi môi anh đào cùng với nước da trắng nõn. Anh Tuyền nhìn rất năng động, hoạt bát và cá tính với mái tóc ngắn ngang vai. Khác với những đứa con gái đồng trang lứa, Anh Tuyền không hề trang điểm khi đến trường, nhìn cô mang đầy đủ vẻ đẹp tươi trẻ tràn đầy sức sống của một cô học sinh, một thiếu nữ xinh đẹp. Cô tuy nhỏ nhưng được mọi người nhận xét là có võ, bằng chứng là về thể thao, học tập, năng khiếu hay về gương mặt Anh Tuyền đều đạt mức khá trở lên.


****
Rất nhanh đến ngày thi thể thao toàn thành phố. Năm nay trường Anh Tuyền được chọn là nơi tổ chức diễn ra, nên học sinh trường Trung học A ai nấy đều rất hào hứng và vui vẻ. Được thi đấu tại nhà mình thì ai mà chẳng thích chơ chứ!


Dương Minh Hạo cũng đến dự với tư cách là hội trưởng hội phụ huynh của lớp. Đây là lần đầu tiên, ông nhìn thấy con mình thi đấu bóng rổ. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Anh Tuyền thi đấu nhưng mà lúc đó ông đều đi công tác không có cơ hội đến xem. Ngoài ra ông còn dẫn theo Bà Lục đến cùng. Đây là cuộc thi đấu thể thao thông thường được tổ chức cho học sinh tham gia nên cũng không có nhiều phóng viên đến đây. Họ đều tập trung hết vào trận đấu mà không hề để ý gì đến xung quanh.


available on google playdownload on app store


Bà Lục đến xem bóng rổ cũng cảm thấy vô cùng hào hứng, gọi điện cho Lục Thiên. Lục Thiên vừa hoàn thành công việc, vừa định ra về thì nhận được cuộc điện thoại từ mẹ mình.
-“Alo!”
-“A! Lục Thiên! Con tan làm rồi phải không? Nhanh đến trường Trung học A đi!”
-“Con muốn về nghỉ ngơi.”


-“Ai ya, Lục Thiên, con đừng như vậy, con xem con làm việc vất vả như vậy cũng nên thư giãn một chút…”
Bà Lục khuyên anh không ngừng nghỉ.
-“Được rồi, con đến bây giờ!” Lục Thiên bất đắc dĩ đồng ý.
****


-“Alo! Thông báo 30’ nữa sẽ bắt đầu trận thi đấu bóng rổ nữ giữa trường Trung học A và trường Trung học Z, các thành viên mỗi đội chuẩn bị vào thi đấu! Alo nhắc lại thêm một lần nữa…”
-“Anh Tuyền! Áo của cậu đây này, cậu thay đi nhé! Tụi mình vào trước!”


-“OK!” Anh Tuyền nhanh chóng lấy đồ của mình vào phòng vệ sinh.
-“Chốt cửa lại, không để cho cô ta ra! Cô không ra sân được chúng ta mới có cơ hội thắng!”


Anh Tuyền thay đồ xong thì liền biết cửa liền mở không ra. Cô nhìn đồng hồ thấy chỉ còn 10’ nữa! Cô liên tục đập cửa kêu cứu nhưng do hệ thống cách âm của nhà vệ sinh cũng khá đảm bảo nên không thể vọng ra bên ngoài xa được lại thêm thay tiếng ồn ngoài kia lấn át tiếng kêu của cô nên không một ai nghe thấy.


-“Hai đội chuẩn bị vào sân!”Tiếng trọng tài thông báo.
-“Vào sân rồi, Anh Tuyền đâu rồi?” Một người trong đội tỏ ra lo lắng.


-“Không có Anh Tuyền thì sao chứ! Thiếu cô ta cũng không phải là chơi không được! Cho người dự bị vào thay chỗ của Anh Tuyền đi!” Chi Mai là bạn thân của Chu Lạc, vốn dĩ cũng không ưa Anh Tuyền, kiêu ngạo nói.
-“Nhưng mà…”
-“Không nhưng nhị gì hết, trễ rồi.”


Nhưng thật sự thì trong đội không có sự phối hợp của Anh Tuyền thì khó mà làm nên trò trống gì. Chỉ mới 15’ mà 2 đội đã cách nhau 10 điểm, lợi thế đang nghiêng về trường Trung Học Z.


Dương Minh Hạo và Bà Lục ngồi trên khán đài trông ngóng mãi mà không thấy Anh Tuyền đâu thì Hàn Tử Anh từ đâu hối hả chạy tới:
-“Chú Hạo có thấy Anh Tuyền đâu không? Con tìm hoài nãy giờ không thấy đâu cả”
-“Từ lúc tới đây chú chưa thấy Anh Tuyền đâu cả!”


Vừa lúc đó thì Lục Thiên vừa tới, khí thế của Lục Thiên thật làm cho người khác kinh ngạc. Một phần khán đài đang vô cùng rộn ràng bỗng nhiên anh xuất hiện thì lại trở nên im lặng đến lạ thường. Một số nữ sinh trong trường nhìn thấy anh là mắt sáng nên, một số khác thì luôn miệng khen anh đẹp trai. Anh tiến tới ngồi lại gần bà Lục.


-“Nơi nhàm chán vậy mà mẹ cũng thích đến sao?”
-“ Lục Thiên, không thấy Anh Tuyền đâu cả!”
-“Cô ta thì liên quan gì đến con!?”
Trong lúc đó…
-“Có ai nghe thấy không? Mở cửa ra!” Anh Tuyền hét đến khản cổ.
“Cạch”
-“Dương Minh Anh Tuyền?”


Cửa được mở ra, cô chưa kịp nhìn ai giúp mình đã nhanh phóng ra ngoài tuy nhiên cũng không quên bỏ lại lời cảm ơn.
-“Anh Tuyền, cậu nợ tôi một lần!”


Cô chạy thật nhanh ra sân thi đấu, đã 25’ trôi qua. Nghĩa là đang diễn ra trận ba. Cô nhìn về phía trận đấu thì bảng sỉ số đập ngay giữa mặt cô, gì chứ cách đối thủ 15 điểm! Thật may là mỗi bên đều đã hòa nhau một đều nếu không thế này thì không thể cứu vãn nổi.


Anh Tuyền nhanh chóng ra sân đổi người, nhưng trận thứ ba này xem ra đã thua rồi vì trong vòng 5’ không thể cứu nổi 15 điểm. Sang trận thứ tư, Anh Tuyền cố gắng trong vòng 5’ đã dẫn trước đối thủ 10 điểm, Kim Linh Nhi đội trưởng bóng rổ nữ trường Trung Học Z không khỏi tức giận. Rõ ràng cô ta đã nhân lúc Dương Minh Anh Tuyền thay đồ mà chốt lại cửa rồi mà, rốt cuộc cô ta làm sao mà ra được?


Chẳng mấy chốc trận thứ tư trường Trung Học A đã dành lại tỉ số hai đều. Cổ động viên trường Trung Học A nhìn thấy vậy lại hồ hởi trở lại.
-“Minh Hạo anh nhìn xem, Anh Tuyền rất giỏi!”


Dương Minh Hạo ngồi nãy giờ cảm thấy vô cùng tự hào về con gái liền mỉm cười với bà Lục. Lục Kiều Ân có vẻ rất hào hứng đẩy tay Lục Thiên.
-“Con xem, Anh Tuyền chơi rất hay! Vừa mới vào đã cân bằng được tỉ số rồi!”


-“Cũng coi là khá!” Lục Thiên vừa làm việc vừa nói. Mặc dù tay anh đang lướt điện thoại nhưng nãy giờ mắt anh luôn nhìn về dưới khán đài quan sát. Bà Lục thật cảm thấy nói chuyện với anh vô cùng nhàm chán nên quay lại xem trận thứ năm.


Vì bên trường Trung Học Z dành hết tất cả sức lực vào mấy trận trước quá nhiều nên bây giờ đang dần bị mất sức. Trận thứ năm chỉ còn 2’ nữa nhưng lại bị dẫn trước 15 điểm.


Kết quả lại thua trường Trung Học Avới kết quả 3/ . Kim Chi Nhi cảm thấy vô cùng tức giận. Ở phía trên khán đài trường Trung Học A la hét ầm ĩ còn học sinh ở Trường Trung Học Z đều thất vọng bỏ về.


Dương Minh Anh Tuyền nhìn về hướng khán đài thấy ba cô vẫy vẫy tay. Cô cảm thấy rất vui lại vừa thấy hụt hẫng, bấy lần bố cô đều bận không thể đến xem cô thi đấu, lần này có bố nhưng mẹ cô thì không ở đây. Sau khi ly hôn vì cảm thấy ngột ngạt nên mẹ cô đã sớm đi du lịch Los Angles dài ngày rồi.


-“Bố ơi!”
-“Anh Tuyền thật giỏi! Bố quả thật được mở rộng tầm mắt nha!”
-“Nha, bố trêu con.”
-“Anh Tuyền à, sao con lại ra sân muộn vậy?” Bà Lục thắc mắc hỏi.
Bây giờ cô mới nhìn thấy Lục Thiên và Lục Kiều Ân bên cạnh bố. Lục Thiên thì vẫn như vậy tỏ ra không mấy quan tâm.


Cô hừ nhẹ.
-“Có người sợ thua nên chơi xấu, nhốt tôi trong nhà vệ sinh.” Sau đó cô nhìn vào phía bên đội bóng nữ trường Trung Học Z. Kim Chi Linh cảm thấy có một cặp mắt sắc bén nhìn vào hướng mình thì cảm thấy đổ mồ hôi lạnh cảm thấy vô cùng lúng túng nên vội vàng bỏ về trước.


-“Thôi bố, về nhà ăn cơm, con đói bụng.”
-“Được về nhà thôi!”






Truyện liên quan