Chương 3: Hoa Thành (3)
Editor: Kinh Thuế
Hưởng thụ cả một ngày được ăn gà, cơm nước no nê xong Bạch Tỳ mới bắt chéo chân vừa xỉa răng vừa suy nghĩ bắt yêu thế nào, trong phủ thành chủ, yêu khí ngất trời, cả Hoa Thành cũng bị bao trùm bởi khí của nó, khí thế này, không có ngàn năm đạo hạnh không đạt nổi.
Về phần sư huynh cũng không thể để hắn chiếm lợi, càng không thể để hắn đoạt mất bạc, bạc một mình nàng nuốt là được rồi, sư huynh có đẹp hơn nữa cũng không thể thay cơm ăn.
Giờ Tý yêu khí nặng nhất, Bạch Tỳ chậm rãi đi qua hành lang, ấn trong bóng đêm, nhìn chằm chằm cây đào có dây bao quanh kia.
Từ trong thân cây, một cánh tay thon dài trắng nõn giơ ra, tiếp đến là nửa người, từ bộ ngực phập phồng có thể nhìn ra là một nữ nhân. Khi nàng ta hoàn toàn ra khỏi cây, khe nứt từ cây tự động đóng lại, kín kẽ như tất cả vừa rồi đều chưa từng xảy ra. Nữ nhân đi tới nhà thủy tạ bên cạnh, đong đưa tạo dáng một lần mới rời khỏi, nàng ta cũng không lo lắng dien/danle.quy,don có người theo dõi, lắc mình đi tới sương phòng phía đông của Tạ Vãn Quy.
Đứng trước cửa sổ sương phòng phía đông, giấu linh khí để không lộ ra ngoài, Bạch Tỳ ném vài lá bùa về hướng phòng Tạ Vãn Quy, bên cạnh giường, không khí dao động, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả trong phòng, bên trong là một cô gái áo hồng dung mạo xinh đẹp, đang che mặt khóc thút thít.
Tạ Vãn Quy ho khan nhỏm dậy, âm thanh hết sức yếu ớt: “Tường Vi, đừng sợ.” Trong lời nói chứa tiếc thương vô vàn.
Cô gái tên Tường Vi khẽ gật đầu, tựa vào trong lòng Tạ Vãn Quy, nhu tình như nước, khóc thút thít nói: “Công tử, ta nguyện ý chờ công tử cả đời.”
Hai người chàng chàng thiếp thiếp đầy thương tâm khiến Bạch Tỳ không đành lòng nhìn, nhưng nghĩ đến bạc, nàng chịu đựng.
Trực tiếp phá cửa vào chỉ nàng kia là yêu, khẳng định không ai tin còn khiến mình tỏ ra bỉ ổi, Bạch Tỳ có chút rối rắm, rốt cuộc bây giờ nên bắt hay lát sau dùng chút thủ đoạn đây? Đang xuất thần, không biết người nào từ phía sau vỗ vỗ bả vai nàng, Bạch Tỳ có chút phiền: “Ta đang bận, có chuyện lát nói sau.”
Đối phương không thức thời mà còn tiếp tục, vỗ nàng mấy lần, lực tay cũng lớn hơn, một ngón tay điểm đau bả vai nàng, từ từ, người bình thường nào sẽ dùng một ngón tay điểm nàng chứ?
__________
Đang lúc mơ màng, Bạch Tỳ nhớ lại Tạ thành chủ đã sớm kể cho nàng nghe về lịch sử chiến đầu nhà bọn họ.
Sở dĩ có tên Hoa thành là bởi bốn mùa đều có trăm hoa đua nở rực rỡ cả năm, trong vạn loài hoa, Mẫu Đơn cao quý, Tường Vi mỵ hoặc, Thu Cúc Hồng mai mỗi loài một vẻ…Về phần hoa đào…có lẽ những người thích ngắm đào đều muốn nhìn nhiều hơn một chút.
Ngày xuân chính là thời gian hoa đao nở rộ, nơi to lớn này trước kia là sân sau của người triều trước bị bỏ hoang đã mấy chục năm, nghe nói chủ nhân mới là người trên cả đời trên sa trường, tường quân chặn địch ngàn dặm, cũng chỉ có người chủ như vậy, sát khí quá lớn, đừng nói cả ma quỷ cũng không sợ huống chi chỉ là tòa viện bỏ hoang. Tạ thành chủ cũng không phải người phong nhã gì, một đình viện tốt, lị bị một cây đào to đến ba người ôm không xuể chiếm đi hết diện tích, to lớn vươn cành lá, che khuất hết ánh mặt trời, vì vậy lệnh một tiếng, chặt cây đào này đi.
Tôi tới vâng dạ nhanh chóng mang búa dìu đến.
“Hãy khoan.” Tiếng nói ra đích thực chính là con trai độc nhất của thành chủ, nhẹ nhàng nói ra, tôi tớ hùng hổ nhanh chóng dừng lại.
Thiếu gia từ từ đi vào trong bóng mát của cây, đón gió thổi, tôi tớ không nghe rõ thiếu gia nói những gì, bởi gió thổi lớn, chỉ biết cậu ta ngửa đầu nhìn, thật lâu thật lâu sau, mới hiểu được thiếu gia đặc biệt mê - - chiếu cố cây đào.
Cánh lá cây đào lay động theo gió, những nụ hoa nhỏ xinh mới chớm nở, ban đầu, tôi tớ muốn lấy lòng, nghĩ thầm, rằng, thiếu gia có lẽ sẽ ở đây lâu, muốn làm một bộ gia cụ thật tốt.
Thiếu gia bắt đầu tự thân mình trông nom cây đào, ví như sáng sớm dựa vào cây đào, ngồi trong bóng cây đọc sách, lá cây không ngừng lắc lư.
Sương sớm phủ, thỉnh thoảng rơi xuống cũng tích lại giữa hàng lông mày, thiếu gia khép lại sách lụa, âm thanh mềm nhẹ: “Phi quỷ Diệc Phi tiên, một khúc hoa đào rơi…”
Hoặc ngẫu nhiên sẽ tự mình chăm sóc cắt bỏ những chạc cây dư thừa…
Lúc chiều hạ lại tưới nước cho cây.
Hay mở cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn màu đào hồng tràn ngập trong trời đất.
Một mùi hương khác lạ tràn đến xông lên mặt, xộc thẳng lên mũi, hoa đào thấp thoáng bay, Bạch Tỳ mở to mắt, lọt vào trong mắt là một nam tử đang đứng trên mặt nước nhà thủy tạ, khoanh tay đứng, hoa văn tối màu ẩn hiện trên trường bào đen theo gió bay bay, buộc quanh thân hình cao lớn, còn có một tia - -
Rét lạnh, đây là loại hàn ý sóng ngầm mãnh liệt.
Bạch Tỳ rùng mình một cái, ra sức dụi mắt, nàng không nhìn lầm, ngoại trừ ánh mắt so với người bình thường cực kì đẹp, thậm chí dáng vẻ cũng khiến cho người ta run sợ, đó là một con ngươi màu vàng (kim sắc).
“Cao nhân, quấy rầy, ta đi lầm đường.”
Quả thực là bi ai, Bạch Tỳ chạy mà mồ hôi đầm đìa, chạy mấy vòng quanh gốc cây đào, cuối cùng vẫn là chạy lại gần nhà thủy tạ. Khó trách người này sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng thời điểm nàng muốn bắt yêu, thì ra hắn vốn không phải sư huynh trên Bất Chu, rõ ràng là đồng bọn của đào yêu mà. Thành Chủ nghĩ hắn là người núi Ngũ Chỉ, bên trong phủ có yêu khí, lớn mạnh nhất, căn bản chính là vị trước mắt này đi.
Đằng Sơ khóe miệng cong lên, thần thánh vô cùng, yêu khí ngút trời. Bạch Tỳ lắc lắc đầu, sương mù giăng phủ kín, nam tử bước ra khỏi nhà thủy tạ, mặt hồ xanh liền lay động. Nam tử đến gần, ở giữa hai tròng mắt đã là màu đen tuyền, Bạch Tỳ thấy trời đất như đảo lộn, còn có chính bản thân mình bên tai không còn nghe được tiếng nước, ánh mắt cũng không nhìn về cây đào. Nàng chỉ còn nghe được tiếng tim đập của chính mình, và chỉ còn nhìn con người đầy tao nhã này.
Đắc tội đại tiên hay đại yêu tu vi vô cùng cao thâm, thiệt thòi đều là vãn bối. Đừng hỏi tại sao nàng biết người này là đại yêu, chủ yếu chính là khí chất!
Cho dù làm quỷ, cũng nhất định là quỷ phong lưu. So với việc phải ch.ết vì lửa giận sau này của đại xà không đáng tin kia, còn không bằng ch.ết trong tay đại yêu mỹ nam này.
Sau đó…Sau đó…Não Bạch Tỳ nóng lên, khí huyết xông lên, hào hùng tỏa ra vạn trượng làm nàng làm chuyện đến nghĩ cũng không dám. Chỉ thấy tay nàng mở ra song chưởng, dùng lực nhảy lên, Bạch Tỳ ôm lấy nam tử, nhắm ngay môi mỏng của hắn, ra sức hôn lên một cái.
Ngay sau đó, đau đớn trong dự kiến cũng không truyền đến, khẽ mở một con mắt ra, hắn vẫn duy trì tư thế bản thân bị ôm ấp, lại mở một con mắt, Bạch Tỳ nhìn lên, vị đại yêu này, dường như mặt đỏ rồi.
Nhất định là ảo giác, thời điểm tỉnh mộng, chân khí bị dồn nén, tự chính mình làm ngã mình…
Vì thế - - Bạch Tỳ ngất đi.
Lúc đó, thấy nàng té xỉu, Đằng Sơ Nhất nhảy dựng lên, ôm lấy thiếu nữ mềm mại trong lòng, nháy mắt bay khỏi nhà thủy tạ, đến phòng tiếp khách phía tây viện. Đẩy cửa ra, nam tử nhẹ nhàng đặt Bạch Tỳ nằm lên giường. Lúc ngủ say (té xỉu) Bạch Tỳ an tĩnh hơn rất nhiều, lông mi thon dài, mũi nhỏ xinh, môi mềm mại như nước, nghĩ đến nụ hôn bối rối thoáng qua, tai Đằng Sơ Nhất lại đỏ lên.
Bach Tỳ ngủ mơ thấy gì đó, ha ha cười, xoay chuyển người, hai hàng máu mũi nghiêng nghiêng chảy xuống trên gối đầu: “Mĩ nam, một người nữa…”
Thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Đằng Sơ cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc trước thì mở to mắt nhìn mình chảy nước miếng, hiện tại nhắm mắt lại nghĩ đến mình cũng chảy máu mũi, một vạn năm rồi nàng cũng chẳng chút tiến bộ.
Hôm nay Tạ thành chủ hết sức cao hứng, Bạch Tỳ qua nha hoàn mới biết, thì ra là Tạ Vãn Quy nói, sau khi khỏi bệnh sẽ chọn một cô nương dùng kiệu lớn tám người khiêng rước về nhà.
Đông tây sương phòng đối diện, chạm mặt không dễ dàng.
“Tiên tử, sớm.” Tạ Vãn Quy híp mắt, cười cực kỳ sáng lạng.
Ngươi đương nhiên cao hứng, ngày hôm qua vừa cùng tiều tình nhân gặp mặt, Bạch Tỳ kiên định cho rằng mình không thấy được đoạn sau của bọn họ lúc nửa đêm, cô nam quả nữ, sẽ thân thiết thế nào chứ, đều nói hồng nhan họa thủy, vị này thật không có phúc, người đó lại là yêu quái.
Bạch Tỳ cười khanh khách đáp lại: “Tạ công tử sớm, nghe nói gần đây song hỷ lâm môn, chúc mừng.”
Tạ Vãn Quy sắc mặt khẽ biến, tiến lên vài bước, đến trước mặt Bạch Tỳ: “Tiên tử, Vãn Quy xưa nay nói đến mấy thứ thần tiên ma quái đều không tin, không biết người đã từng tận mắt nhìn thấy chưa?”
“Cài này hả, có cơ hội Bạch mỗ nhất định sẽ chỉ cho Tạ công tử nhìn một lần.”
Tan rã trong không vui, Tạ Vãn Quy tiếp tục mân mê bảo bối cây đào của hắn, Bạch Tỳ chăm chú nhìn, cảm thấy nên vứt khó chịu ra sau đầu, cô gái kia muốn ăn hắn lại một lòng muốn tìm đường ch.ết.
Ngày hôm qua vốn đã bắt gặp được yêu quái, đều tại Tiểu Hắc, đúng lúc lại cắn người như vậy, chính là Tiểu Hắc dùng cái đuôi đâm vào bở vai nàng. Về sau, nàng cũng không nhớ rõ lắm, cảnh kia nàng cũng không biết là mộng hay thực, nghĩ tới đây, mặt Bạch Tỳ đỏ lên, dựa trên tuổi ở trần gian, nàng sớm nên xuất giá, cho nên mới có mộng xuân làm gì gì đó cũng thực bình thường đi…Hay do nàng muốn bắt yêu quái đến điên rồi?
Nếu là thật, tại sao đâị yêu giả danh mĩ nam đồng môn không tiêu diệt nàng bịt miệng?
Nếu là giả, nàng nhớ rõ đôi đồng tử lúc ấy, ánh hoàng kim lấp lánh đôi con ngươi.
------
Nằm bò trong phòng mấy ngày, đào yêu kia cũng không xuất hiện, không đợi Bạch Tỳ nghĩ làm sao dụ xà xuất động, Đằng Sơ Nhất mời nàng cùng bắt yêu vào giờ tý nửa đêm.
Bởi vì giấc mộng lúc trước, Bạch Tỳ vô tình hay cố ý đều muốn tránh mặt hắn, ngay ý định đi tìm tiểu Hắc cũng có, nhưng không biết tại sao, lúc nghe được lời mời kia trong lòng nàng lại có chút xíu xúc động.
Đằng Sơ Nhất dán phù chú lên cửa sổ, Bạch Tỳ liếc trộm một cái, so với của mình dường như phức tạp hơn một chút. Quả nhiên, không bao lâu sau, đào yêu bắt đầu tiến về phía phòng ngủ Tạ Vãn Quy, hai người lại bắt đầu tình chàng ý thiếp đầy thân mật.
Bạch Tỳ nhấc tay, cửa phòng mở rộng ra.
Nàng cười như không cười, nói với Tạ Vãn Quy: “Thành chủ có biết trong phòng Tạ công tử, có vị giai nhân không mời mà đến không?”
Tạ công tử bị nghẹn, mắt trợn trắng lên, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, đào yêu kiều diễm bên cạnh cuống quít lấy tay áo che mặt, lã chã chực khóc.
Bạch Tỳ lại tiến lên một bước, trên mặt khiêu khích: “Bạch mỗ đã nói qua, có cơ hội nhất định sẽ chỉ cho Tạ công tử nhìn.”
Nói xong, váy dài bay bay, lòng bàn tay hướng ra ngoài, đến trước mặt đào yêu. Đào yêu cũng không cam chịu yếu thế, móng tay trong nháy mắt dài ra, tung người nhảy một cái, hướng thẳng tay chỗ trái tim Bạch Tỳ, Bạch Tỳ lắc mình tránh thoát, lại nhanh chóng dán một lá bùa vải lên lưng đào yêu, đào yêu giãy dụa hồi lâu, lại không nhúc nhích được nửa bước, từ eo trở xuống, thân người dần biến mất, biến thành gốc cây già chạm đất.
“Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng.”
Trên mặt đất, đào yêu khóc thút thít, nước mắt như sắc đào lưu chuyển, cực kỳ bi ai đến tận xương, nàng khẽ liếc nhìn Tạ Vãn Quy trên giường vẫn giương mắt lên nhìn, sắc mặt càng thê lương, Tạ công tử mới vừa thương hương tiếc ngọc, trực tiếp trợn ngược hai mắt, ngất đi.
Bạch Tỳ dùng hai ngón tay, nâng cằm cô gái lên: “Dung Hoa Nhược Đào Lý, ngươi, tiểu yêu có biết tội?”
Không dợi đào yêu trả lời, Bạch Tỳ lại quay sang nói chuyện với Đằng Sơ Nhất: “Sư huynh, chúng ta luận công ban thưởng, yêu quái này là do mình ta bắt.”
Đằng Sơ Nhất từ chối cho ý kiến, liếc nhìn đào yêu: “Vì sao hại người?”
Móng tay đào yêu ghim chặt vào tay, mắt nhắm lại, kể lại chuyện ba năm trước.
Đã từng là một đình viện hoang phế sau lại đón gia đình Thành chủ, cây đào chiếm nhiều đất vốn sẽ bị hạ nhân chặt đi lại được thiếu gia cứu, mới đầu nàng cũng chỉ sinh lòng cảm động và nhớ nhung, cho đến khi hết ngày này qua ngày khác từ tháng này sang tháng khác được Tạ Vãn Quy hết lòng chăm sóc, tưới cây bón phân, cắt tỉa cành thừa, đào yêu rốt cuốc động tư phàm.
Sau không biết tại sao, hai tháng liền cũng không thấy thiếu gia xuất hiện. Rốt cuộc đến một ngày, bóng đêm vừa bao phủ, cây đào liền biến thành cô gái áo hồng tìm đến thư phòng của thiếu gia, thiếu gia đưa lưng về phía nàng, đang thưởng thức một bức họa, bức tranh vẽ một mỹ nhân đạp hoa mà đến, dáng người thướt tha, ống tay buông xuống nhẹ nhàng, nàng nhìn không rõ vẻ mặt thiếu gia, chỉ là có chút tò mò muốn biết khuôn mặt cô gái kia, là ai chỉ dùng một bức họa đã đoạt đi ánh mắt chú mục sâu thẳm của thiếu gia. Nóng lòng nhìn, nàng đụng phải góc bàn, thiếu gia thấy động quay lại nhìn, trong mắt không phải sợ hãi, không phải kinh ngạc mà là vui mừng.
Nàng té ngã trên mặt đất, nhìn thấy rõ ràng, cô gái trong bức họa kia, khuôn mặt giống hệt nàng…?