Chương 10-2: Cây gả (2)
Editor: Kinh Thuế
Ban ngày ở Bắc cảnh so với những địa phương khác ở Cửu Châu ngắn hơn rất nhiều. Mặt trời mọc đã là giờ thìn (từ 7h – 9h). Đi đến gần, Bạch Tỳ mới nhìn rõ, ánh đèn lúc lớn lúc nhỏ đêm qua hẳn là từ lều tuyết của người dân. Dân bản địa nơi Bắc cảnh, nam giới đa số vóc người cao lớn khôi ngô, nữ giới chân tay thon dài làn da trắng muốt, khí lạnh ăn vào đất có thể khiến diện mạo trai gái xuất sắc như vậy sao.
Thăm dò tin tức ở địa phương xa lạ cũng không dễ dàng, cũng may Bạch Tỳ đã sớm nghĩ đối sách. Trên phố, nàng chọn nơi có nhiều người ngồi tụ tập, đặt một chiếc bàn cao ngăn lại, bên trên cắm một lá cờ, trên mặt ghi bốn chữ lớn: Hỏi chuyện đoán mệnh.
Từng ngày trôi qua, một người khách cũng không có, ngược lại thu hoạch được vô số xem thường, cùng với bàn luận xôn xao…
“Lại là một thầy đoán mệnh, ai!”
“Tiểu nữ nhi nhà thủ lĩnh thật đáng thương mà.”
“Cũng là tiểu thư không có phúc khí…”
Cho đến khi mặt trời xuống núi cuối cùng Bạch Tỳ cũng nghênh đón vị khách đầu tiên, đối phương là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, chiếc áo khoác màu lông chồn che kín cả người, một bàn tay hồng nhuận trắng trẻo vươn ra, mắt sâu mũi cao, diện mạo như người dị vực, nàng thi lễ với Bạch Tỳ, hỏi: “Tiên sinh tự xưng là hỏi chuyện đoán mệnh, không biết có đoán được chuyện thiếp thân sắp hỏi chăng?”
Bạch Tỳ mỉm cười, cô biết nhất định sẽ có khách, trong thời tiết băng giá thế này lại mặc áo lụa trắng đơn bạc nguyên một ngày, đã thể hiện rõ nàng không phải người giang hồ đơn giản, còn có bao nhiêu không đơn giản vậy phải xem sau đó của việc trò chuyện.
“Phu nhân có tướng phú quý, trượng phu như ý, chỉ tiếc nữ nhi…”
Thấy Bạch Tỳ dừng lại, sắc mặt phụ nhân chợt biến, tiến lại gần: “Nữ nhi như thế nào?”
Bạch Tỳ khẽ gật đầu một cái: “Nhân duyên nữ nhi sẽ thành tâm bệnh.”
Phu nhân giật mình lùi lại mấy bước, lã chã chực khóc: “Tiên sinh, không, vị tiên tử này có thể theo lão thân về nhà nhìn một chuyến không?”
Nghe những chuyện phiếm trên đường, Bạch Tỳ hiểu được, người này là phu nhân nhà họ Thủy, là một trong sáu thủ lĩnh bộ lạc ở Bắc cảnh, dưới gối Thủy phu nhân và thủ lĩnh có ba người con gái, người con cả lập chí thừa kế gia nghiệp, thành công lấy được một trượng phu ở rể hiền lành, người con gái thứ hai yêu thích nữ công về lông thú, thành lập được liên minh giữa các bộ lạc về lông thú, gả cho con trai trưởng một thủ lĩnh khác, duy chỉ còn cô con gái út, tinh thông cầm kì thi họa, lại khéo léo hiểu chuyện nên rất được mọi người trong nhà sủng ái, chỉ là…Không có ai hỏi cưới cả.
Kinh thue/"ldien]dan le quy-.-don
Người con gái út tên là Thủy Y Nhân, quả thực là đầy đủ ý vị mỹ nhân, nổi danh cả một phương trời non xanh nước biếc này. Bắt đầu từ khi Thủy tiểu thư được mười hai tuổi, cứ ba bữa lại có một đội ngũ tới cửa cầu thân, sau khi đến tuổi cập kê, các mối kinh thương của Thủy bộ lạc thậm chí còn được lập nên phần lớn nhờ đội ngũ cầu thân này, lớn như khách sạn quán trọ, nhỏ như các quán ven đường, đều có sự đóng góp tích cực của đội ngũ cầu hôn. Chẳng hạn như các quán cơm đường, trừ bỏ ngẫu nhiên muốn cải thiện ăn thức ăn khác còn không chỉ riêng tiền nhà hàng tháng cũng đã là một con số khổng lồ.
Thời điểm Thủy tiểu thư tròn mười sáu tuổi, phụ thân thủ lĩnh cũng vì nàng mà thu xếp một mối hôn sự, đối phương là thủ lĩnh một trong sáu bộ lạc lớn của Bắc cảnh, Hữu Khổng Vũ, lưng hùm vai gấu, rất phù hợp với thẩm mỹ của người phương Bắc, một lần dọn sạch binh lực Ngụy quốc muốn xâm lấn biên giới Bắc cảnh. Trai tài gái sắc, mọi người đều cho rằng đây chính là một mối hôn sự viên mãn. Ngay trước một ngày đính hôn, vị thủ lĩnh trẻ tuổi đầy hứa hẹn này lại biến mất, một ngày sau, thi thể được phát hiện trong rừng tuyết biên giới Bắc cảnh.
Mọi người đều không ngừng thương xót, qua một năm, Thủy thủ lĩnh lại tìm mối hôn sự thứ hai cho tiểu nữ nhi, đối phương là công tử thế gia của Tề quốc, tài đức nổi danh, dáng vẻ đường hoàng, tuy với người Bắc cảnh có chút gầy yếu nhưng vị công tử này chính là nhất kiến chung tình với Thủy tiểu thư, gặp lại càng thê khuynh đảo, tình nồng thắm thiết, lại nghĩ đến mối hôn sự chưa thành trước đây, Thủy thủ lĩnh đáp ứng lời cầu hôn của đối phương. Một lần là ngoài ý muốn, hai lần dù không phải trùng hợp cũng không thể nói là ngoài ý muốn nữa, vị công tử thế gia này sau khi đính hôn một ngày lại biến mất, hơn nữa thi thể lại được phát hiện ở rừng tuyết biên giới Bắc cảnh.
Sau lần đó, cái danh Thủy tiểu thư khắc chồng bắt đầu lan truyền, như mồi lửa nhỏ nhanh chóng cháy lan ra trong phạm vi Bắc cảnh. Trong nháy mắt, Thủy tiểu thư đã tròn mười tám, vẫn còn là khuê nữ, lấy cầm kì thư họa làm bạn. Đây cũng là nỗi lo của vợ chồng Thủy thủ lĩnh, hai người đã thương lượng, vốn định một lần nữa chọn người ở rể, chuyện chiêu tế (tìm phò mã) còn chưa bắt đầu, lời đồn đại đã lan rộng vang xa tới sáu bộ lạc lớn như sau: Thủy tiểu thư mang mệnh khôi cương(Cường cung theo đạo giáo là chòm Khôi tinh trong bắc đẩu tinh hộ mệnh), lại rơi vào cung phu thê, hoặc là cô độc sống quãng đời còn lại, hoặc là…cùng trượng phu sinh ly tử biệt. Thủy thủ lĩnh vừa nghe xong liền giận dữ, rút kiếm muốn đến hỏi tội Vu sư của bộ lạc đã khởi xướng lời kia, Vu sư bị dọa sợ vừa chạy vừa hô: “Thủy thủ lĩnh tha mạng, cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp…”
Nói đến biện pháp, Thủy phu nhân lại lau khóe mắt: “Vu sư kia nói, Y Nhân chỉ có thể gả cho trưởng lão bộ lạc Lang mới có thể bình yên cả đời, trưởng lão kia…”
Hồi lâu cũng không nói tiếp, Thủy thủ lĩnh tiếp lời: “Đã quá tám mươi tuổi, con ta há có thể gả cho một người đủ tuổi làm ông ngoại nàng chứ!”
Nhìn vợ chồng này trăm mối lo đều vì con gái, Bạch Tỳ khó có được mấy khi cảm động: “Ta có thể gặp mặt Thủy tiểu thư một lần không?”
Lều của thủ lĩnh có chút khác biệt, không chỉ lớn mà còn có ba căn phòng nhỏ làm sương phòng, bốn lều nhỏ khác vây quanh, chỗ của Thủy tiểu thư ở tận cùng bên trong.
Bạch Tỳ theo vợ chồng Thủy thủ lĩnh tới hậu viện, nhìn được bức tranh này: Bông tuyết bay bay phiêu giữa trời, người con gái chỉ thấy được bóng lưng, mái tóc dài đen mượt bay loạn trong áo khoác nhung màu lông chồn, thắt lưng thắt dải lụa dài, giống như một nét chấm phá trong bức tranh thủy mặc vẽ núi sông.
Nghe được âm thanh có người đạp tuyết đi tới, Thủy tiểu thư xoay người chắp tay thi lễ, dáng người cân đối, mắt to trong suốt xinh xắn lay động, khóe miệng cong lên, cười cũng thật duyên dáng, trong lòng Bạch Tỳ âm thầm cắn răng, ta vừa thấy đã thương, khó trách các vị thế gia công tử gặp rồi không quên được, ngày nhớ đêm mong, nữ tử bậc này, ngay cả con gái vùng sông nước Giang Nam cũng cam bái hạ phong rồi.
“A phụ thân, nương.” Thủy tiểu thư nhìn về phía Bạch Tỳ, nhợt nhạt thi lễ: “Tiên tử.”
Theo động tác nhún người cúi đầu chào của nàng, áo choàng nhẹ nhàng rơi xuống, một đôi tay mảnh khảnh khớp xương rõ ràng nhanh chóng đón được áo choàng, một lần nữa choàng lên vai Thủy tiểu thư. Nàng hướng người đó cười nhẹ: “Sương tiên sinh, đa tạ.”
Vị gọi là Sương tiên sinh kia cũng khoác áo choàng lông chồn tương tự, dường như cảm thấy ngại ngùng, cả khuôn mặt nóng bừng lên, bộ dáng khẩn trương liếc nhìn Thủy tiểu thư một cái, thuận tiện cầm theo chiếc đàn cổ duy nhất đi. Lúc này Thủy tiểu thư mới cùng mọi người đi vào trong lều nỉ bên cạnh.
Bạch Tỳ bất động thanh sắc quan sát, Thủy gia quả thật có một con tiểu yêu, nhưng cũng không mang theo mùi tà khí huyết sắc gì, hiển nhiên là tu theo hướng bản thiện, đến đây là vì yêu vị mỹ nhân sông nước này hay xuống núi báo ân, này cũng không thể biết được.
Thủy phu nhân trình lên ngày sinh tháng đẻ của nữ nhi, thành kính chờ đợi cùng trượng phu, một lúc lâu sau, Bạch Tỳ viết chữ xuống, mặt mày không chút thay đổi càng khiến vợ chồng Thủy gia thêm khẩn trương.
“Tiên tử nhìn ra điều gì chăng?” Thủy phu nhân sót con sốt ruột vội vàng hỏi.
Không thể không nói, vị Thủy tiểu thư này đúng là có một đoạn nhân duyên, cũng không phải mệnh khắc phu như lời đồn, lại càng không phải như Vu sư nói, phải gả cho một vị trưởng lão đã tám mươi mới có thể phá giải.”
Bạch Tỳ cầm mảnh giấy lên: “Biên giới Bắc cảnh là nơi cực hàn, Thủy tiểu thư tài mạo song toàn, tự nhiên rất được yêu thích.”
“Ý tiên tử là, từ nhỏ nữ nhi đã khơi ra quá nhiều hoa đào.”
Thủy thủ lĩnh quả thực là thần suy luận, Bạch Tỳ kinh ngạc khả năng suy luận cao siêu của ông.
Ngược lại là Thủy phu nhân ngầm hiểu, cho người hai bên lui ra ngoài: “Thỉnh tiên tử nói rõ hơn.”
Trong phòng, ngoại trừ vợ chồng Thủy thủ lĩnh cùng Thủy tiểu thư, chỉ còn thị tỳ áo xanh A Tùng, Bạch Tỳ suy nghĩ chút, nói: “Thủ lĩnh, phu nhân, hai vị tuyên cáo với bên ngoài đã tìm được lương tế, ba ngày sau sẽ đính hôn.”
Thủy thủ lĩnh cùng phu nhân liếc mắt nhìn nhau: “Tiên tử, Thủy thị ta cũng không có lương tế, đính hôn thế nào được?”
Bạch Tỳ cười thần bí: “Không quá mười ngày, lương tế tự khắc đến bái kiến hai vị.”
___.___!!!