Chương 11-2: Thụ gả 2
Editor + Beta: lamnguyetminh
Thân cây màu đen đỡ lấy nhánh cây, bên trên là hoa sương màu trắng bạc, trời đất cùng bạc, muôn vạn kiểu hoa, những thiếu nữ chưa xuất giá bí mật đến cầu xin cây. Hoa bạc của cây là tóc mai của phụ mẫu bạc theo năm tháng khi gả nữ nhi, càng là sính lễ tốt nhất của quê hương cho nữ tử đó.
Một ngày sáng sớm, ánh bình minh vừa ló rạng, Thủy tiểu thư đứng dưới một gốc cây dương thụ, một cành cây vươn ra, hạt sương trên cành giống như sắc hoa rực rỡ, lại sáng long lanh như ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời, bám ở trên cành, khiến người ta áy náy khi động vào. Đúng lúc con mèo trong lòng của một vị tiểu thư khác đi cùng, chạy đến dưới chân Thủy tiểu thư, Thủy tiểu thư giật mình nhảy lên, hạt sương kia vừa khéo rơi xuống mái tóc mây màu đen của nàng. Thủy tiểu thư không đành lòng để tóc đả thương hạt sương trong suốt mỹ lệ, bàn tay trắng nõn tản búi tóc ra, mái tóc đen dài bay múa trong gió, hạt sương trắng hòa vào làn tóc dưới ánh ban mai....
Gần tối hôm đó, trong cảnh trời đất trắng xóa của Bắc cảnh, hạt sương sáng long lanh của ban ngày đã nhiễm hồng, hạt sương đỏ thẫm hóa thành hình người, si ngốc nhìn về phía bộ tộc Thủy.
"Sau ngày ấy, A Tùng liền yêu thương tiểu thư."
A Tùng dùng hai tay chống đỡ thân thể, cái trán kề sát đất, Thủy tiểu thư nắm chặt tay hơn, hàm răng cắn môi dưới, nói: "A cha, nữ nhi cũng yêu thương A Tùng."
Thủy thủ lĩnh tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, ngực phập phồng. Thủy phu nhân thấy thế, cố đè xuống khiếp sợ và lo lắng, nói: "Y Nhân, không phải A cha, A nương không thành toàn, chỉ là....A Tùng chẳng những là yêu, mà còn là nữ tử......"
Khói trắng trên đầu Thủy thủ lĩnh xông thẳng lên nóc phòng theo lời nói của phu nhân, A Tùng đang quỳ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Thủ lĩnh, phu nhân, tuy A Tùng là yêu, cũng biết tình thâm nghĩa trọng, nhất định không phụ sự yêu thương của tiểu thư! Hạt sương hóa thành yêu, có thể tự định giới tính, ban đầu A Tùng nguyện làm nữ tử là vì muốn gần tiểu thư hơn, chỉ cần tiểu thư thích, A Tùng....Có thể cải tạo thân thể, trở thành nam tử."
Thủy thủ lĩnh và phu nhân chưa từng thấy tình tiết kinh sợ như vậy, sợ tam quan bị hủy nhưng lại không thể không chống đỡ thể diện của người làm phụ mẫu, trong mắt trừ lo âu chỉ toàn lo âu.
Bạch Tỷ thừa dịp người Thủy gia thảo luận chuyện nhà, ăn ngấu ăn nghiến, đợi thảo luận kết thúc, đợi trong lều chỉ còn lại Thủy thủ lĩnh và phu nhân, Bạch Tỷ uống một hớp rượu, làm trơn cổ họng, mới chậm rãi nói: "Từ nhỏ tay chân của Thủy tiểu thư đã nóng ran, cho đến năm mười tuổi, tim bắt đầu nóng ran. Bạch mỗ đoán, hai vị tìm danh y khắp nơi mà không được đi. Có người từng nói, năm mười bốn tuổi, toàn thân Thủy tiểu thư sẽ bị thiêu đốt mà ch.ết đi."
Bạch Tỷ ném miếng thịt gà vào trong miệng, nói tiếp: "Nhưng mà, lúc mười ba tuổi, Thủy tiểu thư không phát bênh nữa. Hai vị có biết vì sao không?"
Thủy phu nhân trợn đôi mắt to, bật thốt lên: "Chẳng lẽ là....Sương tiên sinh?"
"Hạt sương là linh vật tính hàn, Thủy tiểu thư bị nóng ran phải chữa, thế gian nào có chuyện gì thú vị hơn là giúp người đạt được ước vọng."
Ngày hôm sau, đúng hạn cử hành hôn lễ, vị phu tế bên cạnh Thủy tiểu thư vừa cao gầy lại xinh đẹp, cái trán sáng bóng, mắt xếch càng nhìn càng đẹp, phong cách rét lạnh nghiêm trang.
Đêm đó, Bạch Tỷ không từ mà biệt, trong Tuyết Lâm ở Bắc cảnh, dưới một gốc dương liễu, thiếu nữ mặc bạch y bằng lụa đang ngồi trên đất.
"Tiểu Hắc, phiền ngươi khoét khối đất này giúp chủ nhân rồi."
Bóng dáng đen tuyền vung đuôi dài, hòa vào trong đất, Bạch Tỷ cười như không cười.
Xuân về hoa nở, hạt sương hóa thành nước, khí trời lạnh lẽo, hạt sương hóa thành băng, càn khôn chịu tải vạn vật, trừ đất đai không ngừng sinh sôi, có thể làm cho một cây hoa xuất giá, đại khái chỉ có người yêu thật lòng thôi.
Dọc theo đường đi, xuyên qua bãi cỏ xanh như nhung, vòng qua vài ngọn núi thấp, một rừng cây mộc miên lộ ra trước mắt. Giữa trưa hè, ánh dương len lỏi vào từng nhánh cây, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, bóng cây mộc miên trải dài khắp mặt đất.
Nhào vào trên người Hắc Xà, Bạch Tỷ nắm chặt tay, gằn từng chữ: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nhân xà bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc Hắc Xà thua trận, vẫy vẫy đuôi rắn, bạch quang (ánh sáng trắng) chợt nổi lên, vảy rắn lạnh lẽo trơn nhẵn liền trở nên ấm áp. Ở trong luồng sáng bao phủ, thân rắn dần dần biến mất, đuôi rắn hóa thành hai chân, thân rắn trở nên dày rộng, dưới bả vai rộng, một đôi tay thon dài đang nắm lấy tay nàng. Chỉ dựa vào xúc cảm là biết được thân thể ở dưới lớp trường bào đen tuyền kia có tính đàn hồi cực tốt, đầu rắn to đùng ẩn trong luồng sáng trắng, rồi một khuôn mặt như thần linh dần hiện ra. Mặt mày ung dung sáng sủa nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng khước từ người xa vạn dặm, khoảng cách quá gần, có thể thấy được hàng mi dày cong vút. Cuối cùng tầm mắt của Bạch Tỷ ngừng ở trên ánh mắt hắn, trong đôi mắt màu vàng kim lạnh lẽo kia mang theo mấy phần ấm áp và quen thuộc.
Là hắn! Sao hắn lại là Xà của mình? Là Hắc xà luôn uy hϊế͙p͙ mình, luôn hếch mũi lên trời, đang ở trong thời kỳ động dục sao!
Trong con người hẹp dài, nàng nhìn thấy mình đang nằm ở trên người hắn, vẻ mặt từ kinh ngạc đến.....Thèm thuồng nhỏ dãi....
Cuống quít nhảy dựng lên cách xa mười xích (~ .3m), Bạch Tỷ vươn tay cánh tay run run, nói: "Ngươi, ngươi, ngươi, tại sao lại là ngươi?!"
Người nam nhân trước mắt này, hắn từng thấy nàng bị sói dọa sợ tè ra quần, thấy nàng ăn cơm tắm, không biết tu luyện gì cả, thấy đủ mọi kiểu sợ hãi của nàng. Hình như, nàng còn từng vô lễ với hắn, động một tý là nghịch đuôi hắn, tệ nhất chính là nàng từng đưa một đám xà mẫu (rắn mẹ) tới để hắn khai trai. Bạch Tỷ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, hình tượng đều bị hủy hết rồi!
Nhìn bạch y thiếu nữ che mặt đấm đất, dáng vẻ hối hận đan xen, nam nhân hơi nhếch khóe môi lên.
Ước chừng qua một nén nhang, Bạch Tỷ hít sâu ba ngụm, lẩm nhẩm ta đã mất trí nhớ....Dò xét một vòng, nam nhân đang ngồi nghiêng trên chiếc ghế duy nhất ở trong phòng, vẫn ung dung nhìn mình.
"Hừm, ha ha."
"......"
"Tiểu Hắc, xà đại gia, vị cao nhân này, có thể cho biết tên không?"
Ánh mắt của nam nhân vẫn duy trì dạng rắn, chỉ thấy hắn khép hờ mắt, hơi nâng cằm lại nhẹ nhàng để xuống, chậm rãi nói: "Bổn tọa là Đằng Chi Sơ."
Năm chữ, ẩn chứa âm vận xa xăm, từ trên chín tầng trời, từ trong miệng hắn, chữ nào cũng là châu ngọc rơi vào trong tai nàng.Ở trong biển cả kích thích lên từng gợn sóng, dư âm còn văng vẳng bên tai.
"Thần thú Đằng Xà......" Hô hấp của Bạch Tỷ có chút nghẹn lại.
"Chính là bổn tọa."
Một đêm này, khi thì Bạch Tỷ cười khúc khích, thỉnh thoảng lại chau mày, tim đập thình thịch. Vui sướng chính là thì ra đối tượng lại ở gần ngay trước mắt, hơn nữa còn kết thành khế ước chủ tớ cùng mình. Chẳng phải là giao cả đời cho mình rồi hả? Túng quẫn chính là mọi chuyện kinh sợ đều bị lộ ra hết, từ ấn tượng đầu tiên, dường như hình tượng của mình đều chẳng mấy tốt đẹp.....
Đẩy cửa ra, ánh bình minh vừa ló rạng, trên đỉnh núi Bất Chu, những áng mây hồng liên tục dựa vào dãy núi, tâm tình Bạch Tỷ không khỏi tốt lên. Trong thế gian cá lớn nuốt cá bé, ăn bữa hôm lo bữa mai này, có nam tử trong lòng và ánh bình minh là nàng đã thấy hài lòng rồi.
"Môn chủ Phục Thiên chân nhân có lệnh, tất cả môn nhân có Trúc Cơ trở lên trong Bất Chu, lập tức đến chính điện trên đỉnh Vạn Nhẫn, có chuyện quan trọng muốn tuyên bố." Bạch Hạc vội vã rời đi, hoàn toàn không thấy vẻ ung dung tự nhiên như lúc trước. Bất Chu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong ba đỉnh Bất Chu, lấy đỉnh Vạn Nhẫn làm đầu, không phải là chuyện trọng đại thì sẽ không tuyên bố ở đây. Vách núi quanh Vạn Nhẫn giống như dựng đứng, đỉnh chủ càng thêm cao đến chọc trời. Đây là lần đầu tiên Bạch Tỷ trèo lên đỉnh Vạn Nhẫn, ngắm nhìn bốn phía, biển mây dưới chân cuồn cuộn, xa xa, những ngọn núi khác như ẩn như hiện, làm cho người ta sinh ra cảm giác như ngắm được vạn đỉnh núi non.
Chính điện Vạn Nhẫn nghiêm trang, trang trọng, mỗi bên cửa đồng lớn đều có năm khối bia đá cắm trên lưng rùa, ghi lại tường tận mọi sự kiện lớn của Bất Chu từ khi lập phái đến nay.
Trong điện, Phục Thiên chân nhân ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, ba vị trí lần lượt phía trên đều không có ai ngồi. Từ chỗ Ôn Cửu xuống nữa là các vị đệ tử nội môn, Vương Linh, Lưu Niệm Khanh vì là tân đệ tử nên ngồi cuối cùng. Hàng tiếp theo là chỗ của đệ tử ngoại môn mà Bạch Tỷ cũng đếm được số lượng đông nhất. Bởi vì nàng là đệ tử duy nhất của Tiêu Diễn, cộng thêm lần này là một trong những người sống sót trong Bồng Lai bí cảnh, nên bị sắp xếp lên hàng đầu tiên của đệ tử ngoại môn, vừa vặn ở đằng sau Vương Linh.
Vương Linh nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với Bạch Tỷ, Bạch Tỷ dứt khoát đè ngón tay dài lên môi, đáp lại bằng cái hôn gió, hai người ngươi tới ta đi, rất náo nhiệt.
"Bất Chu lập phái đã vạn năm, nhiều lần gặp phong ba, không ngờ hôm nay lại tìm ra phản đồ trong giới tu tiên ở Cửu Châu." Phục Thiên chân nhân thở dài một tiếng, dò xét mọi người, hai mắt sáng như đuốc.
"Lại còn là người mà lão phu nể trọng nhiều năm."
Ánh mắt đệ tử bên dưới đồng loạt nhìn về phía hàng ghế trống rỗng, một vị mất tích, một vị bế quan, một vị tế tổ, ánh mắt chúng đệ tử lại đồng loạt nhìn về phía Ôn Cửu, cũng không biết ai lại mở miệng vào đúng lúc này: "Ngu xuẩn."
Trong chính điện yên tĩnh, giọng nói không lớn không nhỏ, nhẹ nhàng truyền khắp các nơi, Bạch Tỷ nghe tiếng nhìn qua. Người nói chuyện chính là Lưu Niệm Khanh chỉ dùng một chiêu mà chiến thắng nhiều người, được bái sư vào ngày đó.
"Đỉnh Diệu Âm, Tử Ngôn tiên tử, từ hôm nay trục xuất khỏi Bất Chu, đệ tử ngoại môn, đệ tử thân truyền đợi đỉnh Vạn Nhẫn thẩm tr.a xong sẽ ra phán quyết. Đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn, toàn bộ quy thành ngoại môn, về sau Bất Chu thu đồ đệ lại chọn vi sư lần nữa."
Chúng đệ tử thoáng chốc bùng nổ, Tử Ngôn tiên tử, đây chính là sự muội ruột của Môn chủ, tu vi cao thâm, là tiên tử đầu tiên tiến vào cảnh giới Hóa Thần trong giới tu tiên Cửu Châu, trong một đêm trên lưng đã đeo tội danh phản đồ.
"Sư tôn, làm sao có thể...." Vương Linh bị đả kích là dễ hiểu, trong ngày thường sư tôn luôn sủng ái nàng, trâm bạc đó là chính sư tôn tặng cho. Bạch Tỷ nghiêng người về phía trước, nắm chặt tay nàng.
Phục Thiên chân nhân nói mấy câu khích lệ mọi người một lòng hướng đạo, phải đoàn kết hài hòa rồi lập tức giải tán mọi người.
"Đi đến Bồng Lai bí cảnh một chuyến, Hợp Hoan chân nhân liền không rõ tung tích, Môn chủ xin hai vị lưu lại một chút." Ôn Cửu gọi Bạch Tỷ và Vương Linh đang muốn rời đi lại.
Trong chính điện Vạn Nhận Phong, một người ở trên cao, hai người khom lưng ngồi phía dưới, Ôn Cửu vẫn khoác ngoại bào thêu một đóa Mẫu đơn lớn, cầm xích ngọc dài ba tấc cái có cái không đánh vào tay kia.
"Môn chủ, sau khi đệ tử ra khỏi Kiếm sơn, vẫn chưa nhìn thấy Hợp Hoan chân nhân." Giọng nói của Bạch Tỷ rất thành khẩn, nàng là đang nói thật.
Phục Thiên chân nhân hơi trầm tư, nhìn về phía Vương Linh, Vương Linh lập tức quỳ xuống đất không dậy nổi.
"Môn chủ, đệ tử không tin sư tôn sẽ làm ra chuyện phản bội Tông môn, sư tôn luôn luôn tiết kiệm, chỉ cầu đường lớn. Trên thế gian này hoàn toàn không có thứ gì có thể khiến người thay lòng."
Phục Thiên chân nhân vuốt chòm râu dài, nói: "Chuyện của Tử Ngôn, các ngươi không cần nhiều lời. Lão phu muốn hỏi chính là tung tích của Hợp Hoan chân nhân."
"Đệ tử, đệ tử ra khỏi Kiếm sơn, cũng không nhìn thấy sư thúc." Vương Linh cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
"Môn chủ, hai người chúng con thề không có tâm ma, lời nói đều là sự thật." Bạch Tỷ giơ ba ngón tay lên, Vương Linh theo sau, phát ra hai luồng sáng trắng, hai người không hề tổn hại chút nào.
Phục Thiên chân nhân đành phải thả hai người, bên ngoài cửa chính điện vắng vẻ, hắn vuốt ve một khối bia đá, thần sắc ảm đạm.
"Sư huynh, Tử Ngôn nàng không thể nào làm ra chuyện cấu kết với Ma Tu." Người tới chính là Ôn Cửu.
"Vạn năm qua, vết nứt ở phia tây bầu trời lại mở ra, Thần thú còn chưa ra đời, Tông môn lại xảy ra chuyện như thế, lão phu thấy thẹn với trách nhiệm trông giữ núi thiêng."
——
Tên của Đỉnh Chúng Pháp vốn là lấy từ bốn chữ ‘Chúng sinh giai pháp’, Chư Tử Bách Gia chính là phái truyền đạo pháp trong nhân gian, làm thành một ngọn núi thấp nhất trong ba ngọn núi Bất Chu. Có lẽ do hai đỉnh khác quá cao lớn, ngăn cản ánh mặt trời, khiến cho đỉnh Chúng Pháp đứng sững ở trong hoàng hôn suốt cả năm, Bên trong núi được khoét sạch, bên ngoài tăng thêm ba trận đại phòng ngự. Tu sĩ canh giữ nơi đây, tu vi thấp nhất cũng là Hóa Thần. Kẻ mới đến Bất Chu cũng biết đây không phải là nơi tốt, nơi đây giam giữ Ma Tu hung ác nhất ở phía tây Cửu Châu, kẻ tu tiên của Cửu Châu lén lút gọi là Thiên lao trên mặt đất.
Trong lòng núi, tầng đầu tiên, nữ nhân tựa vào tảng đá, ngồi trên mặt đất, y phục màu tím không nhiễm một hạt bụi. Ngồi trên đất chớp mắt, thỉnh thoảng nàng sẽ nhúc nhích đôi chân ở dưới lớp váy, tiếp đó chính là tiếng xiềng xích va chạm nhau. Sắc mặt nàng hơi tái xanh, đôi mắt phượng hơi mở, có thể thấy rõ mấy nếp nhăn trên khóe mắt.
"Tử Ngôn, tại sao phải che giấu Ma Tu."
Bàn tay Ôn Cửu nắm chặt trong tay áo nổi đầy gân xanh, trên mặt không có bất kỳ vẻ kỳ quái gì. Hắn đứng ở trước mặt Tử Ngôn tiên tử, cách mười mét, bó đuốc ở hai bên tường thạch bích lay động sáng tối, Ôn Cửu cúi đầu, hai lọn tóc tạo thành bóng đen ở trên mặt.
Hồi lâu, Tử Ngôn vẫn không đáp lại, dứt khoát nhắm mắt, gối đầu lên cánh tay. Dưới lớp lụa mỏng màu tím mờ, nhìn xiềng xích to đùng làm từ thiên thạch trên cổ tay nàng mà thấy ghê người.
"Vương Linh đã trở lại." Ôn Cửu phủi phủi bụi, ngồi xuống phía đối diện.
"Muội không muốn gặp nó sao?"
Tử Ngôn vẫn im lặng như cũ, trong không khí ẩm ướt, sự trầm tư và lo lắng liền lan tràn. Ôn Cửu bất đắc dĩ, đứng dậy rời đi.
Vẫn nhớ rõ, mười lăm năm trước, Tử Ngôn không nói tiếng nào bỏ đi suốt cả một năm mới quay về Bất Chu. Xưa nay tiên nữ đầu tiên của tiên môn vốn rất thích chơi đùa đột nhiên say mê tu luyện. Bế quan mười ba năm, vừa xuất quan, liền đi tìm Môn chủ xin được chủ trì đón tân đệ tử mới nhập môn của năm nay. Tiểu đệ tử thiên tài Vương Linh của nàng đã sớm nổi danh khắp phía tây của Cửu Châu. Xuất thân thế gia, dáng vẻ xinh đẹp, thiên phú cực cao, lại bái Tử Ngôn làm thầy, khiến bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ.
——
Đãi ngộ của đệ tử nội môn cao hơn nhiều đệ tử ngoại môn, tận mắt nhìn thấy mới biết lời đồn đó vớ vẩn chán. Phòng ốc của Bạch Tỷ chẳng những nhỏ, bài biện đơn giản chỉ có một bàn, một giường và hai cái ghế con. Ngay cả linh khí quanh mình cũng mỏng manh giống như gạo, cháo trong nạn đói. Nói khoa trương một chút thì chính là một chiếc thuyền con giữa biển cả mênh mông.
Vương Linh nhìn hảo hữu đồng môn của mình từ trên xuống dưới, nói: "Trong tình cảnh như thế mà ngươi vẫn có thể sống được, thiên phú (khả năng trời sinh) này, quả thật không phải là người thường."
Bạch Tỷ bắt chéo hai chân, nghĩ thầm: Ngươi đoán đúng rồi, ta thật sự không phải là người.....Nhưng ra khỏi miệng lại biến thành: "Có thể chứ, người bình thường, ai có gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn chứ?"
Vương Linh chỉ cười cười, cúi đầu không nói. Hảo hữu bên cạnh dẫm một chân lên ghế, vén làn váy lên, hai ngón tay nâng cằm Vương Linh lên, nói: "Lại đây, cười tiếng xem nào."
Hai mắt Bạch Tỷ sáng lên, nói: "Nếu như thế gia ra tay, Tông môn cũng phải nể mặt chút chứ."
Nghe vậy, trong lòng Vương Linh sáng tỏ, thông suốt, phía tây Cửu Châu thiên về tu chân giới, thế gia lấy hai nhà Vương, Tạ làm chủ, gần hai ngàn năm qua, mơ hồ đã có địa vị ngang với Tam đại Tông môn.
Phụ thân Vương Linh chính là gia chủ đương nhiệm của Vương gia, tên gọi Vương Kiệm, từ trước đến giờ chỉ sủng ái một nữ nhi là nàng. Nếu có được sự giúp đỡ của phụ thân, chuyện của sư tôn sẽ dễ dáng tỏ hơn. Cáo biệt Bạch Tỷ, Vương Linh tính toán sớm quay về Vương gia một chuyến.
——
Tiễn bước Vương Linh là đã tới buổi chiều, trong viện, Bạch Tỷ ngồi ở trên ghế đá nuốt ánh trăng vào rồi nhả ra. Trong viện, sắc hoa mộc miên đỏ rực như gấm thêu, một nhánh cây nằm ngang vươn ra, Đằng Xà uốn lượn bên trên, đầu hắn hơi cúi, cái gáy hơi cong, cùng đầu tạo thành một đường cong đẹp mắt. Dưới ánh trăng, bên trong sân đầy mùi hoa, trong đôi mắt màu vàng kim hẹp dài thoáng qua vẻ kiều diễm.
Phun ra một ngụm khí đục, Bạch Tỷ chậm rãi mở mắt, thấy màu đen tuyền trên cành cây mộc miên, nói: "Ngươi đã trở lại......?"
Không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng......Mà mập mờ.....Làm sao nàng còn có thể nghĩ hắn là tên xà dở dở ương ương kia?!
Gió nhẹ thổi qua đúng lúc, làm hoa mộc miên đầu cành rơi xuống, trong từng mảng màu cam hồng, Đằng Chi Sơ khoanh tay đứng, trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, mặt người và hoa hồng tôn nhau lên.
"Ừ, đã trở lại."
Bốn chữ vừa dài đằng đẵng vừa xa xăm......
"Tí tách" trong đêm đen tĩnh mật, tiếng nước nhỏ giọt như sấm đánh vào đất bằng, Bạch Tỷ vội vàng lau đi nước dãi bên khóe miệng.
"Chủ nhân đói bụng, có phải ngươi nên đi tìm đồ ăn hay không?" Vì muốn che giấu vẻ luống cuống của mình, Bạch Tỷ bày ra tư thế chủ nhân.
Khóe miệng Đằng Chi Sơ cong lên, thuấn di (di chuyển tức thời) đến trước mặt Bạch Tỷ, ngồi lên một cái ghế đá khác, cả quá trình, không liếc nàng một cái.
"Được rồi, cùng là Thần thú cả, dù gì cũng nên nói cho ta biết đó là khế ước gì đi."
Ánh mắt Đằng Chi Sơ trôi xa, bình tĩnh nhìn chăm chú phía trước, tự lẩm bẩm: "Một chút cũng không nhớ nổi sao?"
"Ngươi nói cho ta biết là được rồi, làm việc phải biết ứng biến, biết rõ không thông, còn cứng rắn xông pha."
"A ——" Đằng Chi Sơ cười nhẹ một tiếng, đáp: "Ngược lại trở nên thông minh hơn rồi."
Không nghe ra được sự châm chọc trong lời hắn nói, Bạch Tỷ đắc ý, bàn tay tự nhiên khoác lên bả vai Đằng Chi Sơ.
"Vậy Tiểu Bạch Xà đời sau sẽ thế nào?"
Vẻ mặt Đằng Chi Sơ nghiêm nghị, giọng nói lạnh lẽo: "Huyết mạch Thần thú, há có thể mơ hồ."
"Nếu không, hai ta chấp nhận nhau đi." Bạch Tỷ chỉ chỉ mình lại chỉ chỉ Đằng Chi Sơ.
"Hai gương mặt này tương thân tương ái, tuyệt đối là vì dân trừ hại."
"À?"
Đằng Chi Sơ nghiêng đầu, chống lại ánh mắt của Bạch Tỷ đáp: "Nhưng quên mình vì nghĩa chính là phương pháp của Phật gia."
Cho nên, vì tôn giáo bất đồng nên không thể yêu nhau sao? Bạch Tỷ yên lặng, quẫn trí rồi. Nhưng điều này rõ ràng không làm khó được nàng.
"Còn không phải là vì chịu trách nhiệm với ngươi à!"
Đằng Chi Sơ liền sáp lại gần nàng, hỏi khẽ: "Nàng đã làm việc gì vô lễ với bản tọa sao?" Thở ra khí nóng phả vào vành tai của Bạch Tỷ, không khí chung quanh lập tức trở nên nóng ran mà ẩm ướt.
"Không có......" Còn chưa dứt lời, đã bị hút hết vào làn môi ẩm ướt, Bạch Tỷ mở to hai mắt, hắn hôn rất sâu, đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ đến cổ họng. Hai mắt trợn tròn trở nên mê ly, nàng dựa theo hắn, rối rắm, quấn quanh.....Sóng sau cao hơn sóng trước, ai cũng không chịu nhượng bộ.......
Ngay cả bóng đêm lạnh lùng tại Bất Chu, cũng biến thành lưu luyến.
Đằng Chi Sơ ôm lấy vòng eo mềm mại trong ngực, cười như không cười liếc nàng một cái: "Bây giờ bổn tọa có thể phụ trách với nàng rồi."
Sau khi hồi hồn, phản ứng đầu tiên của Bạch Tỷ là: Nam nhân của ta đúng là giỏi trêu chọc người mà!