Chương 20: Tuý nhân gian (5)

Edit: Đào Sindy
Beta: Maria Nyoko
Bạch Tỉ không biết mình trở về thế nào, tay nàng cầm chén sứ run rẩy không ngừng, lung lay thật lâu mới để tới bên miệng, môi khô khốc mới vừa đụng phải mép chén, sau lưng có người kêu một tiếng: "A Tỉ."


Chén sứ rơi xuống đất, nước trà vẩy vào làn váy trắng thuần, lu mờ một mảnh.


Bạch Tỉ nghiêng đầu, thấy Đằng Chi Sơ đứng bên người mình, lòng thấp thỏm chợt rơi xuống đất, nàng cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi ào ào, Đằng Chi Sơ ôm Bạch Tỉ, đặt đầu nàng ở cổ mình, nhẹ nhàng vuốt sau gáy nàng.


Nàng tin chắc rằng Vương Linh đang ở trong Hắc Liên của sư tôn, lôi kéo Đằng Chi Sơ hợp diễn tuồng vui này, coi như lừa gạt Hắc Liên thì như thế nào, ban đầu Vương Linh cũng không muốn gả, bây giờ, quả thật biến thành thi thể cứng ngắc, không thể chơi đùa cùng nàng, dạy nàng tu luyện.


Bạch Tỉ ngẩng đầu lên, thút thít: "A Sơ, ta thật sự rất ngu xuẩn."


Đằng Chi Sơ không nói gì, chỉ ôm Bạch Tỉ thật chặt: "A Tỉ, mắt thấy mới là thật." Bàn tay hơi lạnh vỗ đầu của nàng, Bạch Tỉ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Đằng Chi Sơ đã ôm eo nàng đặt trên giường, hắn ngồi bên giường, cầm tay mềm nhũn của nàng, an tĩnh chuyên chú nhìn nàng.


available on google playdownload on app store


Một loại gọi là hy vọng xa vời bay lên từ mười ngón tay dây dưa, nhịp nhàng ăn khớp hóa thành cổ trùng bò vào trong lòng của nàng. Đúng vậy, ngộ nhỡ sư tôn lừa nàng, nhưng tại sao Hắc Liên của sư tôn còn ở đây?
"A Tỉ?"


Đằng Chi Sơ giơ tay bọn họ đang nắm chặt lên, đầu tiên là dùng má cọ xát, sau đó đưa lên môi của mình, như chuồn chuồn lướt nước, hôn một cái. Bạch Tỉ bị đôi môi lạnh như băng thiêu đốt nhanh chóng tránh né.
"Đừng sợ, có ta ở đây."


Bạch Tỉ cảm thấy mí mắt mình trở nên nặng nề, như quả cầu đồng bị đổ chì, cũng giống như...... Như vượt qua sương mù trùng điệp trên Bất Chi Sơn, nàng càng đi càng mệt mỏi, cuối cùng sụp đổ trong hỗn độn như trút được gánh nặng nhắm hai mắt lại.


Loáng thoáng, không biết là mơ hay là vật cưỡi nhà nàng kể chuyện trước khi ngủ, trong chuyện xưa thiếu niên tuấn dật vô cùng, nhưng vẻ mặt hắn luôn nhàn nhạt, dáng vẻ thờ ơ đối với tất cả, Bạch Tỉ bĩu môi: ơ, có rất nhiều bông hoa mọc trên đỉnh núi cao đấy. Chỉ chốc lát sau, một thiếu nữ búi tóc nha hoàn chạy đến trước mặt thiếu niên, nàng khom người, lưng quay về phía Bạch Tỉ, đầu tiên là cười khanh khách ba tiếng, sau đó mới say mê cuồng nhiệt nói với thiếu niên: "Bảo bối, đoán xem ta tặng quà gì cho ngươi?"


Quà tặng, lưng nàng cõng cái gì. Thôi đi, không phải chỉ là một chiếc nhẫn mây tre sao? Đừng hỏi làm sao Bạch Tỉ biết, nàng thông minh không phải ngày một ngày hai, người nào trong giới Tu Tiên Cửu Châu không biết.


Thiếu niên không để ý cô nương kia, hắn vòng qua thiếu nữ đi xa, lúc này Bạch Tỉ mới thấy rõ, thiếu niên kia không có chân, bên dưới eo thon lộ ra một đuôi rắn màu đen to và dài. Thiếu nữ vẫn không mất hăng hái quyến rũ thiếu niên đuôi rắn, nhìn tư thế chống nạnh kia, rõ ràng càng đánh càng hăng. Bạch Tỉ yên lặng tán thưởng. Đuổi theo đi, có loại khí thế khi thắng khi bại, hơn nữa, thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhìn thoáng chút, sẽ có nam nhân. 


Giống như nàng hiểu rất rõ, Bạch Tỉ đắc chí, dĩ nhiên đã hiểu, nàng là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.


Cuối cùng thiếu nữ đuổi theo thiếu niên, còn đặc biệt dũng mãnh kéo tay của thiếu niên lại, thân thể thiếu niên cứng đờ, quay đầu lại, gương mặt đó, Bạch Tỉ cảm khái, chậc chậc, đẹp hơn cả Thần Quân đại nhân, mặt mày trong sáng, tài nghệ điêu luyện, giống thần thánh nghiêm nghị......


Giống nhau......Hai khuôn mặt trước mắt Bạch Tỉ chuyển đổi, xoay tròn, trùng điệp. Bạch Tỉ suy nghĩ muốn di chuyển, tức giận tiến lên đẩy thiếu nữ kia ra, dám cướp nam nhân của ta, soi gương đi chứ? Mỗi ngày Thần Thú Bạch bị sắc đẹp của mình lay tỉnh người! Sau đó ——


Bạch Tỉ thành công xuyên qua thân thể thiếu nữ, nàng nhìn mình, tay chân đều ở đây, cũng có thể sờ mình, ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ lần nữa,hình như nàng cũng cảm thấy mới rồi có cái gì xuyên qua thân thể của mình, đang nghiêng đầu nhìn, tầm mắt hai người cứ như vậy bất ngờ đụng vào nhau, Bạch Tỉ hít vào một hơi, mặt cô nương kia trống không.


Ý thức được hình ảnh mình thấy, Bạch Tỉ bất tri bất giác thốt lên: "Á ——"
"A Tỉ? Đừng sợ, ta ở đây."


Trả lời nàng ngoại trừ giọng nói ân cần quen thuộc tràn đầy tron lòng, còn có cái ôm mạnh mẽ của hắn - hắn ôm mình ngủ, Bạch Tỉ thở dài một hơi nhẹ nhõm: quả nhiên, mơ và thực tế thì ngược lại.
——


Tàng Thư Các của Bất Chu Sơn, ba vị Đại Năng lâu năm của giới Tu Tiên Cửu Châu tụ tập cùng nhau, chổng mông chen nhau lật một quyển sách ——《 Bổ Thiên di chí 》. (nghĩa là di nguyện về vá trời, mình để chữ hán việt cho hay) Xem xong tờ cuối cùng, Phục Thiên chân nhân khép sách lụa lại. Sắc mặt ba người đều là lộ ra vẻ phấn khích, giống như trải qua thế sự xoay vần việc đời biến ảo, rất có tư vị nhìn thấu hồng trần cuồn cuộn.


Là người đứng đầu ở Bất Chu, Phục Thiên chân nhân lên tiếng: "Vá trời, cần lực Ngũ Hành, người chấp hành chỉ có thể là Thần Thú bạch và Thần Quân Đằng Xà."


" Hành tung Thần Quân Đằng Xà ngàn năm qua bất định, nhưng ít ra Tu Tiên giới còn có truyền thuyết của hắn, vị Thần Thú bạch kia, là thật......" Chỉ sống ở trong truyền thuyết, Tử Ngôn tiên tử vẫn chưa nói xong nửa câu sau.
Ba người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tất cả ăn ý trở về động tiên, thậm chí muốn yên tĩnh.


——
Buổi trưa, Tiêu Diễn phái người gọi Bạch Tỉ cùng nhau ăn cơm, thật ra thì bọn họ cũng sớm thấu hiểu, vì vậy đều theo đuổi tâm tư của mình nên nhìn món ăn quý và lạ đầy bàn  vô vị tẻ nhạt.


Bạch Tỉ cúi đầu, chọc chọc chiếc đũa trên đùi dê trên dĩa. Tiêu Diễn đứng lên: "A Tỉ, cho ngươi xem đồ tốt."


Vẫn là Hắc Liên hôm qua, Hắc Liên thiêu cháy tất cả nghiệp hỏa dần dần mở rộng, thành một cái giường lớn, một cánh sen tràn ra, nhụy sen thủy tinh ở trung tâm, dung nhan thiếu nữ mặc giá y đỏ thẫm dịu dàng ngủ không màng danh lợi.


Bạch Tỉ che miệng lại, nước mắt không tiếng động trợt xuống, nàng liều mạng làm mình tỉnh táo, tự nói với mình tất cả đây là giả. Vậy mà Tiêu Diễn cố tình muốn đánh nát ảo tưởng nàng lừa mình dối người  , sau tấm bình phong, Vương Thần một thân áo xanh tập tễnh đi ra.


Giờ khắc này, tất cả đều đã giải quyết dứt khoát rồi. Vương Linh là thật, ch.ết cũng thật, người sư tôn trước mắt này......Cũng là thật. Bạch Tỉ ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống thật sâu, móng tay hung hăng vùi vào trong tóc.


"Kim khắc Mộc, ta thua." Là giọng Vương Thần, ánh mắt hắn trống rỗng, trên cổ còn có một vết thương thỉnh thoảng rỉ máu.
Bạch Tỉ đột nhiên nhảy lên, nắm cánh tay Tiêu Diễn, liều mạng lung lay, trong miệng hô to:"Tại sao, tên cầm thú này! Ngươi giết nàng!"


Tiêu Diễn không nói gì, xoay người đi mất, Vương Linh an ổn rơi xuống đất. Vương Thần chạy tới ôm lấy nàng, nhắm hai mắt nhếch miệng, biểu hiện trên mặt dữ tợn. Bạch Tỉ biết mình đánh không lại Tiêu Diễn, nàng thật muốn cùng Tiêu Diễn đồng quy vu tận, nghĩ như vậy, nàng đề khí lấn tới ——


Hắc Xà trên cổ tay đột nhiên cắn nàng một cái nặng nề, sau đó nói với nàng một câu, thủy quang trong mắt Bạch Tỉ mờ mịt, có gì chợt lóe lên.
——


Ngụy tiên nhị đại thổ hào Vương Thần ra tay xa hoa, mua một tòa nhà lớn ở phố Nam, Bạch Tỉ một đường thất hồn lạc phách, như con rối đi theo sau lưng Vương Thần, trong đầu lẩn quẩn câu nói kia của Đằng Chi Sơ. Mấy lão nhân thường nói cởi chuông phải do người buộc chuông, Bạch Tỉ mơ hồ cảm thấy, những chuyện này đều có liên quan lớn lao với nàng.


Vương Thần cẩn thận đặt Vương Linh trên giường, nghiêng mặt trong dư quang của trời chiều, mấy phần cực kỳ bi ai, mấy phần bi thương. Hắn hết sức chăm chú nhìn Vương Linh trên giường, giống như bên cạnh không có ai, từ đầu đến cuối đắm chìm trong thế giới hai người bọn họ. Đúng là như vậy, khi trong phòng đột nhiên nhiều thêm một nam tử áo đen mà Vương Thần hoàn toàn không phát hiện.


Bạch Tỉ muốn đi gọi Vương Thần, Đằng Chi Sơ bắt được tay nàng, để tay lên môi, ý bảo nàng đừng lên tiếng 
Sắc trời dần dần tối, xuyên qua cửa sổ có thể trông thấy phòng đình, nhà trên mặt nước, núi giả lởm chởm.


Làm cho người ta không nhịn được vẽ ra một cảnh tượng ở trong lòng — mặt trời chiều ngã về tây, đoạn trường nhân trên thiên nhai. Người có tình, sống không thể tỏ tâm ý cho nhau, khi có người đồng ý bước ra trước một bước thì cũng đã âm dương xa cách vĩnh viễn.


Trước đây thật lâu, cảm giác như thế Đằng Chi Sơ đã lãnh hội qua, thậm chí thời gian đã lâu. Hắn vẫn nhớ kĩ nàng ngang bướng, thường đuổi theo mình bỏ rơi cũng không bỏ rơi được, hắn thật sự phiền, cho nàng cái liếc mắt, ngược lại nàng không thèm để ý, tiếp tục ríu rít nói chuyện không ngừng.


"A Sơ, ngươi đi theo ta xinh đẹp còn có thể đánh nhau, xem như ngươi được hời."
Lúc nói lời này hai tay nàng nắm đuôi của mình, giống như tiểu cô nương ở trần gian chơi đuôi sam vậy;
"Ha ha, như thế nào, ta đẹp không?"
Nàng ngồi trên tảng đá, giơ váy lên, một đôi chân tinh xảo rung động trong nước......


Lồng ngực như biến thành nước trong ao, bị quấy nhiễu tê ngứa một chút.
"A Linh", dọc theo đường đi Vương Thần trầm mặc gọi một tiếng, ôm Vương Linh bắt đầu nói liên miên gì đó. Bạch Tỉ siết chặt Đằng Chi Sơ, xin cắt ngang bi thương bên trong thần y.


Vương Thần cảm thấy bả vai có chút nặng, cứng ngắc nghiêng người liếc mắt nhìn, là Bạch Tỉ, sắc mặt nàng rất kém,nhưng trong mắt lại lóe mấy phần hưng phấn khác thường nhức mắt, Vương Thần nhíu mày, chuẩn bị trở về cảm xúc của mình, kết quả bị một nam tử áo đen cắt đứt.


Mỗi người các ngươi muốn làm gì! Đau lòng cũng không được sao? Thế đạo này thật là đủ rồi!
"Ngươi muốn Vương Linh sống lại không?"


Bảy chữ, như sét đánh trên đất bằng, nổ tung tâm tình tiêu cực trong chớp mắt. Vương Thần có chút không kịp phản ứng, cũng có thể là không thể tin được, hắn kinh ngạc, thận trọng hỏi: "Ngươi...... Nói gì?"
"A Sơ nói A Linh còn có thể sống lại!"


Bạch Tỉ có lòng tin mười phần nắm cánh tay lặp lại một lần, trong mắt Vương Thần rũ xuống, theo kinh nghiệm không nhiều cho thấy, Bạch Tỉ cũng không phải rất đáng tin, dĩ nhiên việc đời khó liệu, đối thủ quá mạnh cũng cần cân nhắc đến.
Tiêu Diễn cường đại trở lại, mạnh hơn tử vong?!


"Mộc sinh vạn vật, tam ẩm tuý nhân gian."
Đằng Chi Sơ hữu ý vô ý liếc hồ lô nhỏ bên hông Vương Thần, nói tiếp: "Túy nhân gian, nhưng tái tạo lại toàn thân. Trong ngũ hành lực chủ của Mộc là sinh, mà ngươi, có Mộc Chi Lực thuần túy nhất."


Vương Thần biết Mộc Chi Lực của mình tinh khiết đến mức nào, từ nhỏ đến lớn, trong nháy mắt chữa trị bất kỳ loại nội thương hay ngoại thương, năm đó gia chủ Vương gia Vương Kiệm trong lúc vô tình thấy quá trình vết thương của hắn phục hồi như cũ rồi mới quyết định thu hắn làm nghĩa tử, cũng vìđiểm này, Vương Thần dám một mình đi Thường Dương Sơn bắt Bạch Trạch. Thầy thuốc có lòng cha mẹ, hắn không muốn nhìn thấy ai ch.ết, cho nên buông tha xung đột chính diện lựa chọn "trộm" Vương Linh, vậy mà biến khéo thành vụng, tất cả uổng công.


"Tuý nhân gian, ngược lại ta nhớ y đạo Đại Thành giả cũng không có cách nào ủ thành."
"Bởi vì thiếu Nhược Thủy."


Trên Nhược Thủy, vạn vật không sinh sôi. Thành phần quan trọng nhất trong năng lục sinh tử của Túy Nhân Gian là Nhược Thủy khiến người ch.ết vô số, đạo của đất trời, người gặp cửu tử sẽ có nhất tuyến sinh cơ, người có cửu sinh sẽ bao gồm một mặt tử môn.


Ánh mắt Vương Thần kiên định, hung ác hít một hơi nói: "Được!"


Theo ý của Đằng Chi Sơ, hắn và Bạch Tỉ đi Phượng Lân Châu lấy Nhược Thủy, Vương Thần dùng Mộc Chi Lực của mình cách mười ngày đưa vào trong cơ thể Vương Linh bảo vệ thân thể. Xét thấy thân thể tạm khoá ba hồn bảy phách trong ba tháng, cho nên chuyến này của bọn họ, phải hoàn thành tất cả trong ba tháng.


"Đợi sau khi Vương Linh tỉnh lại, ngươi phải đồng ý bổn tọa một chuyện?"
"Chỉ cần A Linh sống lại, muốn mạng của ta cũng có hể?"


Màu vàng kim của Đằng Chi Sơ chiếu rõ, mặt Vương Thần quyết tuyệt, hắn nhớ hôm đó bầu trời Lâm Tương Hầu phủ một người một kiếm, người áo đen ngày đó, từ xa nhìn lại cũng có một đôi mắt màu vàng óng.
Đằng Chi Sơ cười như không cười, kéo Bạch Tỉ nói: "A Tỉ, chúng ta đi thôi."


Như vậy, ngày trở về, có thể dâng Mộc Chi Lực của ngươi ra?






Truyện liên quan