Chương 1

Bảy năm rồi...cô vẫn đợi, đợi người mà cô từng yêu, từng ghét, từng hận có thể trở lại gặp nhau một lần. Liệu anh ấy có nhớ đến cô không nhỉ? Hà Nhiên nghĩ ngợi một hồi thì chuông điện thoại reo lên, những ngón tay thon thả khẽ lướt trên màn hình.
"Alo..."-Hà Nhiên áp máy vào tai nghe.


"Con về nhà ngay cho mẹ!"
Nghe cái giọng hấp tấp có phần quan trọng nên cô lo lắng:"Có chuyện gì sao hả mẹ?"
"Về rồi hẵng nói, thế nhé! Nhanh lên quan trọng lắm."
Tút...tút...tút...
Chưa để cô nói bà An đã tắt máy.
"Có chuyện gì hả mẹ?"
Hà Nhiên lo lắng vẫy taxi về nhà thật nhanh.


Vừa về đến nhà, cô đã bị mẹ lôi vào phòng khách ấn xuống sô pha. Ông bà ngồi đối diện với cô nghiêm mặt. Hà Nhiên hơi tò mò, tưởng có chuyện gấp mà sao bây giờ lại ngồi nhìn mình chằm chằm vậy?
"Bố...mẹ có chuyện gì mà bố mẹ bảo con về nhà gấp như vậy?" Hà Nhiên hỏi.


Rầm...Ông đập mạnh tay xuống bàn khiến cô giật mình.
"Còn có chuyện gì nữa? Gần 30 tuổi đầu rồi mà vẫn chưa lấy chồng, công việc còn chưa có. Bây giờ con tính sao đây?" Ông mắng, tay chỉ thẳng vào mặt cô.


"Chuyện lấy chồng rồi từ từ sẽ nói. Nhưng mà về công việc..bố cũng biết đấy. Con tốt nghiệp trường đại học thiết kế nổi tiếng bên Mĩ, bây giờ con về đây làm việc dù có rất nhiều công ti tuyển con vào làm nhưng mà con không thích. Bố mẹ biết sao không? Họ dùng đủ cách để có thể tạo ra một sản phẩm khiến nhiều người mua nó và dùng nó. Nhưng có ai biết chất lượng của nó như thế nào không? Con hỏi mẹ, những bộ mỹ phẩm mà mẹ mua, mẹ mua vì cái vỏ nó đẹp hay là vì chất lượng?"


"Tất nhiên là chất lượng, vỏ thì có gì quan trọng đâu."


available on google playdownload on app store


"Chính là ở đấy! Con muốn vào một công ti hết lòng vì khách hàng, luôn nghĩ khách hàng là trên hết. Chất lượng sản phẩm là ưu tiên hàng đầu, và mẫu mã hình vẽ bên ngoài là thứ hai. Nhưng theo con nghĩ mẫu mã cũng có phần quan trọng nên khi thiết kể về hình dáng cũng cần phải làm sao cho nó...."


"Thôi..thôi đi. Lúc nào nhắc đến công việc con cũng như vậy hết. Hay là thế này con vào khách sạn của bố làm quản lí đi." Ông An uống một ngụm trà nói.


"Niềm đam mê của con là thiết kế ra những bộ thời trang khiến cho người mặc có thể cảm thấy vui vẻ hơn, hạnh phúc hon khi mặc những bộ trang phục này và cũng mong họ sẽ tự tin hơn."
Ông bà An thở dài, cứ nhắc đến công việc là y rằng không thể nói nổi. Nhưng mà nhắc đến chuyện lấy chồng thì lại....haizz!


"Được rồi công việc tạm gác sang một bên. Mẹ đã nhờ một bà mai mối cho con. Anh chàng này trông cũng khá bảnh lại còn là một nhà doanh nhân thành đạt mẹ nghĩ sẽ hợp với con đấy." Bà An đặt tấm ảnh của một anh chàng tầm ba mươi hay ba hai gì đó lên bàn. Hà Nhiên cầm lấy tấm ảnh rồi bĩu môi:


"Người này không hợp với con đâu."
"Cái con bé này đi chưa mà biết hả? Thôi cho mẹ xin lần này ha, con mà không đi mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà để xem con biết sống ở đâu." Bà An nghiêm giong, xem ra lần này không đi là không được rồi. Cô nghĩ.






Truyện liên quan