Chương 2
Ở tập đoàn The Face, mọi thức rất bận rộn vì Tổng giám đốc hôm nay sẽ từ nước ngoài về. Tổng quản lí của tập đoàn trực tiếp chỉ đạo dọn vệ sinh. Tổng quản lí Cố vỗ mạnh tay hai cái lập tức có hai hàng dài từ ngoài cửa chạy nhanh vào, trên người đều mặc quần áo y tế, một tay cầm giẻ, một tay cầm bình xịt chạy nhanh lên từ tầng 1 lên các tầng trên lau dọn vịn cầu thang. Một lúc sau một đội người từ cổng sau vào cầm một cây chổi lau nhà, và một cái xô lớn lau sàn nhà.
Tất cả được hoàn thành chỉ trong tích tắc. Tất cả từ đội ngũ nhân viên, quản lí, giám đốc của các bộ phận đều tập trung dưới sảnh chờ một người quan trọng nào đó xuất hiện.
Một chiếc BMW 320i màu trắng bóng loáng xuất hiện trước cửa tập đoàn The Face, người đó bước xuống, cả khí chất cao quý, lạnh lùng đều toát ra. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người. Ai cũng cảm thấy lạnh người trước vị tổng tài này.
"Hôm nay tôi có những lịch trình gì?" Hoàng Phong đút tay vào túi quần bước những bước bước thật lớn hỏi trợ lý Hàn.
Trợ lý Hàn(Hàn Mạnh Dũng) là một anh chàng trẻ tuổi rất được chủ tịch Hoàng coi trọng lên được làm trợ lý riêng cho tổng giám đốc. Cậu kẹp 2 cái cặp vào nách vừa đi theo vừa mở quyển sổ ra:
"Hôm nay 9 giờ sáng Tổng giám đốc sẽ đi gặp đối tác bên tập đoàn The Most, 10 giờ sẽ đi kí hợp đồng với bên xưởng may, 11h30" sẽ đi ăn trưa, 12 giờ gặp tổng giám đốc Hưng Thịnh bàn chuyện hợp tác, 3 giờ chiều sẽ đi uống trà cùng chủ tịch, 6 giờ tối tổng giám đốc sẽ đi gặp cô Lưu Mã Ngọc. Đó là tất cả lịch trình của Tống giám đốc trong ngày hôm nay."
Trợ lý Hàn vừa nói xong thì cũng đến văn phòng giám đốc. Cậu đặt cặp của Hoàng Phong lên bàn rồi xin phép đi làm việc. Hoàng Phong ngồi xuống salong rót ly cà phê uống.
* * * *
Hà Nhiên để chuẩn bị cho buối gặp mặt lên cô phải đi mua sắm một chút. Cô có rất nhiều đồ nhưng đều không phù hợp cho buổi gặp mặt này. Vào cửa hàng bán quần áo Hà Nhiên nhanh chóng tiến đến khu bán đầm chọn một chiếc váy màu đen bó sát vào người, khoét ngực rất sâu. Sau đó cô lấy một chiếc áo khoác da nữ, đôi tất lưới trông vô cùng sexy, và đôi bốt cao khoảng 20 cm. Hà Nhiên trả tiền sau đó cô tới tiệm làm tóc biến mái tóc xoăn dài trông rất ngọt ngào thành mái tóc lod vô cùng cá tính. Hà Nhiên đánh phấn đậm lại, đôi môi đỏ sẫm, ánh mắt cô mê hồn được đánh đậm lại, đôi mày cao vút. Cô bây giờ không phải là cô nàng ngọt ngào dễ thương nữa, mà thay vào đó là một cô nàng nghịch ngợm, vô cùng gợi cảm.
Vừa hay 30" nữa là đến hẹn, Hà Nhiên đút đồ của mình vào một cái túi rồi bắt taxi đến chỗ hẹn.
* * * *
Hoàng Phong ngồi vào bàn, trong khi chờ Lưu Mã Ngọc tới, anh lôi máy tính và một đống tài liệu ra đặt lên bàn. Bàn tay lướt nhanh trên bàn phím, ánh mắt rất tập trung vào công việc dường như nơi này chỉ có anh.
"Tổng giám đốc Hoàng anh đến lâu chưa?"
Một giọng nói phát ra, là Mã Lưu Ngọc. Lưu Mã Ngọc rất coi trọng việc xem mắt hôm nay lên đã chọn cho mình một chiếc đầm cúp ngực màu hồng dài đến đầu gối, mái tóc dài xoăn nhẹ ở phần đuôi. Cô ngồi vào bàn nhìn anh.
"Anh đã gọi đồ gì chưa?"
"Tôi gọi rồi." Hoàng Phong đáp, đôi mắt vẫn dán chặt vào máy tính không mảy may để ý đến người đối diện.
"À...có vẻ như anh rất bận."
"Ừm, tôi xin lỗi." Hoàng Phong định gập máy tính lại thì cô ngăn lại nở nụ cười.
"Tôi có thể chờ mà."
"Vậy cô cố gắng đợi tôi hoàn thành nốt phần công việc còn lại." Hoàng Phong nói rồi lại dở tập tài liệu ra xem.
"Ơ ừm..."
Một li nước qua, rồi hai li, 3 li...đợi một tiếng đồng hồ mà anh vẫn chăm chú vô công việc. Lưu Mã Ngọc hết kiên nhẫn đập mạnh tay xuống bàn.
"Rốt cuộc anh đi gặp mặt hay là đi làm việc vậy?"
Hoàng Phong ngẩng đầu nhìn Lưu Mã Ngọc:"Chẳng phải cô nói sẽ đợi tôi hoàn thành nốt công việc sao?"
"Đó là phép giữ lịch sự anh không biết sao?"
"Vậy sao?" Hoàng Phong đáp lại một cách hờ hững khiến Lưu Mã Ngọc vô cùng tức giận đến nỗi đỏ cả mặt.
"Anh..." Mã Lưu Ngọc đẩy ghế đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng một cách bực bội.
Trong khi đó, vì Hà Nhiên có việc nên đến muộn 1 tiếng. Cô tiến tới gần chỗ có một anh chàng tầm 30, 31 tuổi gì đó đang dơ cái ipad xem lí lịch của cô. Trong ảnh cô trông dễ thương, xinh xắn ngoan hiền là thế nhưng khi nhìn thấy cô bây giờ khiến anh ta giật mình.
"Anh là Lâm Kiến Quốc?" Hà Nhiên nhếch môi rồi ngồi đối diện với anh ta.
Lâm Kiến Quốc chỉ tay về phía cô lắp bắp:"Sao khác xa trong hình vậy? Là lừa đao sao?"
Rầm...
Hà Nhiên đập tay xuống bàn nhìn lâm Kiến Quốc chằm chằm, miệng nhai cao su:"Đó là trong mắt mẹ tôi thì tôi là như vậy? Còn đây mới là tôi con người thật sự."
"Thật không thể tin được con gái nhà họ An lại như vậy? Không khác gì những đứa con gái trong bar ăn mặc hở hang, có lẽ tôi bị lừa thật rồi." Lâm Kiến Quốc nói với cái giọng khinh thường.
"Cái gì?" Hà Nhiên nhếch môi."Những đứa con gái trong bar? Anh ăn nói cho cẩn thận không thì tôi sẽ khâu mồm anh lại đó." Hà Nhiên nghiến răng.
"Có giỏi thì cô thử coi.Những loại phụ nữ như cô chỉ biết lợi dụng những người đàn ông thành đạt như tôi thôi."
"Thành đạt? Như thế nào là thành đạt? Anh đừng tưởng anh là doanh nhân giàu có thì coi thường người khác. Mấy tên đàn ông như anh chỉ là mấy tên háo sắc thôi!"
Chát...
Hà Nhiên ôm mặt chừng mắt nhìn Lâm Kiến Quốc, đôi mắt rực lửa như muốn thiêu sống anh ta.
"Anh dám tát tôi?"
"Loại đàn bà như cô thì cái tát này chẳng là gì cả!"