Chương 7
Tôi bước xuống nhà thấy anh Bình đang nấu súp măng cua.
- Chào anh ! Tôi nói.
- uh. Hôm nay nhà có súp, bún bò, bún riêu. Em muốn ăn gì. Anh hỏi tôi.
- ăn súp đi ăn. Tôi trả lời.
- hôm qua thấy sao. Anh cười và nói.
- Vui anh. Tôi trả lời.
- mà anh này chắc tuần nay em đi đâu đó 1 tuần nhé. Tôi nói thêm.
- uh. Mà làm gì vậy. Anh hỏi.
- nghỉ ngơi thôi ạ. Tôi trả lời.
Từ lúc đó trở đi. Tôi và anh Bình chỉ nói đôi vài ba câu. Tôi lên trường đi học. Hôm nay tôi không đi xe của mình mà cùng đi học cùng Phong.
Nó và tôi đến trường. Hôm nay, tôi đề nghị Phong đi chậm lại. Nó hỏi vì sao. Đơn giản tôi muốn ngắm cảnh. (t/g: Thật Không vậy trời )
Hôm nay, tôi chẳng muốn học hành gì cả đơn giản lên để ngồi chơi thôi. Đầu tiết con bé nhí nhố Hân phá phách ồn ào khiến lũ con gái lớp tôi chao đảo vì nó đấm đá Phong. Tôi chẳng quan tâm mấy, ngồi vất vưởng, chán quá đành lên phòng hiệu trưởng.
- Cậu chủ, đi đâu đấy ạ. Ông hiệu trưởng hỏi tôi.
- Oàm. Tôi lên xin phép ông nghỉ một tuần. Được chứ. Tôi nói.
- Dạ. Không giám ạ. Cậu cứ muốn đi khi nào cậu muốn. Ông ríu rít.
Nhìn lên bàn. Tôi thấy một bản học bạ có tên : Hoàng Minh Thy.
- Này cái này của ai vậy ? Tôi hỏi.
- Dạ. Của một học sinh mới chuyển vô, thưa cậu. HT trả lời.
- Vậy ông định chuyển dô lớp nào Tôi hỏi.
- 10a thưa cậu. HT nói.
- Không ! Chuyển thẳng vô lớp tôi. Và ngồi chỗ của tôi. Nhưng 1 tuần nữa mới nhận vô học. Tôi trả lời.
- Vâng. Thưa cậu
Xong việc. Tôi chẳng biết làm gì lại vô lớp. Chán!!!! Quá trời, giờ phải làm gì đây. Dằn vặt qua lại. Tôi đi về. Chẳng cần đợi Phong hay nhóm bạn trở về. Tôi đi bộ. Thật ra lâu lắm rồi tôi không đi bộ. Chầm chậm trên từng cơn phố nhỏ. Tôi ngắm từng khoảng khắc. Ngôi nhà, con người, xe cộ và những đứa trẻ. Bỗng! Ầm. Tôi ngã và đang đè lên một ai đó. Ủa ? Là Thy tôi vội vàng đứng dậy đỡ Thy và phủi đồ. Thy thật khoẻ khoắn bằng style cá tính và cô ấy cũng đang ngượng ngùng bởi cái cảnh hồi nãy.
- Anh xin lỗi nhé. Mà em đi đâu vậy ? Tôi hỏi.
- À! Em đang khám phá Đà Lạt. Thy Trả lời.
- vậy hả? Em khám phá được gì rồi ? Tôi hỏi.
- À chút chút thôi anh. Thy ngượng nghịu.
- Vậy để anh dẫn đi ha. Tôi nói.
Thật ra tôi cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa. Cứ thấy em là tôi lại trở nên hào phóng. Hai chúng tôi đi phượt hết Đà Lạt. Tôi dẫn Thy từ nơi này đến nơi kia. Cuối cùng chiều đến chúng tôi ra bờ hồ. Hai chúng tôi ngồi xuống thềm cỏ tận hưởng những cơn gió nhẹ.
- Cám ơn anh nhé. Thy nói.
- Vì việc gì. Tôi hỏi.
- đã dành thời gian cho em. Thy cười đùa.
Tôi biết lúc này. Có bao nhiêu con mắt nhìn chúng tôi và tất nhiên có người chụp hình nữa. Chẳng hiểu do chúng tôi hay do ông trời. Cơn dông ở đâu đó kéo đến. May mà chúng tôi chạy kịp vô một quán cafe.
- Này em muốn uống gì chứ. Tôi hỏi.
- Cho em capuchino. Em nói.
Tôi kêu phục vụ. Đợi lát sau thì có người mang tới bàn cho hai chúng tôi.
- Hôm nay anh có rảnh không vậy ? Em hỏi tôi.
- Không rảnh sao dẫn em đi. Tôi cười.
- hihihi sợ làm phiền anh thôi. Em trả lời có chút bối rối.
- hi. Mà em có thích mưa không ? Tôi nói và nhìn qua tấm kính
- một chút có và không anh. Em nói và nhìn cũng phía với tôi.
- giải thích anh nghe. Tôi nhìn em.
Em nhìn ra mưa và trả lời tôi.
- em không thích bởi mưa mang chút gì đó buồn lắm. Em không thích. Nó làm em cô đơn, đơn độc. .. Uhhhh còn thích. Àaaaaa để xem nào, em thích mưa vào buổi tối bởi chúng sẽ giúp em ngủ ngon hơn.
Nói đến đây hai chúng tôi cười phá lên. Trời ơi! Bây giờ mà quán có người chắc họ nghĩ hai chúng tôi bị ka tê (Ka Tê : Thần Kinh ). Ngồi đợi tạnh mưa hai chúng tôi nói truyện dài dài, không ngờ hai chúng tôi có nhiều điểm chung đến thế. Uhhhh. Thích hương Bạc Hà. Gét giả dối. ...... Nói một hồi thì trời khá tạnh tôi đưa em về. Bất ngờ thật. Nhà em cũng gần nhà tôi cách có một dãy phố à. Đưa em về tận nhà, tôi ung dung đi về. Hôm nay, thế giới của tôi như có thêm một chút thú vị. Một chút gì đó kì lạ lắm. Mở cổng nhà ra, không có ai ở nhà ư ? À hình như anh Bình đi đâu đó. Thản nhiên tôi lên phòng vscn, thay đồ leo lên chiếc giường cực yên ấm. Trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh của em thôi, nụ cười, giọng nói. Tất cả cứ dồn dập, Yêu là thế ư ? Tôi cầm điện thoại gọi cho Thiên.
- alo. Thiên Hả ? Liên lạc với thầy hiểu trưởng. Điều tr.a cô bé mang tên " Hoàng Minh Thy " nói xong tôi cúp máy.
Khẽ bật máy bài nhạc nhẹ. Tôi ngủ lúc nào không biết.
.........////.....
/
-
-
--
--
Chợt tỉnh giấc. Màn đêm bao trùm. Tất cả là một màu đen. Bật điện thoại h15 sáng. Tôi tự hỏi điều gì đã làm tôi thức giấc. À. Quên hôm qua ngủ từ lúc h30 mà. Mà tôi còn nhớ co bật nhạc nữa cơ. Onl facebook. Tôi nhận được tin nhắn của Thiên. Theo đường link tôi có được Facebook của Thy. Khẽ Click từ kết bạn, bỗng có một tin nhắn từ Thiên. Chi tiết cá nhân " Hoàng Minh Thy Cao 1m65 Sinh ngày 24/01. Là con của ông Hoàng Thanh Hải và Bà Quách Hiền Hoà. Là con một. " ... "còn gì nữa không " tôi trả lời. " đang cập Nhập thêm " Thiên nhắn lại. Xuất hiện một thông báo Thy đã chấp nhận lời kết bạn cùng tôi. Trong thâm tâm tôi tự hỏi sao trả lời nhanh vậy ? Đang lúc đó thì có tin nhắn của Thy gửi tới "Dạ xin lỗi anh có phải Kỳ không ? " tôi trả lời nhanh. " uh. Phải em là Thy hả ?". Thy trả lời lại "vâng ạ, mà sao anh thức sớm vậy " tôi trả lời " ờ. Nghủ sớm quá ấy mờ em. Còn em sao ngủ ít vậy. " Em trả lời " hahaha giống a ấy " tôi mỉm cười và nghĩ trong đầu sao cái gì cũng giống nhau vậy nhỉ ?...... Bỗng có một tin nhắn mới từ Em ....