Chương 3: Kí ức và gặp lại
-"Sao em không vào bên trong với các bạn?"
Đây là lần đầu tiên cậu bắt chuyện với một người lạ. Cô bé vẫn im lặng, đôi mắt to trong trẻo mang theo chút cô đơn nhìn cậu bé.
-"Em đang viết cái gì vậy?" Cậu bé ngó đầu vào đọc những dòng chữ cô viết.
-"Em viết truyện sao, em viết hay thật đó, sau này em sẽ là một nhà văn giỏi."
Cô bé bỗng nở nụ cười thật tươi, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt non nớt ấy làm cậu bé như đứng hình.
-"Em cười đẹp thật đó."
-"Anh là người đầu tiên ngoại trừ mẹ viện trưởng khen em viết hay, em rất vui, mấy đứa trẻ trong đây lúc nào cũng nói em viết không hay, còn xé giấy của em nữa."
-"Em viết hay lắm, là người viết hay nhất anh từng gặp. Đúng rồi, anh là Thiên Hàn, em tên gì?"
-"Em là Nguyệt Băng."
Cứ thế, ánh mặt trời chiếu lên thân hình hai đứa trẻ, dần dần kéo anh từ trong suy nghĩ về lại thực tại. Nguyệt Băng, Nguyệt Băng, chính cái tên này, nụ cười của cô là động lực để anh ngày càng cố gắng tập trung vào phát triển sự nghiệp của mình. Có lẽ bây giờ đã đến lúc anh nên đi tìm cô bé ấy rồi, thiên thần của anh. Chiếc xe bên đường bỗng khởi động, hòa vào dòng xe tấp nập, hướng đến trại trẻ tình thương năm xưa.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng...
Mẹ viện trưởng nhìn Nguyệt Băng rồi thở dài nói:
-“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mới ngày nào con còn bé xíu, lúc nào cũng bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt mà chỉ im lặng không nói làm người ta đau lòng, bây giờ đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp rồi.”
Nguyệt Băng cũng nhìn mẹ viện trưởng, bà đã già đi nhiều rồi, những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, gò má hõm vào, tóc đã xuất hiện nhiều sợi bạc. Cuộc đời bà đã dành nuôi dạy biết bao nhiêu người con, những đứa con nhỏ nhất của bà hiện tại chỉ mới 3, 4 tuổi. Đối với cô, bà là người vĩ đại nhất, bà cho những đứa trẻ không có cha mẹ một gia đình, cho chúng tình yêu thương, nuôi dưỡng chúng thật tốt. Nhưng có được mấy người con khi rời khỏi chốn này có thể quay trở lại thăm người đã hi sinh cả cuộc đời mình để đem đến cuộc sống tốt hơn cho họ khi còn bé.
-“Mẹ à, sau này con sẽ thường xuyên về đây để chơi với mấy đứa trẻ, dạy chúng học giúp mẹ.” Nguyệt Băng lên tiếng.
Mẹ viện trưởng vui mừng gật đầu.
-“Con sống có tốt không? Có vui vẻ không? Có ăn uống đầy đủ không? Công việc có thuận lợi không?”
-“Mẹ à, con sống rất tốt, công việc cũng rất thuận lợi, mẹ đừng lo lắng cho con. Mẹ cũng phải ăn uống đầy đủ mới có sức lo cho các em.”
Nguyệt Băng vừa mới nói hết câu, bên ngoài những giọng nói non nớt đã vang lên:
-“Chị Nguyệt Băng ơi, ra chơi với bọn em đi.”
-“Chị ơi, chị ra đây đi, bọn em muốn nghe chị kể chuyện.”
Cả đám nhao nhao hết đứa này kêu đến đứa kia gọi, cô bất đắc dĩ nở nụ cười.
-“Thôi con ra chơi với mấy em đi.”
-“Dạ.” Nghe lời mẹ viện trưởng nói, Nguyệt Băng liền đứng dậy đi ra ngoài với bọn trẻ.
-“Con bé này, từ nhỏ đến giờ vẫn luôn thích chơi với mấy đứa con nít như vậy, riết rồi mấy đứa trẻ đó thấy nó về là cứ bu lại, cũng nhờ vậy mà bây giờ nó ngày càng cười nhiều hơn rồi. Thật tốt, không còn quá mức trầm lặng như trước nữa.” Viện trưởng nhìn theo bóng Nguyệt Băng nói thầm.
Trước hiên, một đám trẻ ngồi xung quanh Nguyệt Băng tập trung nghe cô nói. Nắng buổi trưa chiều gay gắt, gió hiu hiu thổi, một cô gái đang hăng say kể chuyện, thỉnh thoảng vang lên những câu hỏi của trẻ con, những tiếng cười khúc khích, cô gái tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp, một bức tranh thật đẹp biết bao. Nhưng không ai để ý rằng khung cảnh tuyệt đẹp này đã rơi vào mắt của một chàng trai vừa bước vào, và khiến anh đứng sững lại là vì một nụ cười, nụ cười xinh đẹp đó thật giống như trong trí nhớ của anh. Phải rồi, đó chính là cô bé năm xưa, là người Thiên Hàn anh đang tìm kiếm, Nguyệt Băng của anh.