Chương 5

Trong xe, không gian thật yên tĩnh, không ai cất tiếng nói lời nào, Thiên Hàn vẫn không chịu lái xe mà cứ nhìn Nguyệt Băng làm cái đầu nhỏ của cô càng lúc càng cúi thấp hơn. Tiếng lòng của Nguyệt Băng đang kêu gào: Nè sao không lái xe đi hả, nhìn tôi làm cái gì Thiên Hàn bỗng tiến sát người qua. Nhìn khuôn mặt đẹp trai dần phóng đại trước mắt, tim cô đập thình thịch. Ông trời ơi! Xin hãy cứu rỗi trái tim thiếu nữ của cô đi. ‘Này này, khi không tới gần tôi như vậy làm gì, không phải muốn hôn tôi chứ? Không được đâu.’ Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cô thì… “Cạch”.


-“Em chưa cài dây an toàn.” Nói xong anh liền lui người về vị trí cũ, khởi động xe.
Ủa, vậy là cô bị ảo tưởng à? Nguyệt Băng chớp chớp mắt nhìn anh, hai má nóng lên, thoáng chốc quay mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa kính. Cô không hề hay biết khóe miệng của người đang nghiêm chỉnh lái xe kia dần nhếch lên.


-“Nguyệt Băng à, anh có thể mời em đi ăn tối được không, coi như kỉ niệm ngày chúng ta có duyên gặp lại.” Thiên Hàn quay sang nhìn cô.


Mời cô đi ăn hả? Nếu về nhà thì phải đi mua đồ ăn rồi còn phải nấu nữa, mà bây giờ có người mời ăn miễn phí, ngu gì không đi, đồ ăn thì lát về cô ghé qua siêu thị gần nhà mua cũng được. Nghĩ xong Nguyệt Băng lại quay mặt qua nói:
-“Vậy cũng được.”


Hai người nhanh chóng đến một nhà hàng, sau đi đưa xe vào bãi giữ xe liền bước vào. Quản lí vừa nhìn liền biết đây là tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị, dù sao đây cũng là nhà hàng dành cho giới thượng lưu, người khác nhìn anh có thể không biết chứ nếu ông cũng không biết thì đúng là thiếu hiểu biết quá. Nhưng còn người phụ nữ đi bên cạnh là ai? Không phải Lãnh tổng không bao giờ gần phụ nữ sao? Hay đó là đối tác của anh? Nhưng mà đó cũng không phải là chuyện của ông. Quản lí sau một hổi thẫn thờ liền chạy ra cười nịnh nọt chào hỏi:


-“Tổng giám đốc Lãnh, ngài hôm nay lại bỏ chút thời gian đến nhà hàng nhỏ của chúng tôi thật vinh dự quá, để tôi đưa ngài và tiểu thư vào phòng ăn riêng, mời hai vị theo tôi ạ.”


available on google playdownload on app store


Dung mạo hai người thu hút rất nhiều vị khách trong nhà hàng. Lũ đàn ông đó nhìn  Nguyệt Băng làm anh muốn móc mắt họ ra, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô bước theo quản lí. Một người đàn ông cao 1m85 nắm tay dắt một người phụ nữ cao 1m6, chỉ đứng ngang ngực anh đi ngang qua bàn những vị khách. Bước vào phòng dành cho khách đặc biệt, Nguyệt Băng liền đảo mắt quan sát xung quanh. Phòng ăn này rất rộng lớn, có cách bày trí cũng rất sang trọng. Bên ngoài cửa sổ là một hồ nước nhỏ, nước chảy róc rách từ trên tảng đá xuống; xung quanh hồ là các loài hoa rực rỡ thu hút nhiều côn trùng bay đến; không gian thật đẹp và cũng thật yên tĩnh. Thiên Hàn thấy cô hơi sững sờ liền đi đến  kéo cô tới bàn ăn.


-“Em muốn ăn gì?” Thiên Hàn đưa menu cho cô.
-“Gì cũng được. Anh mời thì anh chọn món đi.” Cô đẩy menu về lại tay anh, dù sao cô từ nhỏ cũng không kén ăn.
Thiên Hàn gọi vài món đơn giản, sau khi quản lí và người phục vụ đi ra khỏi phòng, Nguyệt Băng liền cất tiếng hỏi:


-“Bây giờ anh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn à?”
-“Có thể nói là như vậy.” Thiên Hàn cười nhìn cô.
-“Nhà giàu có khác, đi đâu cũng được người ta nghênh đón.” Nguyệt Băng nhỏ giọng lầm bầm.
-“Em nói gì cơ?”
-“Không có gì.” 


Vừa lúc đó, người phục vụ mang món ăn vào, bữa ăn cứ thế dần trôi qua. Sau khi thanh toán bữa ăn, lúc hai người đi tới bãi giữ xe, Thiên Hàn liền hỏi cô:
-“Em ở đâu để anh đưa về?”


-“Khu chung cư trên đường XXX, nhưng mà lát nữa anh dừng lại trước siêu thị gần đó cho em xuống là được rồi, em muốn vào mua ít đồ.”
-“Ừ.”


Ngồi vào xe, Thiên Hàn lại như lần trước vẫn không chịu lái xe đi, cứ như vậy nhìn Nguyệt Băng. Khuôn mặt anh lại một lần nữa tiến sát vào cô. Không phải chứ, cô nhớ lần này đã cài dây an toàn rồi mà. Nguyệt Băng cúi đầu xuống nhìn sợi dây chéo ngang người mình, xác nhận xong điều mình nghi ngờ liền ngẩng đầu lên thì…một cảm giác mềm mại chạm vào môi cô. Nguyệt Băng mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt mình. Cô còn chưa kịp phản ứng anh đã lui về chỗ ngồi, nở một nụ cười ranh mãnh lái xe đi.


-“Anh…anh…anh…” 


Ngón tay Nguyệt Băng run run chỉ vào anh, miệng lắp bắp không nói nên lời. Anh dám hôn cô, anh chưa được Nguyệt Băng cô cho phép mà dám cướp nụ hôn đầu của cô. Đó chính là xâm phạm ȶìиɦ ɖu͙ƈ vị thành niên, à mà khoan cô qua tuổi vị thành niên rồi. Nhưng mà cũng không được tự tiện chạm vào người cô như vậy chứ, nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của anh, người trầm tĩnh ít khi nổi giận như cô cũng muốn đánh cho anh mấy cái tát. Anh đang là tội phạm đó, sao lại vui vẻ như vậy hả? Thôi bỏ đi, cũng chỉ là môi chạm môi thôi, không tính là hôn, nếu bây giờ cô tranh cãi làm anh mất tập trung lái xe thì sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của cô mất. Cô quay mặt hướng ra cửa kính nhìn cảnh vật thành phố về đêm. Trời đã tối, nhiệt độ giảm xuống, không khí có chút mát lạnh nhưng cũng không làm giảm đi sự nhộn nhịp của thành phố... 


Xe Thiên Hàn dừng lại trước siêu thị gần chung cư của cô, Nguyệt Băng mở cửa bước xuống xe, để lại câu nói “Cám ơn anh” liền quay người bước vào siêu thị. Thiên Hàn nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa liền mỉm cười đưa tay chạm vào môi mình. Cảm xúc trên môi anh lúc đó thật mềm, lại thơm như mùi kẹo ngọt khiến anh thật muốn đưa đầu lưỡi mình vào bên trong miệng nhỏ của cô để nếm vị ngọt ngào. Nhưng mà anh không thể vội vàng được, nếu không sẽ khiến con thỏ nhỏ chạy mất. Thật muốn thử cảm giác ở trong miệng cô ăn hết mật ngọt, cùng đầu lưỡi mềm mại của cô dây dưa. Sớm thôi, sẽ có ngày anh nhất định hưởng được vị ngọt của cô, bảo bối mềm mại của anh. Nghĩ đến thôi anh đã thấy háo hức rồi, Thiên Hàn tươi cười lái xe đi. Nếu bây giờ có người bắt gặp Lãnh tổng của tập đoàn Lãnh thị lạnh lùng âm trầm mà lại ngồi cười một mình trong xe như người điên như thế chắc sẽ há hốc mồm không đóng lại được mất.


Sau khi từ siêu thị trở về, Nguyệt Băng bước vào nhà đóng cửa cẩn thận, sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh rồi vào phòng thay đồ ngủ. Cô ngồi trên giường lôi máy tính ra suy nghĩ viết tiếp truyện. Nhưng có một điều làm cô phiền não là khoảng khắc môi anh chạm vào môi cô cứ liên tục hiện lên trong đầu mỗi khi cô cố nghĩ lời để viết. Nguyệt Băng bực mình vò đầu bức tai, thầm oán hận mắng anh một câu. Nếu đã không suy nghĩ được gì, cô quyết định cất máy tính đi ngủ sớm cho lành. Cái con  người này tự nhiên khi không bước vào xáo trộn cuộc sống đang bình yên của cô thế này. Nguyệt Băng tắt điện trong phòng rồi bước lên giường với tay bật đèn ngủ, trùm chăn nhắm mắt đem tất cả suy nghĩ phiền não vứt hết, dần tiến vào mộng đẹp.


Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự to lớn, một người đàn ông cao lớn ngồi xử lí văn kiện quan trọng cần gấp trên bàn đang hắt xì liên tục. Thiên Hàn ôm mũi đỏ bừng không hiểu vì sao người khỏe mạnh như mình lại có thể bị bệnh chỉ sau một buổi chiều ra ngoài. Thiên Hàn không biết rằng người trong lòng anh chính là nguyên nhân gây ra cho anh cơn hắt xì này…






Truyện liên quan