Chương 7
Quãng đường từ thành phố đến những vùng trên núi phải ngồi xe gần 4h đồng hồ. Lúc xuất phát đã là 10h, bây giờ là 12h30. Dù có con đường được mở dẫn lên thôn xã trên núi nhưng vẫn rất gập ghềnh, xóc nảy. Nguyệt Băng nghiêng qua nghiêng lại, ngồi suốt mấy tiếng đến ê cả mông, cô thầm cảm tạ vì mình không có bị say xe nếu không bây giờ chắc cô đã nôn đến ngất. Nhìn hai bên toàn là cây cối xum xuê, không khí thật trong lành, Nguyệt Băng thoải mái hít một hơi thật sâu. Nhiệt độ trên đây càng lúc càng đối lập với cái nắng oi ả buổi trưa hè tháng 6, bầu trời vẫn trong nhưng ánh nắng đã dịu bớt rất nhiều. Tiếng chim hót hòa cùng tiếng ve kêu râm ran khắp khu rừng như tạo thành một bản hòa tấu thiên nhiên. Những con bướm tung tăng uốn lượn trong không trung nối nhau thành một hàng như có một sợi dây mỏng liên kết chúng. Nguyệt Băng nhìn những con bướm xinh đẹp mà cảm thấy thật kì lạ, vì sao chúng lại có thể uốn lượn tiếp nối nhau như có ai mắc chúng vào sợi dây rồi điều khiển ấy nhỉ. Những con bọ que thay đổi màu sắc để ngụy trang bảo vệ mình, nếu không tinh mắt thì đúng là chẳng thấy được. Oa, cô vừa nhìn thấy một con nhện màu xanh dương đó, đẹp thật nha, rồi cả những con châu chấu bọ ngựa to lớn nhất mà lần đầu tiên cô thấy. Nguyệt Băng mừng rỡ nhoài cả người nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn hết mọi thứ xung quanh, có rất nhiều con côn trùng lạ, mà những con côn trùng cô từng thấy thì ở đây cũng to hơn rất nhiều. Trong lúc Nguyệt Băng hoàn toàn rơi vào thế giới của riêng mình, thưởng thức cảnh vật thiên nhiên thì Thiên Hàn đã quay sang nhìn cô. Thấy cô như một đứa trẻ, cái đầu nhỏ cứ nghiêng qua nghiêng lại, anh cười thật vui vẻ, trong lòng thật thoải mái.
Xa xa, một thôn làng nhỏ hiện ra, đi vào bên trong, mỗi ngôi nhà cách nhau một khoảng rộng. Những căn nhà nhỏ lụp xụp lợp lá, có những nhà khá giả hơn nhưng cũng chẳng đáng là bao. Nói chung đây đúng là một thôn làng nghèo, mà số lượng nhà trong thôn cũng ít. Mấy cô chú đang làm việc thấy chiếc xe ô tô sang trọng tiến vào làng mình liền dừng lại nhìn theo, những đứa trẻ đang chơi đùa thấy chiếc xe đẹp liền vui mừng reo hò chạy theo sau. Xe dừng lại trước nhà bác trưởng thôn, Nguyệt Băng và Thiên Hàn xuống xe, thấy mấy đứa trẻ đứng cách hai người một khoảng đang đưa đôi mắt tò mò nhìn họ. Những đứa trẻ trông thật gầy gò ốm yếu, làn da đen nhẻm, tóc tai bù xù, áo quần vá nhiều chỗ, mang hai chiếc dép hai loại, có đứa còn chạy chân. Nguyệt băng nhìn bọn trẻ mà thở dài trong lòng, trông còn tội nghiệp hơn những đứa trẻ ăn xin trên đường, cô là cô nhi nhưng ít ra cũng có cuộc sống đàng hoàng, được ăn học, còn những đứa trẻ này đến bộ quần áo cũng không còn nguyên vẹn, chắp vá đủ chỗ. Nguyệt Băng nói Thiên Hàn lấy ra mấy gói kẹo, quay sang sang mỉm cười nhìn mấy đứa trẻ ngoắc ngoắc tay:
-“Ai muốn ăn kẹo nào?”
Mấy đứa trẻ nghe vậy liền chạy ùa tới vây quanh cô và Thiên Hàn vào giữa, nhao nhao kéo áo hai người xin kẹo. Nguyệt Băng và Thiên Hàn vui vẻ phân phát kẹo cho bọn trẻ con. Sau khi được kẹo, mấy đứa trẻ vui mừng cảm ơn anh chị rối rít rồi lại kéo nhau đi chơi. Nguyệt Băng và Thiên Hàn cười nhìn bọn trẻ chạy đi rồi bước vào nhà bác trưởng thôn. Nhà này cũng được coi là rộng hơn một chút so với mấy nhà trong thôn.
-“Thiên Hàn đấy à, các cháu vào trong đi.” Bác trưởng thôn thấy Thiên Hàn liền nở nụ cười hiền hậu đứng dậy mời hai người vào nhà.
-“Hôm nay chúng cháu đến có mang cho bọn trẻ dụng cụ học tập và sách vở để hỗ trợ cho việc học của chúng sắp tới.”
-“Hôm trước cháu gọi hỏi ta mấy đứa trẻ trong thôn học lớp mấy là để mua sách cho chúng sao? Ta thay mặt mọi người trong thôn cảm ơn cháu, nhờ cháu mà mấy đứa trẻ trong thôn ta mới có điều kiện để đi học. Cháu đã mở trường dạy học miễn phí cho bọn trẻ, mời giáo viên đến nơi núi cao nghèo khổ này để dạy học cho chúng, bây giờ còn lên tận nơi để tặng sách vở. Thực sự ta biết ơn cháu nhiều lắm.” Bác trưởng thôn cảm kích nhìn Thiên Hàn.
-“Không có gì đâu ạ, cháu chỉ muốn cho bọn trẻ được ăn học đàng hoàng, trở thành một người tốt, có chữ nghĩa là tốt rồi ạ.”
Trong lúc Thiên Hàn và bác trưởng thôn nói chuyện, Nguyệt Băng chỉ ngồi im lặng. Bác trưởng thôn trông hơn 60 tuổi nhưng tóc đã bạc trắng đầu, khuôn mặt nhiều nếp nhăn in hằn dấu vết của những năm tháng vất vả.
-“Cô bé này là bạn gái của cháu à? Vừa dễ thương vừa xinh đẹp.” Bác trưởng thôn cười hiền từ nhìn Nguyệt Băng.
-“Dạ.” Thiên Hàn cười sủng nịch nhìn cô.
Đang chìm trong suy nghĩ bỗng nghe có người hình như đang nói đến mình, Nguyệt Băng liền hoàn hồn, chỉ nghe được Thiên Hàn trả lời nhưng không nghe được bác trưởng thôn hỏi gì cả, đưa ánh mắt tỏ vẻ hơi không hiểu nhìn lại anh.
-“Nãy giờ nói chuyện mà ta quên hỏi, bây giờ đã 2h30 rồi, hai cháu đã ăn cơm trưa chưa thế?”
-“Dạ lúc trước khi lên đây bọn cháu đã dừng lại ăn trưa rồi ạ. Bây giờ bọn cháu định đến từng nhà tặng sách vở cho bọn trẻ kẻo lại không kịp.”
-“Ừ các cháu đi đi, trời về chiều vùng núi thường có mưa nên đi cho sớm rồi về, để ta chuẩn bị phòng cho các cháu.”
-“Dạ vâng ạ.”
Thiên Hàn và Nguyệt Băng đến từng nhà phát sách vở cho những đứa trẻ, nhà có trẻ nhỏ chưa đủ tuổi đi học thì cho bánh kẹo và đồ chơi rồi cùng nói chuyện, chơi với bọn trẻ. Người lớn trong thôn rất cảm kích hai người, đi đến nhà nào cũng được cho trái cây, vùng núi khó khăn gì cũng không có nhưng trái cây rau củ thì nhiều vô số kể. Nguyệt Băng và Thiên Hàn phải cười từ chối mãi họ mới không dúi những thúng trái cây vào tay.
Chốc lát đã 5h nhưng trời đã tối rồi, trên núi thường mau tối hơn. Từ ngôi nhà cuối cùng trong thôn bước ra, nhìn lên trời mây đen phủ kín, tiếng sấm vang lên như xé rách không gian. Có vẻ trời sắp mưa, bây giờ đi về nhà bác trưởng thôn nhanh lắm cũng phải 20 phút vì dù trong thôn nhà không nhiều nhưng mà khoảng cách giữa mỗi nhà khá xa.
-“Nguyệt Băng à, chúng ta nên đi nhanh thôi, trời sắp mưa rồi.”
“Ầm…ầm…”
Vừa đi được vài bước trời liền đổ mưa. Thiên Hàn nắm lấy tay Nguyệt Băng kéo chạy về hướng nhà bác trưởng thôn. Mưa trắng xóa phủ mờ cả cảnh vật và lối đi. Thiên Hàn bỗng dừng bước, anh xoay người về phía Nguyệt Băng. Một cánh tay đưa qua bế cô lên.
-“Em…em tự đi được.” Nguyệt Băng bỗng chốc được anh ôm liền hoảng hốt.
-“Em chạy chậm quá.”
Được Thiên Hàn ôm trong lòng, đầu tựa vào ngực anh, tim Nguyệt Băng đập thình thịch như muốn bay ra ngoài. Áp mặt vào lồng ngực rộng lớn, mặt cô đỏ bừng, chỉ cách lớp áo sơ mi mỏng đã ướt của anh cô có thể cảm nhận được ngực anh rất săn chắc. Dù bế thêm Nguyệt Băng nhưng tốc độ chạy của anh so với lúc nãy chỉ có hơn chứ không có giảm. Thiên Hàn vừa chạy vừa kéo cô sát vào ngực mình để che bớt mưa cho cô, nhưng khi về đến nhà bác trưởng thôn thì cả hai cũng ướt sũng.
-“Hai đứa ướt cả rồi, vali của các cháu ta để tạm trong phòng đó, mau vào thay đồ đi kẻo bị cảm.” Bác trưởng thôn chỉ về phía một căn phòng nhỏ nói.
“Hắt xì”
Nguyệt Băng xoa chiếc mũi nhỏ đỏ lên, không khéo cô bị cảm rồi. Từ bé đến giờ sức khỏe cô yếu, chỉ cần dính một ít mưa lạnh là đã bệnh rồi.
-“Em nhanh vào thay đồ trước đi, để nhiễm lạnh thì không tốt.”
Trong lúc thay đồ Nguyệt Băng nghe tiếng xôn xao bên ngoài, còn có cả giọng trẻ con.
Sau khi thay áo quần xong, hai người cùng ra trước sân. Mưa đã tạnh. Trước sân có một người đàn ông gần 40 tuổi cùng một người phụ nữ khoảng chừng 35 tuổi đang nói chuyện với bác trưởng thôn, trên tay vợ bác trưởng thôn bế một bé gái nhỏ, trông họ rất mừng rỡ. Thì ra đó là con gái và con rể của hai bác, lâu rồi mới lên thăm, sẽ ở lại chơi mấy ngày. Hai anh chị đó còn có một cậu con trai năm nay 10 tuổi nhưng cậu nhóc đang ở nhà với bà nội. Bác trưởng thôn cũng giới thiệu Thiên Hàn và Nguyệt Băng cho họ. Cũng đã 6h tối, mọi người cùng vào ăn cơm.
Sau bữa ăn, vợ bác trưởng thôn ngồi chơi đùa cùng với cô cháu gái nhỏ vừa hỏi chuyện con gái và con rể, bác trưởng thôn cùng Thiên Hàn thì bàn chuyện trong thôn. Chỉ có Nguyệt Băng vẫn im lặng ngồi bên cạnh anh, nãy giờ cô cảm thấy hơi mệt, đầu cũng hơi đau, mắt thật mỏi, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một lát.
-“Thôi ch.ết, lúc chiều ta đã chuẩn bị 2 phòng cho hai cháu nhưng mà bây giờ gia đình của con gái ta về, vậy là chỉ còn 1 phòng trống. Thôi để ta tới mấy nhà gần đây hỏi coi có nhà nào còn phòng không, thật xin lỗi hai cháu quá.”
Tiếng nói của bác trưởng thôn vang lên khiến thần trí hơi mơ màng của cô tỉnh lại. Bây giờ ngoài trời cũng tối om, lại không có đèn đường như ở thành phố mà giữa các nhà cho dù gần thì cũng phải cách một khoảng rộng. Hơn nữa nhà bác trưởng thôn là rộng nhất rồi, mấy nhà xung quanh đây thì toàn nghèo khổ, chen chúc nhau mà nằm, lấy đâu ra phòng trống cho bọn họ đây. Thôi thì có phòng nằm là tốt lắm rồi.
-“Thôi bác, không cần đâu, bọn cháu ở cùng một phòng cũng được. Nhưng mà chăn gối thì chắc có hai bộ chứ ạ?” Nguyệt Băng suy nghĩ rồi hỏi.
-“Có nhưng mà hơi cũ, vì bộ chăn đó là của mẹ ta lúc trước, cũng không còn lấy ra dùng nữa.” Bác trưởng thôn hơi khó xử nói.
-“Vậy cũng được, không sao đâu ạ.” Thiên Hàn đáp lời, trong lòng thầm vui mừng vì được ở chung phòng với cô.
Sau khi đem chăn gối vào phòng, bác trưởng thôn cùng vợ cũng chào hai người rồi về phòng ngủ. 8h tối, khoảng thời gian này ở nơi thành phố là lúc tấp nập người xe đổ ra đường đi giải tỏa sau một ngày làm việc, nhưng ở đây mọi nhà đều tắt đèn chìm vào giấc ngủ, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió thổi cùng tiếng kêu của động vật trên núi. Nguyệt Băng cố trải chăn đệm ra rồi nằm xuống. Cả người cô thật mệt mỏi, không còn sức lực làm gì nữa, đúng thật là bị cảm rồi, ngủ giấc có lẽ mai sẽ đỡ thôi. Cả người cô thật nóng như hơ lửa, đôi mắt đẹp nặng nề nhắm lại, trong chốc lát đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng. Thiên Hàn trải xong chăn đệm cũng nằm xuống, không nghe thấy Nguyệt Băng nói gì, không gian càng thêm yên tĩnh đến lạ thường.
-“Nguyệt Băng à, em ngủ rồi sao?”
Đáp lại anh chỉ có tiếng thở nặng nề không đều. Thiên Hàn bỗng dưng thấy trong lòng thật lo lắng, ngồi dậy bước qua chỗ Nguyệt Băng nằm. Bàn tay anh chạm vào mặt cô, thật nóng, không lẽ cô bị sốt sao? Thiên Hàn đưa tay cầm lấy bàn tay cô, nóng quá.
-“Nguyệt Băng, Nguyệt Băng à.”
Thiên Hàn biết chắc rằng khi chiều ướt mưa nên bây giờ cô đã bệnh rồi. Anh ra khỏi phòng mang một chậu gỗ đựng nước vào, làm ướt khăn rồi đắp lên trán cho cô.
-“Nước, khát quá.” Nguyệt Băng mấp máy môi.
Thiên Hàn lấy nước uống một ngụm vào miệng mình rồi đưa đến chạm vào môi cô. Nguyệt Băng trong lúc mơ màng, cổ họng khô khốc kêu gào muốn uống nước thì cảm nhận trên môi mình lành lạnh liền hơi mở ra đôi môi đỏ để nước chảy vào. Thiên Hàn lại tiếp tục bón nước cho cô nhưng lần này lưỡi của anh lại theo nước đưa vào trong miệng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại. Ngọt ngào của cô khiến anh như trầm luân, đầu lưỡi mải mê dây dưa đảo khắp khoang miệng, mê luyến hương vị mà anh đã thầm muốn hưởng thụ. Nguyệt Băng trong mơ thấy mình đang ăn kem mát lạnh liền vươn đầu lưỡi nhỏ vô thức ɭϊếʍƈ lên môi anh. Hành động của Nguyệt Băng làm anh hơi sững lại, trong lòng càng thêm vui mừng ra sức càn quét trong miệng cô. Thiên Hàn dùng răng cắn cắn lên đôi môi đỏ mọng của người phía dưới, đầu lưỡi lại đưa vào ăn lấy ngọt ngào của cô.
-“Ưm..” Cổ họng vô thức phát ra âm thanh mê người.
-“Bảo bối nhỏ à, em muốn quyến rũ anh sao?”
Thiên Hàn bật cười nhìn con mèo nhỏ vừa bị anh hôn đến môi sưng lên. Anh cúi đầu yêu thương hôn lên trán cô, rồi đến đôi mắt, chiếc mũi nhỏ, hai má hồng hào. Anh đưa tay lấy khăn xuống, bàn tay chạm lên trán Nguyệt băng, vẫn còn nóng lắm.Thiên Hàn nhúng khăn vào chậu nước lạnh rồi lại đặt lên trán cô. Anh nằm xuống bên cạnh ôm lấy thân thể mềm mại vào trong ngực. Bàn tay đặt trên eo nhỏ của Nguyệt Băng cách lớp áo mỏng sờ sờ, cảm giác thật mềm như đậu hủ non.
-“Không phải anh lợi dụng lúc em ốm mà đụng chạm em đâu nha, anh chỉ đang chăm sóc cho em thôi.”
Thiên Hàn thì thầm nói vào tai cô. Trong mơ Nguyệt Băng thấy có con muỗi cứ bay vo ve bên tai liền đưa tay quơ quơ. Bàn tay nhỏ quơ trúng mặt anh làm anh bật cười. Thiên Hàn đưa bàn tay to bao lấy tay cô.
-“Thân thể này, sao lại dễ ốm thế hả? Làm anh lo lắng lắm biết không?”
Cơ thể cô vừa nhỏ bé, sức đề kháng lại yếu. Khi chiều anh bế cô trong ngực mà chẳng thấy cô nặng được mấy kg, nhẹ cứ như là một đứa bé, còn thêm dễ bệnh nữa. Sau này nhất định phải bồi dưỡng cho cô mập lên một xí, ôm vào lòng mới tốt, còn phải cho cô ăn nhiều món ăn tăng sức đề kháng nữa, không thể cứ chuyển mùa là bị ốm được.
Suốt cả đêm anh nằm cạnh cô mà không ngủ được, lâu lâu lại phải giúp cô thay khăn đắp lên trán. Đến tận 2,3h sáng, khi cô đã bớt sốt anh mới có thể yên tâm nằm lại bên cạnh ôm cô vào ngực. Ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, Thiên Hàn dần dần tiến vào giấc ngủ, lời hứa với chính mình phải yêu thương chăm sóc cô thật tốt vẫn luôn hiện hữu trong đầu anh.