Chương 2: Ân oán chị em
Đây là đâu vậy? Dường như rất quen thuộc, đáng lẽ mình đang phải ở trong trại cai nghiện mà? Hơn nữa còn là người đã ch.ết!
Thường Thụy Nhu kinh ngạc nhìn xung quanh, máy quay được lắp đặt khắp nơi, rất nhiều người đi qua đi lại bận rộn làm việc.
“Thụy Nhu, Thụy Nhu...” Có người đang gọi cô, càng gọi càng khiến cô cảm thấy phiền phức chán ghét, cô quay đầu lại nhìn, dáng người cao gầy, nhìn thoáng qua không đẹp trai lắm nhưng nụ cười khuôn mặt của anh cũng có chút ấm áp, anh ta là trợ lí của cô tên An Vĩ.
“Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh giấc, mau đi trang điểm, chuẩn bị ghi hình rồi.” Vẻ mặt An Vĩ tươi cười nịnh nọt nói với cô.
Thường Thụy Nhu vẫn không hiểu chuyện gì: “Ghi hình? Quay chương trình gì sao?”
Bà cô này mất trí nhớ à! An Vĩ vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười lấy lòng cô chủ, nhưng trong lòng đã sẵn sàng chuẩn bị ứng phó với bà cô tùy hứng thích chỉnh người này. “Cô quay chương trình “Giúp đỡ lúc hoạn nạn” một thời gian rồi, chẳng lẽ đã quên mất sao?”An Vĩ nói.
“Giúp đỡ lúc hoạn nạn”? Đây không phải chính là chương trình về tình cảm chị em sáu năm trước cô làm cùng Thường Thụy Mạt sao? Tại sao bây giờ vần còn đang quay? Không đúng, Thường Thụy Nhu xem xét lại xung quanh, đây chính là sáu năm về trước, cô đang ở sáu năm về trước ư, làm sao có thể như thế được? Chẳng lẽ! Thường Thụy Nhu không dám tin vào suy nghĩ hiện tại của mình, cô nghi ngờ cắn thử chính mình, đau đến mức viền mắt đều phiếm đỏ, không phải là mơ nha, thì ra cô thật sự sống lại.
An Vĩ thấy cô đang yên đang lành bỗng tự cắn mình một cái, bị dọa nói: “Aiz ui, đại tiểu thư, thịt trên người cô vô cùng trân quý giống như thịt Đường Tăng, nếu cô muốn cắn thì cắn tôi đi!” An Vĩ nói xong, liền đưa tay mình ra.
Thường Thụy Nhu trừng mắt: “Cái tay heo của anh đã rửa chưa hả?” Vẫn có thể mắng chửi, xem ra đã bình thường rồi, An Vĩ liền an tâm rút tay của mình về.
Có lẽ là ông trời cảm nhận được cô không cam tâm, để cho cô sống lại, để cô quay trở lại sáu năm về trước, năm cô hai mươi tuổi, trở lại lúc cô hồi phục cổ họng, bắt đầu quay lại giới giải trí sau khi ở ẩn.
“Đại tiểu thư, cô chuẩn bị phần ghi hình tốt chưa?” An Vĩ thấy cô suy nghĩ miên man, bèn cẩn thận hỏi lại.
Ánh mắt Thường Thụy Nhu nhìn về phía An Vĩ, người này lớn hơn cô hai tuổi, tốt nghiệp đại học xong liền đến làm trợ lí của cô, bất luận cô ở trong hoàn cảnh nào cũng tuyệt đối trung thành với cô, ngay cả thời điểm cô bị giam trong trại cai nghiện, anh ta vẫn không bỏ rơi cô, vì vậy mà cuộc sống sau đó của anh ta cũng không dễ dàng gì!
“Anh An Vĩ, anh đối với tôi tận tâm như vậy, tôi đảm bảo sẽ để anh có cuộc sống tốt đẹp.” Cô sống lại với kí ức trước đây, cô sẽ không để người khác lợi dụng chà đạp mình, cô phải chôn những người này cùng một mộ phần!
An Vĩ nhìn khuôn mặt trang điểm của Thường Thụy Nhu lộ vẻ kỳ lạ, nham hiểm, cả người liền nổi gai ốc. Cô đang nghi ngờ anh phản bội cô sao? Vừa mới nghĩ tới đã khiến anh cảm thấy sợ hãi hơn, vội đảm bảo: “Cô yên tâm, cho dù là có cuộc sống tốt đẹp hay không, tôi vẫn tận tâm tận lực với cô.”
Thường Thụy Nhu cong khóe miệng: “Anh sợ gì chứ, tôi không ăn thịt anh.”
Đương nhiên là cô sẽ không ăn thịt anh nhưng nhân cơ hội chêu chọc thì không thể bỏ qua nha, ví dụ như bắt anh ta bay từ Bắc Kinh đến Hồng Kông mua bánh cho cô, phí đi lại tự chi trả cũng không phải là chuyện quá đáng quá.
“Chị, chị xem hôm nay bộ váy nào em mặc đẹp hơn?” Thường Thụy Mạt cầm hai chiếc váy kiểu dáng khác nhau chạy tới hỏi ý kiến của cô.
Được lắm, tiện nhân, gặp lại rồi! Thường Thụy Nhu nhìn dáng vẻ cô ta thuần khiết, gương mặt mong muốn chị gái quan tâm, chán ghét đến phát ói, nhưng phải nhẫn nhịn, không vạch trần bộ mặt đạo đức giả của cô ta lúc này. “Chiếc này đi, chiếc này có vẻ hợp với màu da của em hơn!” Thường Thụy Nhu cười, tùy tiện chọn một chiếc.
“Uh, vậy em đi thay đồ! Chị cũng mau trang điểm đi!” Nói xong, cô ta vui vẻ chạy đi.
Thường Thụy Nhu tranh thủ lúc đang trang điểm, lấy di động lên mạng tìm hiểu chương trình “Giúp đỡ lúc hoạn nạn” này, Thường Thụy Mạt kiếp trước có nói, cô ta lợi dụng bộ phim “Bạn trai chung thủy của tôi” để làm xấu hình ảnh của cô (TTN), Hồ Duyệt Chi cố ý dung túng việc làm của cô ta, uổng cho cô (TTN) vẫn luôn coi Hồ Duyệt Chi như mẹ ruột, hóa ra bà ta chỉ coi cô là cái máy tạo ra tiền, một khi cái máy bị hỏng thì sẽ vứt bỏ giống như rác rưởi. Trước kia cô quả thật không hề để ý, hiện tại ngẫm lại chương trình “Giúp đỡ lúc hoạn nạn” đều là để tạo hình ảnh cho Thường Thụy Mạt, “Chị rơi nghịch cảnh, em gái không bỏ rơi” gì chứ hả, “Em gái cố gắng làm việc để chị có tiền mua sắm” là cái quái gì chứ,... Mỗi một chi tiết đều sắp đặt để tạo ấn tượng tốt cho Thường Thụy Mạt, còn Thường Thụy Nhu cô thì trở thành đống phân chuột cản đường trong mắt mọi người, trên cả mạng Internet. Hồ Duyệt Chi lấy cớ viết kịch bản chương trình vì muốn giúp cô trở lại giới giải trí nhưng kì thật là muốn rút hết chút danh tiếng ít ỏi còn lại nâng Thường Thụy Mạt lên.
Đây là buổi ghi hình cuối cùng của chương trình “Giúp đỡ lúc hoạn nạn“.
“Anh An Vĩ.” Thường Thụy Nhu lớn tiếng gọi An Vĩ, hỏi: “Nội dung ghi hình hôm nay là gì?”
An Vĩ gãi đầu: “Chẳng phải quản lí Hồ mới nói qua điện thoại cho cô sao?”
Vừa mới! Cái vừa mới của anh ta là chuyện sáu năm về trước đối với cô, làm sao cô nhớ nổi. “Tôi quên rồi, anh lặp lại lần nữa đi!”
Ai kêu cô ấy là chủ của mình chứ, An Vĩ lựa lời nói: “Quản lí Hồ nói, bởi vì Thụy Mạt rất hâm mộ diễn xuất của ngôi sao điện ảnh Ứng Cầm, nên bà ấy đã lấy danh nghĩa của cô mời Ứng Cầm tham gia, coi như là cô tạo bất ngờ cho Thụy Mạt. Quản lí Hồ thật có bản lãnh, con người Ứng Cầm trước nay không thích tham gia mấy chương trình như thế này, mà bà ấy lại có thể mời được anh ấy.”
Ứng Cầm, Thường Thụy Mạt quả thật hâm mộ điên cuồng người này, trên tường phòng ngủ, ốp điện thoại, màn hình máy tính, thậm chí cả ga giường và chăn cũng là hình của Ứng Cầm. Chuyện Thường Thụy Nhu hâm mộ người này cô cũng biết chút ít, Ứng Cầm là thế hệ ngôi sao điện ảnh võ thuật kế nhiệm sau Thành Long, Lý Liên Kiệt; người này vừa giỏi diễn xuất vừa giỏi võ thuật, giành được danh hiệu ảnh đế, đồng thời còn mở lớp dạy võ lấy tên là “Ứng gia”, dù ở trong nước hay quốc tế anh ta đều có ảnh hưởng nhất định, tuy rằng anh sinh ra vào thập niên 70 nhưng lại có lượng fan hâm mộ từ rất trẻ.
“Tôi thấy chương trình này quay trong thời gian dài như vậy, nhưng sao phân cảnh của tôi lại bị phát sóng ít hơn so với Thường Thụy Mạt nha!” Không phải là cô diễn ít hơn mà vấn đề là do người biên tập chương trình cắt ghép chỉ còn lại những cảnh hết sức vô vị, bình thường nên không tạo được điểm nhấn với người xem, cô liền bị mắng là không có kỹ năng diễn, tất cả nổi bật đều nghiêng về Thụy Mạt.
Từ hôm được Thẩm Kiều Vũ cầu hôn, bà cô này chỉ mong rời khỏi làng giải trí bất cứ lúc nào, giờ lại chú ý đến lượng phát sóng của bản thân là sao, An Vĩ thấy chuyện này vô cùng khó hiểu.
Thường Thụy Nhu suy tính kỹ lưỡng, nếu muốn dựa vào biểu hiện của chính mình để tăng số lần xuất hiện là điều không thể, bất luận cô có cố gắng diễn tốt đến đâu thì cũng sẽ bị cắt bỏ phân cảnh nếu nó làm ảnh hưởng tới địa vị màn ảnh của Thường Thụy Mạt. Hiện tại cô chỉ có duy nhất một cơ hội, đó là bám lấy Ứng Cầm. Tất cả mọi người đều biết thông tin Ứng Cầm góp mặt trong chương trình “Giúp đỡ lúc hoạn nạn”, trông chờ nhiều nhất vào phần xuất hiện của nam thần này chính là fan hâm mộ của anh, buổi ghi hình hôm nay chắc chắc sẽ được theo dõi sát sao, sự xuất hiện của Ứng Cầm mang tới lợi ích cho tất cả các bên, Hồ Duyệt Chi tuyệt đối không dám cắt xén cảnh có anh ta, trong tình cảnh này Thường Thụy Nhu chỉ có thể bắt lấy cơ hội diễn cùng nam thần mới chứng minh được sự tồn tại của mình.
“Anh An Vĩ.” Thường Thụy Nhu trang điểm xong, quay sang nói với An Vĩ, “Toàn bộ buổi ghi hình hôm nay của tôi anh nhớ chụp lại, phải chụp cho đẹp, đáng yêu và dễ thương một chút, rồi đăng lên mạng, hiểu không?”
“Hả?” An Vĩ mơ hồ, sao cô ấy đột nhiên lại muốn xây dựng lại hình ảnh bản thân, “Vì sao bỗng nhiên cô muốn làm thế?”
Đứng dậy khỏi ghế tựa, Thường Thụy Nhu mặc bộ váy trắng đồng màu với đôi giày cao gót, dáng người xinh đẹp như người mẫu, mái tóc uốn nhẹ nhàng buông xõa bên vai trái của cô: “Tôi đã nói rồi, anh đi theo tôi, tôi nhất định sẽ để anh có ngày tháng tốt đẹp.”
Cô, cô ấy muốn vùng dậy rồi sao? An Vĩ đột nhiên cảm thấy xúc động đến rơi nước mắt, một người tài năng như cô, không thể bị đánh bại bởi lời nói ác ý từ người khác, yên lặng rút lui khỏi làng giải trí được!
Nội dung chương trình hôm nay là buổi gặp mặt bạn bè nhằm kỉ niệm thời gian quay hình, mời bạn bè của Thụy Nhu và Thụy Mạt cùng tham gia quay chương trình.
Nhóm bạn bè của Thụy Nhu và Thụy Mạt, cô nghĩ cũng chỉ có Bạch San, nhưng cô (BS) đã rời khỏi Tinh Á để đi Mĩ du học, không thể nào tham gia chương trình của Tinh Á. Còn nhóm bạn ngày trước cùng lớp trung học, hầu như đều gần gũi với Thụy Mạt nhiều hơn. Thụy Nhu không quá thân thiết với người khác nên bạn bè thật sự cũng chẳng có bao người.
Chỉ có vài ba người bạn đến, các cô cùng nhau đi dã ngoại tới công viên. Đạo diễn đề nghị ba người bạn nói cảm nhận trong lòng của mình về Thụy Nhu và Thụy Mạt.
Người bạn tên A Lục vừa uống trà sữa vừa nói: “Thật ra hồi trung học, hai bạn luôn là ngôi sao bận rộn, thời gian chơi đùa cùng nhau rất ít, tốt nghiệp rồi cũng không có mấy cơ hội gặp mặt, nhưng Thụy Mạt vẫn luôn cố giữ liên lạc với chúng mình.”
“Đúng vậy a, Thụy Mạt thường cho người ta cảm giác thân thiết như em gái nhà mình, rất gần gũi nha.” Một người bạn gái khác tên Hừng Hực (?! Trong bản cv tên như vậy nhé) hào hứng hùa theo. Thuỵ Nhu không phủ nhận rằng từ nhỏ đến lớn, Thụy Mạt dễ kết thân với người khác hơn cô, vậy nên hầu hết mọi người thường nhiệt tình với người em gái này.
“Chúng mình đều nghĩ Thụy Nhu trời sinh đã nổi bật.” Người bạn tên Tiểu Tiên hâm mộ nhìn Thụy Nhu, nói: “Bạn rất xinh đẹp, mỗi cử chỉ động tác đều toát lên phong thái, chỉ ngồi im lặng thôi cũng khiến mấy bạn nam sinh trong lớp xao động rồi.”
“Vậy nên mới đặt biệt danh cho bạn ấy là người đẹp lạnh lùng.” A Lục nói chen vào, “Cậu xem tất cả chúng mình đều nghĩ cậu luôn đứng ở vị trí trên cao lạnh lùng nhìn xuống tụi mình.” Cô ta nói như vậy, không chỉ có người làm chương trình mà ngay cả khán giả xem đài cũng cười thâm thúy. Ý tứ Thụy Nhu cô là người quá kiêu ngạo tự tin, cá tính đó của cô gây ra rất nhiều sự chán ghét nhưng lúc cô vất vả giúp Thụy Mạt nhận phim “Bạn trai chung tình của tôi”, có ai thông cảm cho cô, là cô quá dễ bị lợi dụng sao?
“Mặc dù Thụy Nhu là chị nhưng trong ấn tượng của mình cậu ấy rất ỷ vào em gái.” A Lục nói tiếp. Hừng Hực bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vỗ tay một cái: “Đúng, đúng, mỗi ngày Thụy Nhu làm việc rất mệt mỏi, bước vào phòng ngủ ưu nhã nằm xuống giường, gọi Thụy Mạt tới bóp đầu cho cậu ấy: “Thụy Mạt, em giúp chị pha nước ấm. Thụy Mạt, em lấy giúp chị nước rửa mặt. Thụy Mạt a, em giúp chị thu dọn ít quần áo. Thụy Mạt, em giúp chị đổ nước rửa chân đi...” Thụy Nhu nói gì, Thụy Mạt đều ngoan ngoãn làm theo, lúc ấy tớ cũng cảm thấy có em gái thật tốt.”
“Đúng nha, Thụy Mạt giống như người hầu nhỏ của Thụy Nhu vậy.” A Lục ở bên cạnh đánh giá một câu. Thụy Mạt liền tựa đầu lên vai Thụy Nhu, làm nũng nói: “Chị là nữ vương của em, em là người hầu nhỏ của chị nha!” Câu nói đó của cô ta không biết đã làm xúc động bao tâm hồn ngây thơ trước TV.
Thụy Nhu cười gượng gạo, Thụy Mạt nhận ra chị gái không còn nhẹ nhàng xoa đầu cô giống như trong quá khứ, cô ngẩng đầu lên nhìn, bả vai cứng ngắc. Đúng như A Lục nói, Thụy Nhu thích nhờ Thụy Mạt làm cái này làm cái kia, đó là một loại ỷ lại, nhưng với Thụy Mạt mà nói đó là một dạng sai khiến mà thôi. Những việc mà Thụy Nhu làm cho cô (Thụy Mạt) chẳng qua là chuyện đánh chó ngó mặt chủ, mới cho cô (Thụy Mạt) thể diện! Cho nên cô (TM) mới hận cô ( TN), cảm thấy tự ái đến vậy, ở trước mặt người chị kia, cô tỏ vẻ cực kì tầm thường đáng thương.
Trong lúc tán gẫu với bạn bè, Thụy Nhu nhìn đồng hồ, nói với mọi người: “Buổi chiều tôi có việc phải làm, đi trước đây, mọi người và Thụy Mạt nói chuyện vui vẻ.”
Ngoài chương trình này, Hồ Duyệt Chi chưa có sắp xếp công việc tiếp theo cho Thụy Nhu, Thụy Mạt nghi ngờ hỏi: “Có việc gì vậy?”
“Chị mới nhận được thông báo từ mẹ nuôi Duyệt Chi, lúc trước có nhận làm hình ảnh đại diện cho trò chơi mới ra, hôm nay sẽ tổ chức họp báo, chị phải hoàn thành kí hợp đồng hợp tác.” Thụy Nhu bịa bừa một lý do.
“Như vậy à, chị nhớ đi đường cẩn thận.” Thụy Mạt ôm cô thân mật.