Chương 3: Ôm chặt bắp đùi

Thường Thụy Nhu rời khỏi nhóm bạn khiến cô không thoải mái, máy quay cùng với nhân viên nghiệp vụ đi theo cô đến chỗ chiếc xe thương nghiệp màu đen đang đỗ bên đường, cô nhìn vào máy quay mỉm cười đắc ý: “Vừa nãy tôi nói muốn đi tới buổi họp báo là nói dối Thụy Mạt, kỳ thật tôi muốn cho Thụy Mạt một bất ngờ.”


Cô chỉ vào chiếc xe thương vụ màu đen nói: “Mọi người đoán thử xem ai đang ngồi trong xe?” Nói đoạn, cô gõ nhẹ lên của cửa kính xe. Cửa kính chỗ ngồi phía sau xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra đường cong khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn mỹ cương nghị gò má góc cạnh, người đàn ông từ từ quay sang nhìn Thường Thụy Nhu, giờ thì Thường Thụy Nhu đã hiểu vì sao các bà, các dì, các chị em đều thích người đàn ông này, vừa có diễn xuất vừa giỏi võ thuật, tướng mạo xuất chúng, dường như không hề có nếp nhăn thời gian trên khuôn mặt của anh.


”Anh Ứng, anh khỏe chứ, tôi là Thường Thụy Nhu.” Thường Thụy Nhu cười, hai mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, cúi người, đưa tay về phía anh.
”Tôi biết.” Ứng Cầm lịch sự bắt tay với cô.
”Có chuyện gì không?” Ứng Cầm hỏi.


”Đương nhiên là có, anh đến đây không phải để tạo cho em gái tôi bất ngờ sao! Tất cả mọi người đều biết tôi rất yêu thương cô em gái này, cho nên cũng muốn cố gắng làm chút bất ngờ để nó thấy vui vẻ.” Thường Thụy Nhu ra vẻ thần bí nói.


”Vậy là chúng ta bắt đầu ghi hình chương trình từ bây giờ sao?”
Thường Thụy Nhu gật đầu, cô nhìn qua vị trí người lái xe thấy không có ai, liền hỏi: “Trợ lí của anh đâu?”


”Con người tôi thích đơn độc một mình, không thích có người đi theo, sau khi trợ lí đưa tới đây thì tôi bảo cậu ấy về, lát nữa quay xong rồi trở lại đón tôi.” Ứng Cầm giải thích với cô.


available on google playdownload on app store


”Nhưng cần người lái xe mà!” Thường Thụy Nhu lo lắng lẩm bẩm, sau đó lại cười rộ lên, “Không sao, tôi sẽ lái.” Thường Thụy Nhu ngồi vào ghế lái, người quay hình và An Vĩ cũng lên xe ngồi cùng, những nhân viên nghiệp vụ thì ngồi xe công vụ khác đã chuẩn bị sẵn.


Ứng Cầm có chút không hiểu: “Chúng ta đi đâu bây giờ sao? Đạo diễn đã nói với tôi, chỉ cần tôi xuất hiện trong buổi gặp mặt bạn bè là được rồi.” Bởi vì vậy nên anh nghĩ không cần tới trợ lí giúp lái xe, anh mới để cho cậu ấy rời đi.


Thường Thụy Nhu khởi động xe, nói: “Đây là ý tưởng mới quết định, đạo diễn chưa kịp nói với anh, tôi sẽ cùng đàn anh làm một bữa tiệc ăn tối cho em gái tôi, tiệc tối do chính chị gái em ấy yêu quý và người em ấy thần tượng cùng làm, tôi nghĩ điều bất ngờ này còn có ý nghĩa hơn việc anh chỉ xuất hiện nhất thời!”


Ứng Cầm mỉm cười: “Cô là một người chị thật tốt!”
”Khá tốt!”
Ứng Cầm là người rất trầm lặng, dọc đường đi, ngoại trừ Thụy Nhu chủ động bắt chuyện tán gẫu với anh, anh lịch sự trả lời lại thì anh không nói thêm câu nào, thật sự có chút buồn tẻ.


Ứng Cầm cùng Thụy Nhu đi vào một siêu thị, không thể tránh khỏi đám đông vây quanh, tất cả đều cầm trên tay điện thoại chụp ảnh reo hò tên bọn họ, nhiều nhất là tên Ứng Cầm. Thụy Nhu sâu sắc nhận ra, sau khi cô khôi phục thanh quản trở lại cùng với bộ phim “Bạn trai chung tình của tôi”, lượng người hâm mộ không còn đông như trước. Chờ khi hai người vào phía trong siêu thị, nhân viên chương trình liền tạo rào chắn ngăn cách đề phòng nội dung thu hình bị tiết lộ, hai người bọn họ có thể an tĩnh mua sắm.


”Tiền bối định nấu món gì cho Thụy Mạt?” Thụy Nhu vừa đẩy xe hàng đi theo Ứng Cầm trong khu rau quả vừa hỏi.


”Nghe nói cô ấy thích ăn cá, lấy cá làm món chính, thêm vài món rau củ tốt cho dạ dày, các nữ minh tinh như hai người luôn giảm béo để đẹp hơn, cũng không thèm để ý đến dạ dày của mình.” Ứng Cầm nhíu mày nghiêm túc chọn thực phẩm. Ông chú này làm gì cũng quá nghiêm túc, thảo nào anh ấy chỉ làm khách mời xuất hiện trong chương trình, chẳng có chút hài hước nào trong người.


Thường Thụy Nhu lo lắng chương trình sẽ nhàm chán nếu bọn họ chỉ nói qua lại vài câu, liền đề nghị: “Tiền bối chúng ta cùng chơi trò chơi đi, xem ai có thế khiến đối phương bật cười trong 30 giây, người nào cười trước sẽ bị phạt, hình phạt chính là...” Thụy Nhu nhìn xung quanh, thấy quầy hạt tiêu, ớt tươi đang được bày mới, nhướng này nói: “Người thua sẽ phải ăn ớt cay.” Cô rất muốn nhìn bộ dạng quẫn bách của cái người nghiêm trang này.


Trong lòng Ứng Cầm cảm thấy nhàm chán, nhưng anh biết nếu không làm vậy thì chương trình của họ sẽ buồn tẻ, không thu hút người xem lắm, liền đáp ứng đề nghị của cô.


”30 giây, bắt đầu!” Nhân viên nghiệp vụ đứng ngoài hô tín hiệu bắt đầu, Thụy Nhu liền làm mặt hề với Ứng Cầm, nhíu mắt, anh vẫn không cười, thậm chí lè lưỡi chêu chọc, anh vẫn không cười, cô làm mặt xấu đến cực điểm, người trước mặt vẫn không biểu hiện, y như tảng đá. Đến năm giây cuối cùng cô từ bỏ, Ứng Cầm đột nhiên cù người cô, cô lập tức cười to.


”Cô thua.” Ứng Cầm đắc ý mỉm cười.
”Không đúng, trò này không phải chơi như vậy.” Rõ ràng anh ta chơi xấu, trò này không chơi chạm vào đối phương.
”Cô không nói là không được dùng tay cù người!”


”Anh...” Được rồi, đúng là cô chưa hề nói thế, đành bất đắc dĩ thừa nhận thua cuộc, “Anh thắng.” Cô chịu thua cầm trái ớt đỏ, nhai, ớt cay vô cùng, đến nỗi nước mắt nước mũi cô giàn giụa.
”Cô vẫn ổn đấy chứ?” Ứng Cầm cảm thấy buồn cười hỏi.


Thường Thụy Nhu không phục nhìn anh: “Chúng ta thi lại lần nữa, xem ai không nháy mắt trong 1 phút, thua vẫn sẽ là ăn ớt cay.”


Thật ra trò chơi này rất vô vị, nhưng anh lại tìm được niềm thú vị khác, chính là nhìn dáng vẻ thua cuộc của Thường Thụy Nhu. “Được.” Anh vui vẻ đồng ý. Kết quả là, Thụy Nhu tiếp tục thua, đành phải ăn ớt cay tiếp. Cô chơi trò kéo đá bao với anh, ba ván thắng hai, cô vẫn thua; chơi trò đoán từ, cô vẫn thua như cũ; nhảy xa, cô vẫn cứ thua... Tóm lại, cô cùng anh chơi trò gì, người thua cũng là cô, cô buộc phải ăn ớt đỏ rồi đến cả ớt xanh, cay đến mức trong lòng cô tràn đầy oán giận, miệng cũng nhanh chóng sưng lên, người này không hề biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, thấy cô ăn cay đến thảm như vậy mà cũng không chủ động xóa bỏ hình phạt, chỉ biết đứng đó cười. Cô tưởng là chỉnh được anh, ai ngờ lại bị anh chỉnh.


Thường Thụy Nhu giữ giận dỗi thua trò chơi kết thúc chuyến đi siêu thị với Ứng Cầm. Ứng Cầm đi theo Thường Thụy Nhu đến nơi ở của hai chị em, Thụy Nhu vội vàng nhìn đồng hồ nói: “Không kịp mất, theo chương trình sắp đặt Thụy Mạt và các bạn sẽ về nhà lúc sáu giờ, giờ đã là gần năm giờ kém, chúng ta chỉ còn gần một tiếng để chuẩn bị.”


”Tôi phụ trách nấu cơm, cô phụ trách trang trí đi!” Ứng Cầm điềm tĩnh đi rửa rau.


”Vậy được rồi!” Thường Thụy Nhu lôi tấm khăn phủ mới mua ở siêu thị, nến, hoa hồng đem trang trí khắp phòng, Ứng Cầm mặc tạp dề đứng trong phòng bếp chuyên tâm thái rau nhìn giống như người đàn ông của gia đình, thỉnh thoảng anh sẽ ngẩng lên nhìn Thụy Nhu, cô bé khiến anh cảm thấy hiếu kì muốn biết cô đang nghĩ gì trong lòng, mỗi lúc cô lại thể hiện một mặt cá tính mới mẻ khiến anh khó hiểu, vừa nãy chơi trò chơi ở siệu thị, cô giống như đứa trẻ bướng bỉnh, còn hiện tại trang trí phòng theo kiểu lãng mạn. Cô rất lãng mạn, treo tấm khăn mỏng dài hẹp màu tím lên phía trên ngọn đèn trắng trong phòng khách, khi bật đèn lên tạo thành những mảng tối màu tím. Cô đặt bộ đồ ăn bằng sứ trắng ngay ngắn trên bàn ăn, phía trên mỗi bộ lại đặt thêm đóa hồng đỏ. Ở trước cửa, cô trải một tấm thảm đỏ, dựng nến trắng hai bên tấm thảm, tắt đèn cửa đi, ánh nến trở nên mờ ảo giống như ngôi sao trên trời đêm.


Trang trí phòng xong, cô liền mau chóng đến giúp Ứng Cầm làm bếp. “Tôi có thể làm gì giúp không?” Thường Thụy Nhu từ trước đến giờ chưa từng bước vào phòng bếp, không hề định học nấu ăn.


Ứng Cầm đặt cá đã được sơ chế sạch sẽ vào nồi nước sôi, nói với cô: “Cô cắt hành tây giúp tôi đi!”


”Hành tây hả, được!” Thường Thụy Nhu không thành thạo cầm dao lên, cẩn thận cắt đôi củ hành tây, giống như đang mở hộp Pandora quý giá, tinh dầu hành tây cay cay bắn ra một chút, khiến Thụy Nhu chảy nước mắt.


”Hành tây này có vị gì vậy chứ!” Thường Thụy Nhu khó chịu nói nhỏ, vô thức đưa tay lên dụi hai mắt mình.
”Đừng dùng tay dụi.” Ứng Cầm ngăn cản chậm, tay của Thụy Nhu đã dụi lên mắt, mắt cô không chỉ chảy nhiều nước mắt hơn mà còn nhoi nhói như bị kim châm.


”Aiz, cô.” Ứng Cầm lau khô tay mình, đi qua bắt lấy tay cô không cho cô lấy tay dụi lên mắt tiếp, quay sang hỏi nhân viên nghiệp vụ, “Có thuốc nhỏ mắt không?”


”Đây, đây...” An Vĩ vội vàng cầm lọ thuốc nhỏ mắt chạy đến. Ứng Cầm lấy lọ thuốc nhỏ mắt, kéo Thường Thụy Nhu ngồi xuống: “Không được lấy tay dụi mắt, ngẩng đầu lên.” Thường Thụy Nhu ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, Ứng Cầm cúi xuống, kéo mí mắt của cô, nhỏ một giọt thuốc nhỏ mắt cho cô.


”Cay quá a!” Thường Thụy Nhu cay mắt kêu lên, nhắm hai mắt lại, không là do tinh dầu hành tây hay do thuốc nhỏ mắt làm cô chảy nước mắt không ngừng. Anh ta đang chỉnh cô sao?
Ứng Cầm xoa nhẹ lưng cô, nói: “Đẩy hết tinh dầu hành tây là không sao rồi, ai bảo cô lấy tay dính đầy tinh dầu hành tây dụi lên mắt.”


”Tôi làm sao biết sẽ thành ra như thế này, tôi lại chưa từng nấu cơm bao giờ.” Thường Thụy Nhu oan ức nói.
Ứng Cầm biết thêm một mặt nữa của cô - không có kiến thức thông thường.


Ứng Cầm không phụ cái danh mọi người đặt “Vua đầu bếp”, lấy cá làm món ăn chính, mỗi món đều có đủ sắc hương vị.
”Ứng tiền bối, anh là diễn viên, lại còn nấu ăn tốt như vậy, anh nói xem đầu bếp họ sống thế nào đây a!” Thường Thụy Nhu thán phụ khen ngợi.


”Cô yên tâm, bọn họ vẫn sống tốt, tôi làm món như vậy chỉ coi là nghiệp dư thôi, sẽ không tranh đoạt bát cơm của họ.”
Ha ha, ông chú không thể khiêm tốn chút sao?


”Tiền bối, thời gian không còn sớm, Thụy Mạt cùng bạn bè sắp về đến nhà rồi, tiệc tối nay chúng ta hãy ăn mặc đẹp một chút, tôi đã chuẩn bị một bộ âu phục cho anh, trong phòng đằng kia, làm phiền anh lát nữa khiêu vũ cùng Thụy Mạt được chứ!” Thụy Nhu chỉ vào phòng thay đồ phía sau lưng Ứng Cầm.


Trong lúc Ứng Cầm thay quần áo, Thụy Nhu cũng đi thay một chiếc váy dạ hội dài trễ vai, cô rất xinh đẹp, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, tư thái diễm lệ có thể lấn áp cả đoàn quay. Lúc cô bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô, bao gồm cả Ứng Cầm.


Rất tuyệt, đây chính là điều cô muốn, cô muốn mọi người đều phải coi trọng cô, cho dù hiện tại cô không giống như trước, nhưng vẫn là nữ thần khó có ai có thể đuổi kịp.


Ứng Cầm vô thức cong khóe miệng cười thích thú, bé gái này, không đúng, cô gái này còn có lúc xinh đẹp như vậy. Thụy Nhu cười tao nhã với Ứng Cầm, ông chú này, à không, không ngờ người đàn ông này mặc âu phục và giày da lại quyến rũ đến thế.


”Hai vị chụp chung một tấm ảnh nhé!” Nhiếp ảnh gia bên cạnh mời, hình ảnh đôi trai tài gái sắc nên được lưu lại làm kỷ niệm. Ứng Cầm và Thường Thụy Nhu rất phối hợp với nhiếp ảnh gia, cùng nhau chụp ảnh chung.


Phía sau, có tiếng chuông ngoài cửa vang lên, có nhân viên trong đoàn nói nhỏ: “Thụy Mạt trở về.” Thụy Nhu nói với Ứng Cầm: “Tôi đi trốn đây, điều bất ngờ xin nhờ tiền bối.”






Truyện liên quan