Chương 60: Chúng ta chỉ là bạn
Không ai nói với nhau câu nào, mọi thứ dường như đang đi theo một chiều hướng xấu. Tình thân, tình bạn, tình yêu? Làm sao dám mở miệng bây giờ. Nó đã thay đổi. Đã tàn nhẫn nay còn tàn nhẫn hơn, đã lạnh nay càng lạnh hơn. Dần dần tất cả đã đi ra khỏi vòng kiểm soát.
- Có phải ông trời quá bất công. Con gái người ta sống trong hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, có thời gian thì cùng bạn bè hàn huyên tâm sự, mua sắm vui chơi. Còn Kỳ nhi thì luôn khép mình sống trong cái vỏ bọc tăm tối, khi nó sinh ra mẹ cũng qua đời, gặp cha cũng không được nhiều thì ông cũng bỏ ra đi, người ta vui chơi thì em gái tôi lúc nào cũng công việc, chém giết, nghiên cứu vũ khí. Rồi bây giờ thì sao?... Hahaha... tại sao..tại sao cứ phải bất công với nó như vậy... tại sao nó không thể sống như một đứa con gái bình thường chứ... khốn nạn...tại sao...? - Kun ngồi bệt xuống đất ôm đầu gào thét, bây giờ anh đang rất hỗn loạn. Anh rất sợ. Sợ em gái không nhận ra anh nữa. Sợ em gái sẽ bỏ mặc anh... Sợ. Rất nhiều.
- Ồn ào. - âm vực lạnh lùng, hàn khí tỏa ra. Tàn nhẫn đến thế là cùng, nó cùng Ryu đi xuống nhà. Không phải nó nhẫn tâm, rõ là nó nghe, nghe những lời Kun nói, tim nó...cũng đang rất đau...nhưng mà...
Kio ngước lên nhìn nó, nhìn rất lâu. Anh muốn nhìn rõ đứa em gái tội nghiệp của anh...
- 13 năm là đủ rồi...bảo bối...đừng bỏ rơi tụi anh...bảo bối...anh sợ... - Kio quỳ thụp xuống khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh không cần gì cả. Anh không cần làm đại thiếu gia. Anh không cần phần tài sản của Lâm gia. Anh cũng không cần hình tượng gì nữa. Chỉ cần...trả cho anh...đứa em gái của anh..vậy là đủ lắm rồi.
Mọi người chìm trong nước mắt, ngay cả hắn cũng đau. Đau chứ. Người con gái của hắn đang xa rời hắn. Nó quên. Quên tất cả. Kể cả người bạn trai này. Người yêu nó sâu đậm. Hắn đã chờ nó hơn 1 năm, cố gắng hoàn thành chương trình học, trở thành người thừa kế của Trương thị. Để làm gì chứ... Hắn chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy hắn xứng đáng...xứng đáng là người đàn ông của Lâm Gia Kỳ...xứng đáng làm côi gia của Hắc đạo...
Nó cũng hiểu cảm giác của họ. Nó cũng khó chịu lắm. Không nhớ gì cả. Đầu óc nó trống rỗng. Họ không hề tồn tại trong trí nhớ của nó. Nó cũng muốn quan tâm họ lắm chứ. Nhưng nó không thể nói ra, khuôn mặt cũng không thể biểu cảm được. Với nó bây giờ nở nụ cười là rất khó. Bản chất vương giả, cường quyền, cái lệ khí đó đã ăn sâu vào máu, ngấm vào xương tủy nó rồi.
- Xin lỗi. - giọng điệu này...đã 1 năm rồi...Tứ Long ngỡ ngàng nhìn nó. Nó xin lỗi mọi người...với giọng điệu...chân thành nhất...
- Bảo bối/Kỳ nhi/Ryn...
- Có thể em không nhớ mọi người là ai, nhưng đã là máu mủ sao lại không nhận ra được chứ. Thứ em cần là thời gian, em cần thời gian để nhớ ra mọi người. Làm ơn. - nó nhẹ giọng nhìn 2 anh của mình. Đây là lần đầu tiên trong đời nó khẩn cầu người khác, cũng là câu nói dài nhất sau 1 năm.
- Ahaha... được rồi... tiểu Kỳ cần thời gian mà... đi ăn cơm thôi...chú đói rồi... - ông Gia Viễn và Peter từ ngoài cửa bước vô ngăn cản câu chuyện đầy nước mắt của mọi người. Ông cũng đã nghe hết rồi, khóc cũng khóc đã rồi...ông phải mạnh mẽ lên chớ...không thể làm cháu gái bé bỏng của ông không vui..
- Chú. - 2 anh đứng dậy lễ phép chào ông.
Mọi người cũng dồn nén cảm xúc vào trong rồi tiến vào phòng ăn.
- Hay giờ chúng ta giới thiệu lại đi. Bảo bối...anh là Gia Thiên anh 2 của em. Còn đây là Gia Long anh 3 của em... - Kio vui vẻ giới thiệu.
- Hello boss, mình là Hoàng Minh Châu - Ryna, tam tỷ Hắc Long, là bạn thân của cậu.. - Ryna cười tươi nhấn mạnh chữ ""tam tỷ Hắc Long"" mong nó nhớ được gì đó nhưng nó vẫn cứ ngồi im để họ giới thiệu.
- Lão đại, anh là Triệu Thiên Bảo - Rey, là bạn thân của 2 anh của em và là người hâm mộ em cuồng nhiệt. - Rey chớp mắt đáng yêu.
- Anh...anh là Trương Hàn Gia Phong - Ken, cũng là bạn của 2 anh em và... - tới đây hắn ngập ngừng nhìn nó.
- Sao vậy Ken... À, nó là bạn... - thấy hắn khó nói Kun định xen vào nói ""là bạn trai em"" thì bị hắn chặn lại.
- Chúng ta là bạn. - hắn cố nặn ra một nụ cười bình thường nhất nhưng thật sự...đâu khác gì nó. với hắn bây giờ cười còn khó hơn là tự tử. Nó quên mất hắn. Từ người yêu trở thành bạn. Hắn cảm tưởng như mình đang đọc truyện cười vậy. Cười ra nước mắt.
Nó khó hiểu nhìn thái độ của hắn. Bạn? Tại sao hắn nói cả 2 chỉ là bạn tim nó lại đau như vậy... Hay bị bệnh rồi sao?
Nó suy tư một hồi rồi thở dài. "" Haiz...chắc ngày mai để Peter khám xem sao?""
Đúng là đồ ngốc mà... Haiz