Chương 61: Hôn ước
Không khí im ắng làm nó cảm thấy khó chịu, tuy nó lạnh lùng khó gần nhưng không trầm ổn đến mức không ai dám nói chuyện.
"" Mình đáng sợ như vậy sao?"" Nó lắc lắc cái đầu loại bỏ suy nghĩ đó khỏi tâm trí.
Nó nhìn sang chú của nó đang ung dung cắt miếng thịt bò, nhíu mày bắt đầu cho cuộc đối thoại xóa tan cái bầu không khí u ám nơi đây.
- Đến để ăn. - nó buông nĩa xuống, đan hai tay vào nhau nhìn chú nó.
Một câu hỏi thú vị? Thật thú vị làm sao? Ha~...không chủ vị, không kính ngữ, không xác định đối tượng. Nó là thế, không có gì quan trọng thì nó sẽ không nói nhiều bất kể là nói chuyện với ai, không dùng kính ngữ cũng được, chỉ cần họ hiểu câu hỏi của nó. Nói nhiều với nó chỉ tổ tốn thời gian và calo.
- Haiz...con thật là...kính ngữ cũng không có. Với chú mà con cũng kiệm lời như thế sao? Haiz...thật là đau lòng quá mà... - ông thở dài uất ức nhìn nhìn nó, nhăn trán một cái rồi tỏ vẻ ""thôi, nể con còn nhỏ chú cũng không chấp nhặt với con đâu"" lại cúi đầu ăn tiếp.
Máu nóng trong người dồn lên. Cái thái độ đó là ý gì chứ? Hừ...chú ch.ết chắc rồi. Thấy mặt nó đen lại như đít nồi Peter khẽ rùng mình đá vào chân cha mình nhắc nhở. Ông có muốn ch.ết thì cũng đừng lôi cậu vô chứ. Nó chu di cả hai cha con thì khốn. Cậu còn yêu đời lắm nha~~
- Ahaha...chú đùa thôi... chú vì chuyện hôn ước của con nên mới đến đây. - bị thằng con trời đánh đá vô ống quyển ông nhăn mặt than đau, vừa ngẩng mặt lên biết là tình thế đang nguy cấp nên ông cũng biết điều. Haha...ông không muốn gặp vương ca ca đâu...trà dưới đó không ngon bằng hồng sâm ở đây... Giữ lấy mạng sống vẫn tốt hơn. Cuộc đời vẫn đẹp sao.
- Hôn ước? - cả đám đồng loạt ngẩng đầu lên.
Ken giật mình đánh rơi cái thìa trên tay. Tình cảm đang trong thời kì ""ngàn cân treo sợi tóc"" bây giờ còn xuất hiện thêm một Trình Giảo Kim...vậy chuyện này phải đi tới đâu? Tim của hắn đang bị cái tin tức đáng nguyền rủa đó bóp nghẽn. Đau lắm...
- Sao lại là hôn ước... - hắn thẫn thờ lẩm bẩm nhìn phát tội.
Nó là người nhạy cảm, biểu hiện của hắn như thế nào sao nó không biết được. Chỉ là nó không hiểu tại sao hắn lại giật mình. Còn cái hôn ước này là ở đâu ra...Tại sao nó chưa từng nghe nói.
- Nói rõ xem.
- Hôn ước này được lập từ 18 năm trước khi mẹ con đang mang thai con. Đã được định sẵn sau này con phải lấy con trai nhà Wiilliam, nghe nói cậu ta là cháu ngoại của nữ hoàng Anh nên cha hắn mới được phong làm Thân vương. - sau khi uống ly nước cam, ông nhìn nó âu yếm, từ tốn giải thích.
Thật ra ông không ưa cái đám tự xưng là Thân vương này chút nào. Bề ngoài là rồng nhưng thật ra bên trong chẳng khác gì con giun đất, chỉ có vẻ bề ngoài. Cứ nhắc tới là ông cảm thấy chán ghét cực độ, để cháu gái của ông lấy hạng người đó thì thật là sỉ nhục nó quá.
- Ể lão đại...nhưng người đã nhận làm con nuôi của nữ hoàng rồi mà, theo quan niệm người là dì của hắn... Vậy khỏe rồi. - Kỳ Long vừa nhai miếng thịt bò vừa nói chuyện với nó. Ái dà cái thằng quỷ này mất vệ sinh quá.
- Hừ... cậu tưởng dễ chắc. Johan Wiilliam là kẻ ngông cuồng, một tên tiểu sắc lang, thứ hắn ta đã muốn thì nhất định phải có bằng được, không cần biết người đó có thân phận gì. Cô ruột hắn...còn không tha thì cậu nghĩ Tiểu Kỳ chẳng qua chỉ là ""dì nuôi"" hắn sẽ tha cho sao - Darkie quắt mắt nhìn, giọng bực bội. Darkie đã sớm lĩnh giáo rồi. Tên khốn đó phải bị loại trừ khỏi xã hội này.
Nó nhếch mép đầy nguy hiểm, đuôi mắt hằn lên một vệt đỏ đầy ch.ết chóc. Thứ mà nó không thích thì không ai có thể ép buộc được đó. Hôn ước? Hừ...
- Thích trò loạn luân sao... - nó ngả người ra sau, phẩy tay cho người dọn dẹp thức ăn trên bàn.
- Bảo bối...em tính làm gì? - Kio nuốt nước bọt dò hỏi. Tuy biết nó là em gái của mình nhưng sao ánh mắt của nó đáng sợ quá.
- Chơi với hắn. - nó cười đầy thích thú.
Nghe xong mọi người giật mình nhìn nó, chỉ có một số người thờ ơ bình luận. (ta nói tụi nó rãnh mà)
- Rồi xong. - Thiên Long thở dài.
- Tội nghiệp. - Kỳ Long lắc đầu.
- Có chuyện vui. - Thanh Long cười gian xảo.
- Ngu ngốc. - Quang Long lạnh lùng nhếch mép.
- Haha...lại một người nữa ra đi. - Tứ Qủy ôm nhau cười.
- Tự nhiên thấy đồng cảm quá. - ông Gia Viễn và Peter giả vờ chấm chấm nước mặt nhìn nhau đầy thương tiếc nhưng...miệng thì cười toe toét... (sợ 2 cha con nhà này luôn. Khùng y chang nhau)
Họ đang vui vì sắp được xem phim, diễn viên chính lại là nó. Hề Hề đáng xem lắm chớ.... Mà nạn nhân chính là kẻ thích trò....loạn luân muốn lấy lão đại của họ... Phim ơi...bọn ta tới đây.... tim bay đầy trời...