Chương 11
Nhà Lục Chi Hằng ở gần trường học, nhưng đó không phải là ở ký túc xá giáo viên mà là căn hộ riêng vô cùng xa hoa ở gần đó.
Bước ra khỏi thang máy là cửa nhà, một căn hộ riêng biệt, Thời Noãn tò mò đánh giá xung quanh.
Cô nhìn qua một lướt, rồi lại nhìn tay Lục Chi Hằng, đúng lúc anh đang ấn mật khẩu mở cửa, không che chắn lại chút nào.
"A...!: Thời Noãn chợt nhận ra, ảo nảo nhăn mặt nhận lỗi, "Thầy Lục, sao lúc thầy mở cửa không nói em biết để em quay đi chỗ khác?"
Lục Chi Hằng "Hả" một tiếng, có hơi hoang mang.
Thời Noãn ngượng ngùng giải thích, "Em lỡ nhìn thấy mật khẩu nhà thầy hết rồi."
"Có sao đâu." Lục Chi Hằng khẽ cười, nói đùa, "Tôi còn sợ em lẻn vào nhà trộm đồ sao?"
"Không phải..." Thời Noãn xẩu hổ, cái cô muốn trộm chỉ có chủ nhân của căn nhà thôi!
Nhưng mật khẩu nhà là riêng tư, sao có thể để cô nhìn thấy như vậy, không ổn chút nào!
Thời Noãn suy nghĩ biện pháp một hồi.
Cô đứng tại chỗ, dùng sức lắc đầu, lắc được mười giây rồi dừng lại, cô cảm thấy choáng váng, vịn tay Lục Chi Hằng rồi mới đứng vững được.
Sau khi vững người, cô buông tay ra, đôi mắt như làn nước thu ngậm lấy ý cười, nghiêm túc nói: "Tốt rồi thầy Lục, em đã hoàn toàn quên mật khẩu nhà thầy rồi."
Lục Chi Hằng phá ra cười, "Được rồi, vào nhà thôi."
Căn hộ nhìn chung được làm theo kiểu châu Âu đơn giản nhưng đồ vật bên trong lại rất xa hoa.
"Nhà tôi không có dép nữ." Lục Chi Hằng mở tủ giày.
Anh đưa cho cô một đôi dép nam màu xám, "Là dép mới nhưng mà hơi lớn một chút, em mang tạm đi."
"Không sao không sao." Thời Noãn xua tay, cười tươi nhận lấy dép lê, trong lòng trở nên vui vẻ.
Trong nhà anh không hề có dép cho nữ, xem ra chưa từng có người phụ nữ nào đến đây!
Đợi sau khi Thời Noãn mang dép lê vào, cô mới nhận ra được cái "hơi lớn" của anh thật ra chỉ là nói giảm nói tránh mà thôi.
So với chân cô thì đôi dép này rất rộng, mang vào không thoải mái cho lắm.
Dép lê được mang lỏng lẻo trên chân cô, giống như đứa bé trộm mang giày của người lớn, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh "bẹp, bẹp".
Lục Chi Hằng bị hấp dẫn bởi tiếng động này, bất giác nhìn lại.
Chân cô không chỉ nhỏ mà còn rất trắng, trắng như tuyết đầu mùa, móng chân sơn màu đỏ chót.
Màu đỏ kiều diễm cùng màu trắng sáng chói ở cùng một chỗ càng đánh mạnh vào thị giác.
Nửa giây sau, Lục Chi Hằng buộc mình phải ngẩng đầu, không nhìn xuống nữa, "Em đi tắm đi, tôi đi trải ga giường."
"Dạ, cảm ơn thầy." Cô hỏi thêm, "Thầy Lục, thầy cho em mượn sữa rửa mặt được không ạ?"
Cô vẫn còn trang điểm, không mang theo dầu tẩy trang nên đành phải xài tạm sữa rửa mặt.
"Có, để tôi đi lấy cho em." Lục Chi Hằng đi vào phòng ngủ.
Trong phòng dành cho khách cũng có một phòng tắm riêng, Thời Noãn đi vào, cầm theo sữa rửa mặt, bóp một chút ra tay, tạo bọt rồi sau đó tẩy trang.
Vừa tẩy trang, Thời Noãn vừa cảm thán: Một ngày hôm nay thật là đủ chuyện mà.
Cô cứ thế mà vào nhà Lục Chi Hằng, quan hệ của bọn cô thật sự là phát triển theo tốc độ tên lửa!
Lục Chi Hằng lấy ga giường mới trải cho cô, không lâu sau, anh nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm.
Cô nam quả nữ trong đêm khuya, tiếng động này mang tới loại cảm giác mờ ám khó tả.
Lục Chi Hằng vẫn còn cầm một góc ga giường, nghe thấy tiếng đó thì dừng lại.
Một ý nghĩ không nên có chợt lóe lên trong tiềm thức, anh nhớ tới lời Cố Hoài vừa nói trong điện thoại.
Thật ra Cố Hoài nói rất đúng, anh trời sinh lạnh nhạt, dù là với học sinh hay với ai chăng nữa, chưa có ai được đối xử tốt như cô.
Dù là mười mấy năm trước hay bây giờ...
Lục Chi Hằng thở dài, ra khỏi phòng, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rời đi.
Cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ.
Cũng đã hai giờ khuya nên hai cô nhân viên trẻ ở quầy thu ngân cũng đang lấy tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Cửa tự động mở ra, có một người đàn ông đi đến.
Hai cô nhân viên tỉnh ngủ, vội vàng đứng lên chào đón: "Xin chào quý khách."
Hai cô cảm thán trong lòng. Người đàn ông này đẹp trai quá đi.
Lục Chi Hằng gật đầu với các cô, đi đến khu đồ dùng hàng ngày, lấy đôi dép nữ màu hồng theo size của cô, rồi lại lấy thêm kem đánh răng, bàn chải bỏ vào giỏ.
Sau đó, anh đi qua khu mà trước giờ chưa từng đặt chân vào ---- Khu bán đồ nữ.
Một loạt váy ngủ đủ màu đủ kiểu khiến cho anh hoa mắt, Lục Chi Hằng đưa tay định lấy nhưng rồi khựng lại, rút tay về.
Một ý nghĩ kì lạ xuất hiện. Anh cảm thấy rằng việc mình đụng vào quần áo cô mặc là một hành động không hay.
Lục Chi Hằng đi lại quầy thu ngân, "Xin hỏi, có thể giúp tôi một chuyện được không?"
"Được ạ." Cô nhân viên nhiệt tình đồng ý, "Quý khách cần gì ạ?"
Lục Chi Hằng: "Tôi muốn mua váy ngủ, cô có thể chọn giúp tôi được không?"
"Chuyện nhỏ!" Cô nhân viên nghĩ rằng có lẽ anh không biết lựa chọn kiểu dáng nên nhanh chóng đồng ý.
Giúp đỡ soái cho nên rất hào hứng, cô ấy niềm nở hỏi: "Anh muốn mua cho người bao nhiêu tuổi, tạng người như thế nào, cô ấy thích kiểu gì ạ?"
"Cô ấy hai mươi tuổi," Lục Chi Hằng trả lời, "Kiểu dáng thì cô cứ chọn đi, thoải mái là được."
"Chọn kiểu đáng yêu đi, cô ấy rất dễ thương." Anh nói thêm.
Cô nhân viên nhanh chóng hiểu rõ, hóa ra là đi mua cho bạn gái nhỏ nhà mình, quả nhiên trai đẹp đều là hoa có chủ hết rồi.
Cô ấy chọn chiếc váy in hình dâu tây, "Chiếc này có lẽ hợp với yêu cầu của quý khách, một trăm phần trăm cotton, mặc rất dễ chịu."
Nói rồi cô ấy đưa váy ngủ cho anh, "Quý khách có thể xem qua thử ạ."
Lục Chi Hằng từ chối, giơ rổ đựng đồ lên, "Cảm ơn, cô bỏ vào trong này giúp tôi."
Anh hơi dừng lại, vẻ mặt lúng túng nói: "Làm phiền cô giúp tôi...chọn thêm một bộ nội y nữ rồi bỏ vào đây."
Thời Noãn tắm nửa tiếng đồng hồ, bởi vì không mang theo quần áo nên cô chỉ có thể mặc lại bộ đồ trắng kia.
Không có đồ sạch để mặc nhất định sẽ khó chịu nhưng đành phải chịu thôi.
Cô lấy khăn bọc tóc đi ra ngoài, thấy máy sấy đặt trên tủ đầu giường.
Thầy Lục đúng là chu đáo, chắc là sợ mình lại đi hỏi mượn anh, Thời Noãn cắm dây vào ổ điện.
Hơi nóng thổi "vù vù" bên tai, cô mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tắt máy sấy, lần này tiếng gõ cửa rõ ràng hơn.
Thời Noãn mở cửa phòng, "Có chuyện gì vậy thầy Lục?"
Mái tóc ướt dài được cô xõa ra, khuôn mặt mộc vẫn xinh đẹp như cũ, hình như còn nhỏ hơn so với khi trang điểm.
Lục Chi Hằng đứng ngoài cửa nhưng không vào, chỉ đưa túi giấy trong tay cho cô, "Cho em."
"Đây là cái gì vậy?" Thời Noãn nhận cái túi từ tay anh, tò mò nhìn vào.
Có rất nhiều đồ ở bên trong, có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dép lê, váy ngủ, còn có cả....Nội y?!
Mặt Thời Noãn lập tức đỏ bừng, tay cũng cứng đơ, cô sững sờ nhìn anh, không biết nên nói gì.
Ngượng quá đi mất!
Hít sâu một hơi, không ổn rồi, vẫn còn ngượng ch.ết đi được!
Lục Chi Hằng ho nhẹ một cái, hơi mất tự nhiên, "Tôi nhờ người bán hàng chọn và cầm giúp, tôi chưa có đụng qua đâu."
Anh nói xong rồi mở cửa đi ra, để lại Thời Noãn còn đang ngây ngốc một mình.
Mãi một lúc sau Thời Noãn mới có thể hết ngượng, lấy nội y và đồ ngủ trong túi ra.
Sau đó cô mở khung chat với người kia, gửi lời cảm ơn muộn đến cho anh: [Thầy Lục, cảm ơn thầy ạ!]
Lục: [Đừng khách sáo, ngủ ngon.]
Thời Noãn cũng gửi lời chúc ngủ ngon, để điện thoại xuống, tắt chiếc đèn nhỏ màu cam, phấn khích úp mặt vào chăn nghĩ ----
Hơn nửa đêm, thầy Lục đặc biệt đi ra ngoài mua cho cô những thứ này, chắc là thầy ấy có hơi thích mình nhỉ?!
Vì tối hôm trước ngủ muộn nên vào sáng thứ hai, mặt trời vừa mới ló dạng thì Thời Noãn đã vén chăn bước xuống giường.
Cô nghĩ rằng, Lục Chi Hằng đã giúp mình nhiều như vậy, mời anh ăn một bữa cơm anh lại từ chối, cho nên không thể làm gì khác ngoài việc làm điểm tâm cho anh, xem như là món quà cảm ơn nhỏ.
Cô nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh hết sức nhẹ tay, bên trong còn thịt xông khói, trứng gà cùng một túi bánh mì còn chưa mở.
Nguyên liệu vừa đủ để làm một bữa điểm tâm.
Bình thường Thời Noãn hay tự làm cơm nên rất giỏi nấu ăn.
Đổ dầu vào nồi, đập trứng gà bỏ vào, qua vài phút đã cho ra lò món trứng gà chần hoàn hảo.
Cô chuẩn bị làm cái thứ hai thì ở phòng khách có tiếng động.
Thời Noãn tưởng rằng Lục Chi Hằng đã tỉnh giấc, đi vào thì lại thấy có hai người đàn ông lạ mặt đã thay giày xong.
Nói là người lạ thì cũng không đúng lắm, có một người cô đã từng gặp qua trong buổi tiệc rượu của đoàn làm phim lần trước, là người đầu tư của bộ phim, hình như tên là Cố Hoài.
Dù sao anh ta cũng là bạn của Lục Chi Hằng, Thời Noãn muốn chào hỏi nhưng chưa kịp nói thì đã nghe anh ta la to ----
"Mẹ nó! Lục Chi Hằng, đây là cái quan hệ thầy trò chó má mà hôm qua cậu nói với tôi sao?!"Thời Noãn có thể thấy được nỗi khiếp sợ, thất vọng và vài phần khiển trách trong mắt anh ta.