Chương 35
Buổi chiều lòng Thời Noãn đầy tâm sự, quay phim bị NG nhiều hơn thường ngày.
Theo lịch thì sáu giờ là kết thúc công việc nhưng kết quả là tám giờ vẫn chưa quay xong.
Không biết sao đạo diễn Lâm biết được chuyện của cô và Lục Chi Hằng, không chỉ không phê bình cô mà còn nói chuyện rất vui vẻ, "Trạng thái em không được tốt thì về nghỉ sớm đi, ngày mai lại quay tiếp."
Thời Noãn nghe vậy lại thấy xấu hổ thêm, cúi đầu liên tục, trịnh trọng hứa với đạo diễn, "Đạo diễn Lâm, ngày mai em nhất định sẽ điều chỉnh trạng thái thật tốt, tuyệt đối không làm chậm tiến độ của đoàn phim ạ."
Ngồi vào xe, Thiến Thiến nhỏ giọng hỏi, "Chị Noãn Noãn, hôm nay chị không vui sao?"
Nghĩ đến việc tối hôm qua Lục Chi Hằng ở đây, buổi sáng hai người lại đi ra cùng nhau, Thiến Thiến vô cùng lo lắng, "Có phải chị...cãi nhau với Lục tổng không ạ?"
Thời Noãn lắc đầu, tâm trạng không tốt, "Không phải cãi nhau đâu."
Cô nặn ra một nụ cười, "Chị không có sao đâu, em đừng lo. Chỉ là có chút việc, em cứ để chị suy nghĩ chút là được rồi."
Thời Noãn nói xong quay đầu ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Mấy lời của Thẩm Luật Thông lúc chiều không phải không có sức ảnh hưởng.
Đương nhiên Thời Noãn thấy được Lục Chi Hằng đối xử rất tốt với cô. Bởi thế mà cô sẽ không tin bất cứ lời nói của Thẩm Luật Thông, chuyện mà Lục Chi Hằng chỉ đang chơi đùa với cô gì đó đúng là hoang đường.
Nhưng mà anh ta cũng không nói sai, gia đình của hai người chênh lệch rất lớn.
Thật ra ban đầu cô có biết nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, cũng không dám nghĩ gì. Anh ta chỉ đơn giản là nói ra sự thật.
Cho nên việc hẹn hò với Lục Chi Hằng hẳn sẽ gặp nhiều trở ngại, nếu sau này cô muốn gả cho anh cũng là việc rất khó.
Cả đoạn đường Thời Noãn suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được.
Giống như là phải đối mặt với một nút thắt lộn xộn khiến cô không thể nào gỡ được ngoại trừ việc lấy kéo cắt đi, nhưng cô lại không nỡ.
Trở về khách sạn, Thời Noãn không muốn nghĩ nữa. Cởi đồ vào phòng tắm ngâm nước nóng, vào phòng kéo rèm rồi lên giường đi ngủ một giấc giải sầu.
Không biết ngủ được bao lâu, đang lúc nửa tỉnh nửa mê điện thoại lại reo, cô sờ soạng bên gối, mở mắt nhìn điện thoại thấy báo có cuộc gọi video.
Là Lục Chi Hằng gọi tới.
Thời Noãn mở ngọn đèn ngủ trên đầu giường, nở nụ cười nhận điện thoại, "Chào buổi tối."
Giọng nói lười biếng, cô cố khiến cho giọng nói nhẹ nhàng hơn.
Lục Chi Hằng nhìn cô, hỏi, "Sao hôm nay ngủ sớm vậy?"
Thời Noãn lấy tay sửa tóc, nói đại một lý do, "Em quay phim mệt quá nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút ạ."
Lục Chi Hằng nhíu mày lại, "Có chuyện gì không vui sao?"
Thời Noãn sững sờ, bật thốt, "Không có ạ."
Thấy mình phản ứng hơi quá, cô lại lắc đầu, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhấn mạnh một lần nữa, "Không có chuyện gì xảy ra ạ."
Lục Chi Hằng nheo mắt, "Noãn Noãn, chẳng lẽ em không biết lúc mình nói dối thì sẽ nháy mắt, tay sờ vành tai sao?"
"Thế ạ?" Thời Noãn cười khan hai tiếng, nhớ lại động tác vừa rồi của mình, hình như đều giống hai điểm mà anh nêu ra.
Cô muốn đổi đề tài nhưng anh không thèm đáp, cứ nhìn cô như vậy để cô hiểu rằng nếu không nói cho anh biết thì đêm nay sẽ không yên ổn.
"Anh," Thời Noãn ấp úng, không biết nói sao cho phải, cô cắn răng hỏi, "Anh hẹn hò với em, có phải...chịu nhiều áp lực lắm phải không ạ?"
"Áp lực cái gì?" Lục Chi Hằng hỏi lại cô.
"Thì là..." Thời Noãn rũ mắt, giọng nhỏ lại, "Là trên mọi mặt ý ạ, gia đình anh chắc là rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối. Không chỉ là áp lực mà còn có rất nhiều phiền phức khác."
Cô từ từ nói ra, "Ví dụ như em quay phim ở bên ngoài khiến chúng ta không gặp mặt nhau thường xuyên được, anh lái xe đến gặp em thì sẽ làm lỡ dở chuyện của anh. Trong ngành giải trí này sẽ thường xuyên bị tung tin sai sự thật, hơi một chút là lại lên hot search, lần trước anh còn muốn trả tiền để người ta xóa những bình luận không tốt về em. Nếu như sau này chúng ta công khai, có lẽ anh sẽ thường xuyên bị mấy tên chó săn theo chân."
Ý cười trên mặt Lục Chi Hằng biến mất, vẻ mặt trở nên sắc bén, "Noãn Noãn, ý em là chúng ta không hợp sao?"
Thời Noãn suy nghĩ, lưỡng lự nói: "Có thể...có chút chút ạ."
Nghe thấy đáp án như vậy, nét mặt Lục Chi Hằng chưa bao giờ đáng sợ như vậy, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, giọng nói như băng, hỏi từng chữ, "Em muốn chia tay với anh sao?"
"Không, không phải!" Thời Noãn bị hai chữ đó làm cho sợ, vội vàng lắc đầu, "Em không có ý như vậy."
Thật ra lúc ở trên xe có nghĩ qua nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu một giây đã bị cô gạt phăng đi!
Cô thích anh nhiều đến vậy, buổi sáng còn ở chùa nguyện cầu có thể bên anh mãi mãi.
Nếu chia tay thì không khác gì đâm một nhát vào lòng cô, chắc cô sẽ khóc ch.ết mất.
Cũng vì thế mà hôm nay Thời Noãn mới đa sầu đa cảm, lo tới lo lui.
Bây giờ đã không nỡ xa anh đến vậy thì lỡ như về sau, anh bị áp lực từ gia đình hoặc có nguyên nhân khác mà muốn bỏ cô thì lúc đó phải làm sao đây?
Thời Noãn ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lạnh như tiền của Lục Chi Hằng, lại thấy mình làm hơi quá.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, sao cô có thể vì những lời thuận miệng của Lục Chi Hằng mà suy nghĩ lung tung cả đêm?
Còn nghi ngờ tình cảm của họ, không những để cho mình buồn bực trong lòng mà còn khiến Lục Chi Hằng tức giận.
Anh không làm sai gì cả.
"Lục Chi Hằng, em xin lỗi." Thời Noãn gọi anh, "Là em không đúng, em không nên nghĩ lung tung. Em không muốn chia tay với anh, em muốn được ở bên anh mãi mãi, mãi mãi. Thật đó!"
Nghe cô nói, sắc mặt Lục Chi Hằng rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút, anh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: "Em có nhớ buổi sáng lúc ở chùa cầu nguyện, mong anh mỗi ngày đều được vui vẻ không?"
"Nhớ ạ." Thời Noãn gật đầu.
"Noãn Noãn, em phải biết rằng," Lục Chi Hằng nhìn cô, nghiêm túc nói, "Chỉ cần em không bỏ anh thì sau này anh mới mở lòng được. Em đã đồng ý trước Phật Tổ thì em phải làm được."
Thời Noãn hít mũi. Tiếc là hai người đang gọi video, nếu không cô đã nhào vào ngực anh.
"Noãn Noãn, có ai nói gì với em sao?" Lục Chi Hằng nhéo mày. Anh biết, nếu không có ai châm ngòi thì cô sẽ không tự nhiên nghĩ như vậy.
"Không có ạ..." Thời Noãn nghĩ một chút, thấy không nên nói việc của Thẩm Luật Thông cho anh biết, miễn tạo phải hiểu lầm, chỉ nói, "Chỉ là tự nhiên em lo là mình chưa tốt thôi ạ."
Không chỉ có Thẩm Luật Thông mà lúc đầu khi người đại diện nghe được cô chính thức hẹn hò với Lục Chi Hằng cũng vô cùng ngạc nhiên, cho rằng cô đã nhặt được món hời lớn.
Có lẽ trong lòng nhiều người đều cho rằng cô không xứng với anh.
Lục Chi Hằng bực dọc, thật lòng nói: "Sao anh lại thấy em điểm nào cũng hoàn hảo cả, anh chưa từng gặp được người nào tốt hơn em."
Lòng Thời Noãn ấm lên, cô cắn nhẹ môi, lo lắng hỏi, "Lỡ như người nhà anh phản đối chuyện yêu đương của chúng ta thì chắc hẳn anh sẽ rất khó xử."
Nhớ đến những tình tiết trong phim truyền hình mà cô cầng thêm lo, thở dài, "Nếu như sau này họ nói rằng anh không chịu chia tay với em thì sẽ đuổi ra khỏi nhà, cho anh trắng tay thì phải làm sao đây?"
Không phải những ân oán nhà giàu trong phim truyền hình đều như vậy sao?
Trưởng bối cưỡng ép nam chính từ chức ở công ty, đóng băng các thẻ quẹt ý muốn làm cho nam chính trong cái nghèo mà tỉnh ngộ, phân biệt rõ được sự quan trọng giữa bánh mì và tình yêu.
"Sao mà không có gì được, không phải anh còn có em sao?" Lục Chi Hằng cong môi cười, "Nếu anh bị đuổi ra khỏi nhà thì mong là Noãn Noãn có thể nuôi anh, cho anh ngủ ở ghế sô pha."
Còn nói ghế sô pha nữa chứ, sao cô có thể nhẫn tâm để anh ngủ ở đó.
Thời Noãn cười, cũng hùa theo anh, "Được, sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi anh, mua cho anh một cái ghế sô pha siêu thoải mái để ngủ."
Trò chuyện với anh một lúc lâu đến khi điện thoại báo còn một phần trăm pin Thời Noãn mới chúc Lục Chi Hằng ngủ ngon và hứa sẽ không nghĩ lung tung nữa.
Lòng cô như được nắng sưởi ấm, tâm trạng nhanh chóng tốt lên. Dù vẫn còn lo lắng nhưng cô đã quyết tâm sẽ không quan tâm những chuyện không đâu nữa.
Dù cho sau này có thế nào đi nữa, cô tin rằng Lục Chi Hằng sẽ cùng cô vượt qua.
Trải qua một đêm mộng đẹp nên lúc chuông báo thức reo Thời Noãn không hề nghe thấy.
Thiến Thiến mở cửa ra thấy cô còn ngủ vội vàng gọi cô, "Chị Noãn Noãn, tám giờ sáng nay có lịch trình, chị mau dậy đi ạ!"
Thời Noãn dụi mắt, lấy điện thoại xem giờ, thấy có tin nhắn chưa đọc bèn thuận tay ấn vào---
Lục Chi Hằng: [Noãn Noãn của anh là tốt nhất, không cho phép em nghĩ rằng cô ấy không tốt.]
Sau khi đọc xong, mặt Thời Noãn ửng hồng, cười khẽ.
Thiến Thiến dọn dẹp đồ đạc xong đi lại xem một chút, không ngờ lại thấy cô ngẩn người nhìn điện thoại lại giục cô, "Chị Noãn Noãn, không còn sớm nữa đâu, chúng ta phải đi nhanh thôi ạ!"
"Aaaa--"
Thời Noãn lập tức đứng dậy, đi rửa mặt rồi lại cầm điện thoại lên, chụp màn hình đoạn tin nhắn để miễn sau này không cẩn thận mà xóa mất.
Ở đoàn phim gần hai mươi ngày, cuối cùng phần diễn của Thời Noãn cũng đã quay xong.
Đạo diễn Lâm đề nghị mở tiệc ăn mừng ở khách sạn khiến Thời Noãn vô cùng cảm động nhưng lại từ chối, "Không cần phải nhọc công như vậy đâu đạo diễn Lâm."
Cô chỉ là nữ phụ, không nhất thiết phải mở tiệc mừng công. Đạo diễn Lâm đề nghị như vậy chắc chỉ vì nể mặt Lục Chi Hằng.
Buổi tối quay xong cảnh cuối cùng, Thời Noãn mua bánh ngọt, trà sữa cùng nhiều đồ ăn vặt khác mời các staff, xem như đây là một buổi tiệc chia tay nho nhỏ.
Lúc này Thẩm Luật Thông đang quay một cảnh khác, trong lúc đợi dựng cảnh, Thiến Thiến cắt một góc bánh, hỏi cô, "Có cần đem qua cho anh ấy không ạ?"
Thời Noãn suy tư một lúc rồi lắc đầu, lấy miếng bánh ngọt trên tay cô ấy rồi ăn, "Quên đi, không cần đâu."
Ngày đó anh ta nói những lời kia với cô làm cho Thời Noãn nảy sinh ác cảm với anh ta.
Cũng may sau này cô và anh ta không có nhiều cảnh quay chung. Mỗi lần quay xong Thời Noãn lập tức đi về, không hề trò chuyện với anh ta.
Mời đoàn phim ăn xong, cuối cùng Thời Noãn cũng có thể quay về nhà sau hơn một tiếng đồng hồ thu dọn đồ đạc ở khách sạn.
Ngô Lệ thông cảm cho cô đã vất vả một thời gian dài nên để trống cho cô một tuần, để cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Ròng rã sáu tháng qua không có lấy một giấc ngủ đầy đủ, hiếm có khi nào có được cơ hội để ngủ đến giữa trưa nhưng chưa tới bảy giờ cô đã tự động tỉnh.
Lấy chăn trùm kín đầu, nhắm mắt lại, đếm thầm trong lòng tới con cừu thứ một trăm rồi nhưng vẫn không ngủ tiếp được.
Cái đồng hồ sinh học ch.ết tiệt nàyyyy!
Không thể nào ngủ tiếp được nữa, Thời Noãn ngồi dậy, nhìn sắc trời còn hơi tối bên ngoài cửa sổ, nghĩ xem dậy sớm như vậy thì nên làm gì.
Một lúc cô quyết định làm thật nhiều đồ ăn ngon đem đến công ty Lục Chi Hằng.
Sau đó Thời Noãn nhanh chóng rời giường, đeo khẩu trang, đội mũ, quấn khăn quàng cổ, trang bị đầy đủ đi đến siêu thị gần nhà.
Dạo quanh một tiếng đồng hồ, cô mang theo một túi lớn đồ ăn về nhà, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Đến mười giờ, cô đã chuẩn bị xong sườn xào chua ngọt, thịt bò ướp tương xào với nấm đùi gà và thêm ba món khác nữa.
(*)Món thịt bò ướp tương xào với nấm đùi gà. Loại tương mà Thời Noãn dùng là tương Miso của Nhật Bản ý mọi người.
Thời Noãn đặt đồ ăn vào hộp giữ nhiệt, trang điểm, thay đồ, còn xịt thêm một chút nước hoa.
Sau khi soi gương thấy đã ổn, cô mang theo hộp cơm ra ngoài.
Tài xế đưa cô đến trước cổng Lục thị, hỏi: "Có cần tôi đợi ở đây không?"
Thời Noãn nói: "Không cần đâu ạ, anh Trần cứ lái xe về công ty đi, một chút nữa em tự về được rồi ạ."
Cô đeo kính râm và khẩu trang xuống xe, chân mang giày cao gót bước vào cửa lớn của công ty.
Thời Noãn đã nhắn tin hỏi trước, biết được Lục Chi Hằng ở công ty cả ngày hôm nay, nhưng không báo là tới gặp anh.
Cô muốn cho anh một bất ngờ nhưng không ngờ bất ngờ đó đã bị bóp ch.ết từ trong trứng nước---đơn giản là do cô không vào được.
Vì không có hẹn trước, Thời Noãn chỉ có thể tới quầy tiếp tân điền tên đăng kí.
Ở quầy là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhìn thấy tên của cô trên danh sách, vẻ mặt ngạc nhiên, phấn khởi nói: "Chị là Thời Noãn sao ạ? Em là fan của chị đó! Ở ngoài chị đúng là đẹp hơn trên phim!"
Thời Noãn cũng rất bất ngờ, gỡ khẩu trang xuống cười với cô, nói thật lòng: "Ừm, cảm ơn em đã thích chị nhé."
Cô gái tiếp tân đưa một quyển sổ nhỏ xin chữ kí, hỏi tiếp, "Chị muốn tìm Lục tổng sao ạ? Em dẫn chị lên nhé."
Thời Noãn kinh ngạc: "Không phải phải chờ em báo cáo trước rồi chị mới được lên sao?"
Cô gái cười, "Tình huống đặc biệt nên được giải quyết theo cách riêng ạ."
Cô ấy dẫn Thời Noãn vào thang máy, đi lên tầng cao nhất. Thấy hộp cơm trên tay cô, tò mò, "Chị Noãn Noãn, chị và Lục tổng, là...quan hệ như thế nào vậy ạ?"
Đã mang cơm trưa đến đây rồi, Thời Noãn nghĩ rằng nếu nói không có quan hệ gì thì cũng không đáng tin, thế là thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy, chị đến tìm bạn trai chị đó."
Cô nàng nghe vậy, vui vẻ cười nói: "Hì hì, nam thần và nữ thần của em hẹn hò nè, ngọt ngào quá đi."
Cô ấy nói xong còn nháy mắt với Thời Noãn, "Chị Noãn Noãn, chị cứ yên tâm, em sẽ giữ bí mật."
Thời Noãn cảm ơn, cảm thấy fan của mình sao mà đáng yêu thế.
"Em đã quan sát rồi, Lục tổng của chúng ta rất biết giữ mình, nhất định là người bạn trai thích hợp nhất. Chị là người con gái đầu tiên đến công ty tìm anh ấy đấy ạ."
Cô gái nhỏ hoàn toàn xem Thời Noãn là người một nhà, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhưng mà, chị phải để ý quản lý Hạ đó. Trong công ty ai cũng đồn rằng chị ta có ý với Lục tổng. Tối hôm họp thường niên đó, chị ta còn mời rượu Lục tổng nữa đó ạ!"
Thời Noãn khó chịu, tự dưng lòi đâu ra một quản lý Hạ vậy?
Cửa thang máy mở ra, cô ấy chỉ đường cho cô, "Chị cứ đi thẳng đến cuối hành lang rồi rẽ trái, phòng làm việc của Lục tổng ở đó ạ."
Thời Noãn vẫy tay tạm biệt cô ấy rồi tìm phòng làm việc của Lục Chi Hằng.
Trước cửa phòng có hai bàn làm việc, chắc là dành cho thư ký của anh.
Thời Noãn nói với một người thư ký: "Xin chào, tôi muốn tìm Lục tổng. Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, hẳn là anh ấy không bận chuyện gì, tôi có thể vào không ạ?"
Vì đã tháo khẩu trang nên thư ký lập tức nhận ra cô, vội vàng đứng lên nói: "Thời tiểu thư. Lục tổng đang họp ở trong, để tôi vào trong thông báo một tiếng ạ."
Cô vừa muốn đi vào thì thấy một người phụ nữ mặc trang phục công sở đẩy cửa bước vào, thư ký lễ phép chào hỏi, "Xin chào Hạ quản lý."
"Lục tổng còn đang làm việc sao?" Cô khách khí hỏi.
Hạ Yên Nhiên không trả lời, đảo mắt nhìn Thời Noãn rồi đi tới, thân thiết cười hỏi, "Noãn Noãn, sao cô ở đây vậy?"
Hỏi vậy mà không thấy nhảm sao? Đến đây không phải để gặp Lục Chi Hằng chẳng lẽ gặp cô ta sao!
Lại nhớ đến lời vừa rồi của cô gái tiếp tân thì trong lòng cô liền sáng tỏ, hóa ra Hạ quản lý là Hạ Yên Nhiên!
Quả nhiên mắt nhìn của quần chúng cũng sáng như cô, Hạ Yên Nhiên chắc chắn đang có ý đồ với Lục Chi Hằng!
Chẳng qua Hạ Yên Nhiên còn đang làm bộ làm tịch, cô cũng không thèm vạch trần bộ mặt của cô ta. Xét về diễn xuất, sao cô có thể thua được chứ.
Thời Noãn nở nụ cười ngọt ngào, "Tôi đến tìm Lục Chi Hằng ăn trưa."
Hạ Yên Nhiên nghe thấy vậy thì sắc mặt hơi thay đổi rồi lập tức lộ vẻ tiếc nuối, "Tiếc là Lục tổng đang họp với các quản lý về những hạng mục quan trọng, lúc này cô không nên tới làm phiền anh ấy."
"Không thì," Cô ta còn thân thiết đề nghị, "Cô đi tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta cùng trò chuyện."
Thời Noãn không biết bọn cô có chuyện gì để nói.
Có thể đoán được một chút là chắc hẳn Hạ Yên Nhiên sẽ nhớ lại cái thời thanh mai trúc ma xa xưa, rằng cô ta và Lục Chi Hằng là một cặp hoàn hảo thế nào, rồi lại nói cô không xứng với anh.
Thời Noãn thật sự không muốn nghe cô ta nói những điều này. Những lời lần trước của Thẩm Luật Thông đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, xém chút nữa là cô đã nảy sinh nghi ngờ với tình cảm của mình và anh.
Nhưng bây giờ hai người cứ đứng chắn ở cửa như vậy cũng không được, ít nhiều gì cũng thấy ngượng, vào trong ngồi chờ cũng tốt hơn.
"Được." Cô gật đầu, nói với thư ký, "Đợi Lục tổng họp xong, làm phiền cô nói với anh ấy là tôi có đến."
Hạ Yên Nhiên mím môi cười, đi trước cô, còn đẩy cửa phòng giúp cô.
Thời Noãn vào phòng ngồi xuống. Hạ Yên Nhiên lấy ra từ trong tủ một bộ trà cụ, thành thạo pha hai chén trà đưa cho cô, cười đoan trang, "Của cô. Xin lỗi vì tiếp đãi không được chu đáo."
Tỏ vẻ ta đây là nữ chủ nhân.
Thời Noãn cảm ơn, nhận trà nhưng không uống mà đặt trên bàn, lạnh nhạt nhìn cô ta, "Cô muốn nói gì với tôi?"
Hạ Yên Nhiên cười, nhẹ nhàng nói, "Chỉ là nói chuyện thường ngày thôi. Noãn Noãn, cô không cần phải bày ra vẻ phòng bị như vậy đâu."
Thời Noãn không trả lời.
Đơn giản là cô không biết nói gì, so với việc "bàn chuyện thường ngày" thì Thời Noãn càng muốn mắng người hơn.
Chửi cô ta xem vì sao phải lăm le bạn trai của người khác. Chẳng lẽ lúc nhỏ, giáo viên môn đạo đức không dạy cô ta rằng không được cướp đồ của người khác sao?!
Nhưng nơi đây là phòng nghỉ, bên ngoài còn có người, mở miệng mắng chửi gây tổn hại đến hình tượng cho nên Thời Noãn im lặng xem cô ta diễn trò.
Lúc này Hạ Yên Nhiên có chút buồn bực.
Có Lục lão gia yêu thương thế nên ai cũng đối xử cung kính với cô ta, đâu có ai dám xem thường cô ta như Thời Noãn. Cô có quyền vậy sao?
Hạ Yên Nhiên nhẫn nhịn, vẫn mỉm cười, cho Thời Noãn xem chiếc vòng tay đang đeo, "Noãn Noãn, cô xem chiếc vòng này có đẹp không?"
Sao còn khoe vòng tay làm gì? Thời Noãn không hề kiên nhẫn.
Cô chỉ nhìn lướt qua rồi "Ừ" đại một tiếng.
Đôi môi đỏ của Hạ Yên Nhiên cong lên, "Đây là quà sinh nhật Lục Chi Hằng tặng cho tôi tháng trước, rất vừa ý tôi. Ngày nào tôi cũng mang theo, đi ngủ cũng không nỡ tháo ra."
Cô ta nói xong nhìn Thời Noãn nhưng không thấy loại phản ứng mà mình mong muốn, thế là lại nói tiếp, "Hôm sinh nhật tôi ấy mà, trưởng bối trong nhà đều đến dự. Ở bữa tiệc, Chi Hằng có nói việc hẹn hò với cô, nhưng mà..."
Cô ta ngừng lại giữa chừng.
Cuối cùng Thời Noãn cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Hạ Yên Nhiên, vì cô thấy rốt cuộc cô ta cũng chịu nói vô vấn đề chính.
Hạ Yên Nhiên thở dài, vô cùng tiếc nuối, "Trưởng bối trong nhà không có ai đồng ý chuyện của hai người, nhất là ông ngoại. Cô biết đó, mười ba tuổi tôi đã vào ở Lục gia, cùng lớn lên với Chi Hằng, ông ngoại luôn hi vọng tôi và anh ấy bên nhau."
Đúng là uy hϊế͙p͙ trắng trợn! Muốn làm ra vẻ vợ anh ấy sao?
Thời Noãn đáp, "Hạ tiểu thư, chỉ là một cái vòng tay mà thôi, chẳng có gì đặc biệt cả. Cô cho rằng chỉ cần cái này đã có thể châm ngòi ly gián tình cảm chúng tôi sao? Với lại..."
"Tôi đã là bạn gái của Lục Chi Hằng, cô nói những lời này trước mặt tôi, không thấy quá đáng sao?"
Hạ Yên Nhiên cười khẽ, "Tôi cũng chỉ là có lòng cho cô biết được ý của ông ngoại, để cô biết mà chuẩn bị trước thôi."
Thời Noãn lạnh lùng hỏi, "Có gì mà phải chuẩn bị?"
Hạ Yên Nhiên không còn vờ vĩnh gọi tên thân thiết của cô nữa mà đổi thành kiểu gọi khách sáo, "Thời tiểu thư, cô không rõ ý của tôi sao?"
"Tôi chỉ muốn nói, đừng phí hoài tuổi xuân với Chi Hằng nữa, không đáng đâu. Lỡ như sau này anh ấy không cần cô nữa thì không phải mộng giàu sang của cô tan vỡ, mọi thứ đều thành công dã tràng sao?"
Cô ta nói thẳng, càng nói càng không khách khí, "Chim sẻ thì cuối cùng vẫn không thể thành phượng hoàng được. Gia cảnh cô bình thường, nghề nghiệp thì chẳng tốt lành gì, nếu nói ra cô lăn lộn trong cái giới giải trí hỗn loạn này thì đúng là mất mặt. Cô thấy cô có chỗ nào mà so được với tôi hả? Cô có gì để Chi Hằng thích, có tư cách gì để gả vào Lục gia?"
Thời Noãn khó chịu, nhớ lại từng chữ cô ta vừa nói.
Suy nghĩ một hồi thì rút ra được kết luận: Cô, từ đầu đến chân không có một cái gì có thể so được với cô ta.
Trầm tư mấy giây, Thời Noãn lấy một chiếc gương nhỏ trong túi xách. Cô soi mặt mình đầu tiên rồi nhìn kỹ Hạ Yên Nhiên.
Hạ Yên Nhiên thấy cô mãi không nói lời nào, trên mặt lộ vẻ đắc ý, "Thời tiểu thư..."
Mới gọi được một tiếng đã bị ngắt lời, Thời Noãn nhét gương soi vào tay cô ta, "Cho cô xem đó."
Vẻ mặt Hạ Yên Nhiên lạnh lùng, hỏi, "Cô có ý gì?"
Thời Noãn trừng mắt, "Cô thấy tôi cái gì cũng không được nhưng Lục Chi Hằng lại thích tôi, cho nên cô đang gián tiếp mắng anh ấy mắt mù sao?"
Đón nhận ánh mắt đầy địch ý của cô ta, Thời Noãn nghiêm túc trả lời, "Không phải cô vừa hỏi tôi hơn cô chỗ nào sao? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy bản thân mình đẹp hơn hẳn. Nếu không tin thì cô cứ tự mà soi đi."
"Cô!" Sắc mặt Hạ Yên Nhiên trở nên khó coi.
Dù có đang ở độ tuổi nào đi nữa thì với phụ nữ, vẻ ngoài quan trọng như trời, sao có thể chịu được khi nghe người ta chê mình xấu hơn!
Mà trong lòng cô ta cũng tự biết đúng là mình không đẹp bằng Thời Noãn.
Vẻ ngoài Hạ Yên Nhiên không xấu, ngũ quan thanh tú, so với người bình thường có thể được coi là xuất chúng nhưng tiếc là chỉ có thể so với người bình thường mà thôi.
Giá trị nhan sắc của Thời Noãn trong giới giải trí, nơi mà người đẹp như mây, rất cao. Nếu so sánh hai người với nhau thì đúng là chênh lệch rõ ràng.
Hạ Yên Nhiên giận dữ nhìn cô, "Tuổi trẻ chóng tàn, có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Với phụ nữ mà nói, quan trọng là tâm hồn."
Cô ta khinh thường nhìn Thời Noãn, cười nhạo: "Cô cho rằng với bề ngoài hồ ly đó là có thể mãi mãi chiếm được trái tim anh ấy sao? Cô cho rằng Chi Hằng là kiểu đàn ông nông cạn, chỉ biết để ý sắc đẹp thôi sao?"
Thời Noãn chưa kịp trả lời thì cửa phòng bị mở ra.
Lục Chi Hằng mặc tây trang bước vào, nắm tay Thời Noãn, còn để cô đứng sau lưng mình như sợ cô bị bắt nạt.
Sau đó, anh quay lại nhìn Hạ Yên Nhiên, thản nhiên nói, "Đúng vậy, tôi là kiểu đàn ông nông cạn đó. Cô ấy thực sự có thể khiến tôi thích cả đời."
Ying: Vỗ tay cho anh Lục. Không cần dùng tay cũng có thể vả bép bép vào mặt mẹ này, há.