Chương 8: Dạ vương gia !
Hắn vừa rời người ra khỏi, nàng ngay lập tức chuồn ra khỏi bụi cây. " ngươi không sợ ta bẩm báo với lão gia?" Nàng nói xong câu này như tự tát vào mặt mình. Ở cái thời này chuyện vừa rồi để người ngoài biết kẻ thúi mặt là nàng, dù cho hắn làm lỗi nhưng tên kia là ai cơ chứ là vương gia a, vương gia sắc lang. Nàng không khỏi đen mặt lúc lại giận đỏ lên. Nhìn biểu hiện cứ không ngừng biến hóa của nàng hắn không khỏi phì cười. Chắc hẳn nàng đã biết hắn là ai, không cần hắn giới thiệu.
Tại sao nàng biết ư. Chính là cái lúc nàng trốn vào bụi cây, nhìn thấy gấm vóc thượng hạng trên người hắn nàng đã biết lại thêm cái ngọc bội sáng chói trong suốt kia, kết quả đã rõ ràng. Mà cái ngọc bội giờ thì. " ngươi còn có mặt mũi để bẩm báo, ta không nhận đấy ". Nàng nghĩ tên này chẳng phải XN nói hắn lãnh đạm lạnh lùng à, cái tính khí kia là lạnh ư, như con khỉ tùy tiện " không báo nữa, chẳng có lợi ích gì, nhưng ta đã được bồi thường rồi " nói rồi nàng phe phẩy đôi tay cầm miếng ngọc bội của hắn, cười nhăn nhở.
Hắn nghệch mặt, nàng đã lấy từ khi nào thật là. Hắn đi đến mấy bước nàng liền lùi lại mấy bước nhét ngọc vào người nhếch mép cười. Hắn thừa sức biết vật đã đổi chủ luôn rồi, liền nghĩ ra một chuyện vui hơn " vốn ta đem bội tặng cho nữ nhân của ta mà, giờ đã nhận rồi cũng tốt, chỉ sớm hơn dự tính một chút". Nàng không thể ngờ, mặt tên này lại dày đến vậy, lại có thể lật lại tình thế. Nàng cũng đâu phải dạng vừa " đa tạ vương gia, ngọc rất đẹp " nàng nhướng nhướng mài trêu chọc " vương gia à, lão gia tìm ta, đi trước người cũng mau "cút" đi " nói rồi nàng xoay lưng vào viện bỏ hắn lại sau bóng lưng.
Nữ nhân này, biết hắn là vương gia, thế lại dám bảo hắn cút đi, được rất thú vị, bao lâu rồi không gặp người như nàng đây chứ, phải "trân trọng" chút. Nghĩ vậy hắn liền vận công, nhúng cái biến mất tâm mất tích đi đến chính viện Quách phủ.