Chương 47: Anh tranh tôi giành (ba)
Bất ngờ cả hai người cùng té nhào xuống đất. Đúng lúc này, cửa chính của sảnh triển lãm phát ra tiếng phanh nhẹ nhàng, tự động đóng lại rất nhanh.
Phượng Như Ảnh nghe thấy tiếng động thì quay đầu liếc nhìn cửa đóng chặt, lại liếc nhìn Mộc Vân Phong bị mình đè ở trên đất, đôi mắt từ từ sâu xa, khiến con ngươi vốn đã đen như mực thì càng đen bóng hơn, ở trong bóng đêm này chớp động tia sáng không rõ.
"Khốn kiếp" Mộc Vân Phong chửi, muốn đứng dậy nhưng không được vì đã bị người đàn ông kia ép chặt.
Không thể làm gì khác hơn là cắn răng, trở tay liền đánh một chưởng lên trên người đàn ông. Nhưng, Phượng Như Ảnh cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Mộc Vân Phong vừa mới họat động, trong nháy mắt tay ngọc thon thon như bị kìm sắt kiềm chế chặc.
Mộc Vân Phong giùng giằng muốn rút tay mình từ trong tay Phượng Như Ảnh ra, dùng một nửa sức lực, nhưng tay của mình vẫn còn ở trong tay đối phương, ngoại trừ một mảnh đỏ tươi ở trên tay cùng với tay đau, cái gì cũng không có thay đổi.
"Khốn kiếp, buông tay." Mộc Vân Phong rút tay của mình không ra, lại không đứng dậy được, ra tay đánh không lại người khác, chỉ có thể dùng tài hùng biện, liền hướng về phía Phượng Như Ảnh mắng to.
Phượng Như Ảnh đè ở trên người Mộc Vân Phong, không thèm để ý đến tiếng mắng vô thưởng vô phạt này của Mộc Vân Phong. Giờ phút này mắt anh đang khép hờ, ngửi hương tóc ở trên đầu Mộc Vân Phong, say mê không dứt.
"Buông tôi ra" Mộc Vân Phong dùng sức giãy dụa thân thể của mình, cố gắng thóat thân khỏi Phượng Như Ảnh.
"Đừng động" Giọng nói của Phượng Như Ảnh mang theo khàn khàn, cảnh cáo cô gái lộn xộn này. Mộc Vân Phong động đậy mấy cái mới vừa rồi, làm cho bộ vị trên người anh bắt đầu đứng thẳng. Thật sự nếu như không ngăn cản động tác của Mộc Vân Phong, anh cũng không thể bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện gì.
Không biết vì sao, anh vẫn luôn là người lạnh lùng vô cảm, hơn nữa ý chí rất mạnh, ba mươi năm qua gần như không có người phụ nữ nào có thể hấp dẫn được anh.
Lại không ngờ cô gái ở phía dưới, có thể làm cho bản năng của thân thể anh phản ứng. Điều này làm cho anh có chút mất hồn, nhìn gò má của Mộc Vân Phong, nhịp tim có vẻ dao động.
Mộc Vân Phong cũng là người nhạy cảm, cô cảm thấy thân thể của Phượng Như Ảnh thay đổi và cứng ngắc, thầm mắng một tiếng "Sắc Quỷ" rồi trong nháy mắt lúc Phượng Như Ảnh ngây ngẩn, thì chân hướng về sau đạp một cái thật mạnh, thân thể trượt về phía trước, thoát khỏi tay khống chế của Phượng Như Ảnh.
Động tác của Mộc Vân Phong, khiến Phượng Như Ảnh đang mất hồn chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn Mộc Vân Phong thoát khỏi tay mình thì tâm tư gì cũng không còn.
Người chợt nhảy lên theo, bàn tay duỗi một cái về phía trước, giữ lại bả vai của Mộc Vân Phong.
"Anh?" Tay của Phượng Như Ảnh chụp được bả vai mảnh khảnh của Mộc Vân Phong làm cô bị đau một lúc, rồi xoay người đánh về phía Phượng Như Ảnh.
Làm thế nào cô cũng không nghĩ đến tốc độ cùng phản ứng của người đàn ông này thật sự nhanh không ngờ, vốn còn muốn thừa dịp anh ta phân tâm, thừa dịp chút thời gian anh ta từ dưới đất đứng dậy, mà chạy đi.
Lại không nghĩ rằng mình mới vừa cất bước, thì tay Phượng Như Ảnh đã đến.
Phượng Như Ảnh vừa nhìn thấy bàn tay Mộc Vân Phong đánh về phía mình, thì khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười thản nhiên, tay chụp ở trên bả vai Mộc Vân Phong căn bản không nhúc nhích, lại dùng một tay tiếp nhận bàn tay Mộc Vân Phong đánh tới.
Mộc Vân Phong nhìn thấy Phượng Như Ảnh có thể dễ dàng đón lấy công kích của mình như thế, tự anh ta ép mình quá đáng, vì vậy hơi nghiêng thân thể, đồng thời tay trái đánh tới Phượng Như Ảnh còn tay kia ở dưới nách tay chụp bả vai mình.
Thấy Mộc Vân Phong dùng toàn lực đánh một kích, Phượng Như Ảnh cũng không dám sơ ý, chỉ thấy cánh tay anh co về, năm ngón tay thành trảo hướng về phía tay Mộc Vân Phong đang đánh anh mà bắt lấy.