Chương 48: Anh tranh tôi giành (bốn)
Mộc Vân Phong vừa nhìn tay Phượng Như Ảnh chụp ở trên vai mình rút về, tức thì cũng không ham chiến, mà quay người bỏ chạy.
Nhưng Mộc Vân Phong lại không nghĩ tới lúc cô xoay người muốn chạy, thì tay kia của Phượng Như Ảnh từ trảo biến thành móc câu chụp vào cánh tay cô, dễ dàng câu lấy ngọc bội trong túi cô ra.
"Hèn hạ" Thấy bàn tay kia của Phượng Như Ảnh chợt lóe rồi biến mất ở túi bên hông mình, thì Mộc Vân Phong cực kỳ tức giận.
Làm thế nào cô cũng không ngờ Phượng Như Ảnh lại dám gạt cô, rõ ràng là công kích cô, sau lưng lại có chủ ý với ngọc bội của cô.
Ngọc bội không còn ở trên người, Mộc Vân Phong cũng không chạy, cô quay đầu lại căm tức nhìn Phượng Như Ảnh, hận không thể đâm mấy cái lên trên người của anh ta.
Mà lúc này Phượng Như Ảnh nhìn thấy Mộc Vân Phong tức giận đến mức thay đổi sắc mặt, vừa ngắm nghía ngọc bội trong tay, vừa nhìn cô cười nhạt. Nụ cười kia xuất hiện ở trên mặt người đàn ông lạnh lùng tàn khốc, thấy thế nào cũng không chân thật.
Khiến Mộc Vân Phong hận không thể xé nát khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc mang theo mị hoặc này. Đáng ghét, Mộc Vân Phong làm thế nào cũng không nghĩ đến khi người đàn ông này cười lên lại đẹp mắt như vậy.
Nếu như không phải là anh ta đang vuốt vuốt ngọc bội ở trên tay, làm cho cô thấy người đàn ông này đang đắc ý, cô sẽ cho rằng người đàn ông này đang cười thật tâm.
"Trả đồ cho tôi." Mộc Vân Phong hơi đè xuống lửa giận trong lòng mình, đưa một tay về phía Phượng Như Ảnh.
"Tại sao phải trả đồ lại cho cô? Từ đầu đây là đồ của tôi." Thấy Mộc Vân Phong đưa ra tay, Phượng Như Ảnh nắm chặt ngọc bội vào trong tay. Anh mới vừa ngắm nghía xong, chẳng qua là xác nhận đây có phải là đồ của anh không. Hiện tại đã xác nhận xong, lẽ ra nên cất đi.
Nhưng, động tác của Phượng Như Ảnh, cùng với lời nói của anh, lại làm cho Mộc Vân Phong hiểu lầm, cô cho rằng ý của Phượng Như Ảnh là đồ cô đoạt đi chính là từ trong tay của anh.
"Anh vô sỉ, rõ ràng vật đó là tôi trộm, bây giờ lại nói là của anh, thật sự là không biết xấu hổ." Gương mặt Mộc Vân Phong lạnh lùng, ngoài miệng cũng không tha người.
Cho dù bây giờ cô đánh không lại Phượng Như Ảnh, nhưng làm thế nào cô cũng phải kích thích làm cho đối phương tức giận. Như vậy cô mới có cơ hội lấy ngọc bội từ trên tay Phượng Như Ảnh.
"Cô trộm? Nếu như không phải là cô chen ngang vào, ngọc bội kia đã sớm đến tay tôi, còn đến phiên cô trộm sao." Ngọc bội ở trong tay, tâm tình Phượng Như Ảnh rất tốt nên đấu võ mồm với Mộc Vân Phong.
Ngay cả chính anh cũng không biết, bình thường mình lạnh lùng tàn khốc và cũng rất ít nói, sao lại cải cọ với Mộc Vân Phong về chuyện ngọc bội thuộc về ai.
Nếu như đổi lại là lúc trước, đồ lấy được, anh đã sớm phủi mông chạy lấy người rồi. Sao lại còn rãnh rỗi tranh luận với một cô gái vật này thuộc về ai.
Ở trong mắt Phượng Như Ảnh anh, chỉ cần đồ đến tay anh, đó chính là của anh. Huống chi vật này vốn là của anh, lại càng không thèm giải thích với bất kỳ ai.
Nếu như có người không phục, như vậy thì tay gặp chân xác định. Nào có thời gian phí nhiều lời như vậy.
Cho nên, hôm nay anh phá lệ rồi. Lại tốt bụng tranh luận với cô gái ở trước mắt, điều này có thể nói rõ anh có hứng thú với cô gái này.
"Chính mình vô dụng thì cũng đừng ở nơi này mà mất mặt. Anh đến trước thì thế nào, ngọc bội kia chính là bà cô tôi đây mang ra từ sảnh triển lãm, mà không phải là anh." Mộc Vân Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn Phượng Như Ảnh. Mặc dù cảm thấy người đàn ông này không giống như tin đồn, nhưng vì muốn lấy lại ngọc bội, cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ một lòng muốn kích thích tức giận của người đàn ông này, sau đó chọc anh ta tức ch.ết, từ đó cô cầm lại ngọc bội thật vất vả mới trộm được.
"Cho dù cô mang ra từ sảnh triển lãm thì thế nào,? Cô đừng quên, hiện tại đồ đang ở trên tay tôi."