Chương 4: Gặp nhau

"Lãnh Tâm Nhiên, bạn học Lãnh Tâm Nhiên, trả lời câu hỏi, Lãnh Tâm Nhiên!"
Tiếng của cô giáo trên bục giảng tăng dần từ ôn hòa chuyển sang gấp gáp rồi đến thịnh nộ. Các học sinh trong lớp theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Chỗ kia, là một bóng dáng gầy yếu, đang ngủ say.


"Lãnh Tâm Nhiên, em đi ra ngoài cho tôi."
Uy nghiêm một lần nữa bị khiêu khích, một giáo viên ăn mặc giống như xử nữ già rốt cuộc nhịn không được đi xuống bục giảng, tiếng giày cao gót vang lên lộc cộc đi đến bên cạnh chỗ ngồi kia, nói với người đang nằm trên bàn.


Nhưng người ngồi đó vẫn ngủ say như cũ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.


Ngay cả nữ sinh ngồi cạnh cô mặt cũng đã có chút co quắp, mặc dù không muốn đụng đến nhỏ háo sắc này, nhưng vẫn có chút không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là nhẹ kéo đồng phục của cô dưới gầm bàn. Nhưng mà cử động nhẹ như vậy căn bản là vô dụng, đất đắc dĩ đành phải dùng sức nhéo vào hông của Lãnh Tâm Nhiên.


Lãnh Tâm Nhiên đang nằm mơ, kể từ khi phát hiện ánh mắt của cha nuôi đối với mình có cái gì đó không đúng, buổi tối cô bắt đầu ngủ không yên. Cũng không phải là sợ, mà là hằng năm cô luôn phải đứng giữa ranh giới sinh tử, chỉ có ở chỗ tuyệt đối an toàn mới có thể không mất ngủ. Rất hiển nhiên, cái nhà hiện tại này không được, mặc dù mỗi buổi tối cô luôn để một cái ghế phía sau cửa, sau đó để cái bình nhỏ ở trên ghế, nhưng mà, vẫn không yên lòng.


Trước kia chính là như vậy, chỉ có khi ở bên cạnh người mình hoàn toàn tin tưởng, cô mới có thể ngủ. Lúc ấy Thần thường nói với cô, muốn cô không cần quá cảnh giác, cũng không phải khắp nơi đều là nguy hiểm, Nhưng thói quen nhiều năm như vậy cũng đâu phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Huống chi cô cũng không cảm thấy thói quen này có gì xấu, ít nhất bản thân cũng an toàn, ít nhất, người bên cạnh cũng an toàn.


available on google playdownload on app store


Ngay khi cảm giác được ngang hông đau đớn không bình thường, Lãnh Tâm Nhiên không ý thức nắm lấy cái tay kia, sau đó dùng lực kéo lấy cánh tay đặt trên bàn. Những động tác này của cô đều là phản ứng theo bản năng, mãi cho đến khi nghe được tiếng kêu rên thảm thiết mới thanh tỉnh lại.


Tỉnh táo cúi đầu nhìn lại, phát hiện người cùng bàn vẫn luôn hờ hững với mình đang dùng ánh mắt hoảng sợ như nhìn quái vật nhìn chằm chằm cô. Mà người bị cô chế trụ lúc đang ngủ, chính là người ngồi cùng bàn này.
"Mau buông tôi ra, đau quá đi!"
Người ngồi cùng bàn kêu rên nói.


Lãnh Tâm Miên khẽ cau mày, nhưng vẫn buông lỏng tay, bất quá vẫn phải nói rõ: "Sau này không nên tùy tiện đụng ta."


"Cậu cho rằng tôi thích đụng cậu lắm à, nếu không phải bởi vì cô giáo............ " Người ngồi cùng bàn không ngừng vuốt cánh tay bị đau, nghe được lời nói của Lãnh Tâm Nhiên, không nhịn được liếc mắt, trong lòng mắng thầm đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt, sau này sẽ không bao giờ............mềm lòng nữa.


Giải quyết con quạ đen xong, Lãnh Tâm Nhiên lại tiếp tục nằm trên bàn chuẩn bị ngủ.
Hành động của cô quá mức càn rỡ cuồng vọng, làm cho lửa giận của cô giáo lên cao tới cực điểm, càng làm các bạn trong lớp giống như là nhìn thấy quái vật, tâm trạng khẩn trương dâng lên tới cổ họng.


"Lãnh, Tâm, Nhiên!"
Tiếng gầm gừ giống tiếng rống của sư tử Hà Đông vang lên, đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên lần nữa, rốt cuộc chú ý đến sắc mặt vặn vẹo dữ tợn của cô giáo không biết đi đến bên cạnh mình lúc nào.


"Lãnh Tâm Nhiên, em cút ra ngoài cho tôi! Sau này tiết của tôi, em cũng không cần lên nữa."
Bà giáo viên xử nữ già rốt cuộc bộc phát, nước miếng văng về phía khuông mặt mờ mịt của Lãnh Tâm Nhiên gầm thét lên.


Lãnh Tâm Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, thì ra là mình chọc cho xử nữ già thiếu đàn ông này tức giận. Từ ngày thứ nhất cô bắt đầu đến trường học, bà xữ nữ già này vẫn luôn xem cô không vừa mắt, bất quá trước kia cũng cố nén không có bộc phát, không nghĩ tới hôm nay lại không nhịn được.


Quét mắt một vòng nhìn bốn phía, cơ hồ vẻ mặt mỗi người đều có chút hả hê. Đối với những thứ này, có lẽ Lãnh Tâm Nhiên nhỏ trước kia sẽ thương tâm, nhưng "Huyết sư" Lãnh Tâm Nhiên sẽ không, những người này, căn bản không phải người cô quan tâm, cho nên thái độ của bọn họ nhưng thế nào cũng không quan trọng.


Liếc mắt nhìn xử nữ già đang nhìn chằm chằm mình, không chút do dự, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đi ra khỏi phòng học.


Đây chính là lớp A. Trước kia Lãnh Tâm Nhiên nhỏ liều ch.ết cố sống muốn vào cái lớp thành tích tốt nhất trường này cũng vì vương tử học đường Bắc Âu Hàn ở chỗ này, cũng vì những nam sinh lớp A khác. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên bây giờ tất nhiên sẽ không quan tâm những thứ này, hơn nữa, đối với những người luôn ỷ thành tích tốt mắt cao hơn đầu, cô luôn không chịu được. Cô đã có quyết định, bất quá bây giờ cần một cơ hội. Một tuần lễ sau, cô có thể trực tiếp thoát khỏi lớp học này.


Cô đã hỏi thăm rõ ràng, trường học này chia lớp dựa theo thành tích. Lớp A là tốt nhất, còn lớp F là kém nhất, lớp 12F nghe nói là lớp hỗn loạn nhất toàn trường, ngư long hỗn tạp loại người gì cũng có. Đánh nhau ẩu đả, gian lận khi thi, cướp bóc trộm đạo, cơ hồ tất cả chuyện xấu đều từ lớp bọn họ mà ra. Lớp học này, không chỉ là thành tích học sinh kém đến cực điểm, mà giáo viên chủ nhiệm cũng kém nhất toàn trường, trên căn bản là không vượt qua được kì kiểm tr.a giáo viên nên mới bị điều đến lớp F đến đối phó những học sinh không muốn học này.


Nghe nói, lớp F có một vương, tất cả mọi người trong lớp F đều nghe theo lời của anh ta. "Kẻ mạnh là vua" là nguyên tắc của lớp F, mà cái này, chính là hoàn cảnh quen thuộc mà Lãnh Tâm Nhiên thích nhất. Chỉ cần đi đến đó, cô có lòng tin có thể trong thời gian ngắn nhất hòa hợp như cá gặp nước.


Miễn cưỡng dựa vào tường, đầu hơi nâng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không có biểu tình gì, chẳng qua là khóe miệng nhếch lên, tạo ra độ cong chế giễu.


Bắc Âu Hàn thu hồi ánh mắt khỏi bóng dáng gầy yếu của nữ sinh kia. Hắn phát hiện, nhỏ háo sắc đó trở nên rất khác, lúc trước, mặc dù cô thích nam sinh nhưng khi học tập cũng vô cùng nghiêm túc, nếu không cũng không ở lại lớp A. Nhưng hiện tại, cô không có ánh mắt háo sắc nhìn nam sinh nữa, trên mặt luôn hờ hững không biểu tình, ánh mắt nhìn người rất lạnh làm cho người ta sợ hãi. Cũng thế, quá trình học tập cô lại trở nên lười biếng, từ lúc trở lại trường mỗi ngày đều ngủ, bất kể là tiết nào, cho tới bây giờ cũng không thấy cô nghe giảng.


Thân là lớp trưởng nên hắn nghe được từ trong miệng giáo viên, các thầy giáo đã quyết định, đợi đến kì thi cuối tháng tuần này, liền đá cô ra khỏi lớp A, để cho cô tự sinh tự diệt.


Nghĩ đến đây, Bắc Âu Hàn liền nhịn không được cau mày. Mặc dù hắn không thích nữ sinh này dùng cái loại thủ đoạn dơ bẩn đó với mình, nhưng mà, thấy một người nghiêm túc đột nhiên trở nên như vậy, hắn vẫn có chút không đành lòng. Hắn vẫn cảm thấy, nhất định là do Hân Hân đem sự kiện bỏ thuốc kia nói ra, khiến cô trở thành chuyện cười cho toàn trường.


Trước kia, nghiêm túc học tập là ưu điểm duy nhất trên người Lãnh Tâm Nhiên, nhưng mà hiện tại, cái điểm sáng này lại biến mất, loại cảm giác này, rất không thoải mái.


Đợi đến khi chuông tan học vang lên, bà cô xử nữ già chuẩn bị rất lâu quyết định giáo huấn Lãnh Tâm Nhiên một bữa. Nhưng khi bà ta ra khỏi phòng học, lại phát hiện người vốn đứng bên ngoài phòng học không thấy bóng dáng. Sự phát hiện này, làm cho bà ta thiếu chút nữa bùng nổ.


Nằm ở trên sân thượng nhìn trời xanh, tâm tình uất ức của Lãnh Tâm Nhiên rốc cuộc cũng dễ chịu hơn một chút. Trường trung học cô đã sớm học qua, nếu không phải là không muốn để người đàn ông kia nhận được khiếu nại của trường học, cô sẽ không ở trong cái phòng học đáng ghét đó. Cái loại cảm giác đè nén bị cả lớp chèn ép đó, không phải là người bình thường có thể dễ dàng tha thứ.


Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên người, ấm áp, rất thoải mái, nơi này khiến cho cô có cảm giác rất dễ chịu, Lãnh Tâm Nhiên vốn buồn ngủ rốt cuộc không nhịn được nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô tỉnh lại, là bị âm thanh huyên náo chung quanh đánh thức.


Những thanh âm kia rất quen thuộc, âm thanh quả đấm, tiếng chửi rủa, rất hiển nhiên, là đánh nhau.
Từ dưới đất ngồi dậy, tốn chút thời gian để cho mình tỉnh táo lại, sau đó mới thò đầu ra hướng mắt nhìn đến nơi truyền ra âm thanh.


Đúng như cô dự đoán, là đánh nhau. Bất quá, không phải là một chọi một, cũng không phải là một đám, mà là rất nhiều người vây đánh một người. Những người kia rất đông, tóc đỏ tóc vàng tóc bạc, dạng gì cũng có, rất hiển nhiên không phải học sinh trong trường này. Mà một người khác, vóc dáng rất cao, dáng vẻ khoảng 1m8, mặc đồng phục học sinh màu đen, chỉ là tay áo khoát đã bị xé rách, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong với chất lỏng đỏ tươi.


Loại chuyện này Lãnh Tâm Nhiên đã thấy rất nhiều lần, cho nên liền có chút chậm chạp đứng lên. Mặc dù biết tình huống này đối với người nam sinh kia rất bất lợi, nhưng cô chưa bao giờ xen vào việc của người khác. Cho nên nhìn, cũng là vì những người này quấy rầy giấc ngủ của cô khiến cho cô rất không thoải mái. Đợi đến khi bọn họ giải quyết xong, sẽ đến phiên cô giải quyết chuyện của mình.


Loại biểu tình thờ ơ này, đang nghe những người tóc tai hỗn tạp đủ loại màu sắc kêu la thì bị một cái tên đánh vỡ.
"Dung Thiếu Tuyệt, lần nên xem mày trốn bằng cách nào?"


"Nơi này không có người khác, cửa cũng đã bị bọn tao chặn lại, trừ nhảy lầu ra mày không còn lựa chọn khác. Xem ai có thể tới cứu mày, Dung Thiếu Tuyệt, hôm nay tao nhất định cho mày biết cái gì gọi là địa ngục."


Mấy người kêu la, cái tên phát ra từ miệng bọn họ khiến cho Lãnh Tâm Nhiên luôn dùng biểu tình lạnh nhạt hơi đổi sắc mặt.
Dung Thiếu Tuyệt, nếu như cô nhớ không lầm, chính là vương lớp F trong truyền thuyết!






Truyện liên quan