Chương 19: Suy nghĩ
“. . . . . .Chuyện Nguyên quý nhân, hoàng thượng —”
“Chuyện của nàng trẫm làm sao biết đúng không?” Huyền Diệp lần đầu tiên có chút tự giễu, nở nụ cười, “Sau mỗi lần thị tẩm Hoàn nhi đều phải uống thuốc tránh thai, phụ nữ có thai uống sẽ bị xảy thai. Lúc ấy Tề Đức Thuận thông báo cho trẫm biết Nguyên quý nhân có thai, vừa vặn lúc Hoàn nhi thị tẩm xong, cha nàng vừa ch.ết, trẫm không có ý định để cho nàng uống nên tạm thời phân phó đổi cái khác, sau nó bị lấy đi. Trẫm cho người bí mật điều tr.a mới biết nó đã sớm được đưa đến Xuân Ngọc các, Nguyên quý nhân ăn hết rồi.”
Khiếp sợ hơn vừa rồi gấp vạn vạn lần, ánh mắt của Ôn quý phi nhìn chằm chằm hắn. Sống cùng nam nhân này lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không nói tâm sự của mình ra ngoài. Người ấy giống như vị thần đứng đầu, tất cả mọi thứ xảy ra đều nắm trong lòng bàn tay, rõ rang hơn ai hết, mà bọn họ giống như những kẻ ngu ở trước mặt hắn đua bỡn, giở thủ đoạn mà mình tự coi là thông minh.
Lúc mới đầu biết chuyện xảy ra, trong lòng hết sức không đành lòng. Vài ngày đầu vẫn phân phó Ngự Thiện Phòng cho nguyên quý nhân những vị thuốc an thai quý giá nhất, dặn đi dặn lại không cần nàng ăn bất kỳ vật gì nữa, cuối cùng bốn tháng rồi vẫn không giữ được.
Ôn quý phi cơ hồ nói không ra lời, chỉ cảm thấy lồng ngực đập mạnh, cảm giác kia giống như là an tĩnh đã lâu, giờ núi lửa nháy mắt tuôn trào, yên lặng biểu đạt không nói được lời nào.
Nàng cơ hồ có chút run rẩy nói: “Vạn Tuế Gia, Vân tần có lẽ không cẩn thận, cũng không phải là cố ý. . . . . .”
“Không cẩn thận?” Huyền Diệp cười lạnh một tiếng: “Tổ phụ nàng là bác sĩ, lần đầu tiên thị tẩm Bản Thảo Cương Mục Thương Hàn Luận so với người khác còn thuần thục hơn. Thứ kia nàng ta rất rõ ràng. Chỉ là xét đến cùng vẫn là lỗi của trẫm, nếu trẫm không thương Hoàn nhi, tất nhiên sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.”
Ôn quý phi không nói lời nào nhìn hắn: “Hoàng thượng, tình cảm của Kỵ phi đối với ngài rất thắm thiết, nếu nàng biết. . . . . .”
“Trẫm muốn đề phòng chính là phụ thân của nàng ấy!” Hắn vươn tay, hơi nhắm mắt lại, vùi đầu ở trên người nàng, “Năm đó phụ thân nàng ấy muốn Hoàn nhi không tuyển tú, trẫm cũng biết trong đó nhất định có nguyên do. dien.dan.le.quy.don Thật ra thì họa vẫn phải đến, trẫm không muốn như vậy. Chỉ là sau lưng còn có dân chúng và rất nhiều đại thần không ngừng đẩy trẫm đi về phía trước, không thể dừng lại, cho nên trẫm chỉ có thể hy sinh nàng.”
Ngón tay Ôn quý phi nhẹ nhàng vịn trên vai hoàng đế. Đây không phải là bộ dáng bén nhọn cương quyết bình thường hay thấy của hắn. Trên đời không có người nào là tâm địa sắt đá, biết nhiều, thừa nhận nhiều, buông tha nhiều hơn, bất cứ chuyện gì cũng không thể chu đáo.
“Hoàng thượng mềm lòng, nô tì đã biết. Coi như không có hoàng thượng, không dùng chén canh hạt sen kia, Vân tần vẫn có thể dùng cái khác, luôn có một ít thứ sẽ xuất hiện hại đứa bé vô tội này. Hoàng thượng không nên tự trách. Kỵ Phi muội muội, nô tì tin tưởng nàng nhất định sẽ hiểu tâm tư của hoàng thượng, sẽ không hận ngài.”
“Nhã Mẫn, trong lòng trẫm đối với Hoàn nhi vừa yêu lại vừa lo. Nàng càng yêu ta, ta càng lo lắng. Từ khi biết nàng ấy đến bây giờ, lòng trẫm toàn bộ đều đặt trên người nàng, không thoát ra được. Nếu là không những chuyện khác, đứa bé của trẫm và Hoàn nhi chắc cũng ra đời. Mà bây giờ, khoảng cách giữa chúng ta đã rộng đến mức không cách nào thừa nhận được. Giấu giếm nàng càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi trẫm chỉ có thể tránh xa nàng ấy.”
Huyền Diệp ôm Ôn quý phi nằm ở bên hông, mà người đàn ông này lại kể cho vị hoàng phi đang dựa vào hắn chuyện của một nữ nhân khác, mùi vị đó ước chừng chỉ có chính nàng hiểu rõ.
Hắn thả lỏng bản thân mình một lần, buông nàng ra.
“Nhã Mẫn, nàng xử lý thế nào trẫm mặc kệ, nhưng mà lần này nàng cần thay thế trẫm chịu khổ, an ủi Nguyên quý nhân cho tốt. Dù sao nàng ấy cũng để tang con, sẽ rất đau lòng, hiện tại sẽ không vui vẻ được. die,nda.nle,quy,don. Nàng ấy cũng sớm biết đứa bé này không giữ được, dù có chuẩn bị tâm lý vẫn không thể chấp nhận được. Nếu là nháo không nghe lập tức cấm túc mấy ngày, nói cho nàng biết trẫm sẽ thường tới thăm, không nên thương tâm quá độ.”
Ôn quý phi ước chừng hiểu ý nghĩ trong đó, ngày kế triệu kiến Vân tần tới đây.
Nàng vẫn như trước kia dạng đoan chánh ưu nhã, thiện lương, tính khí tốt, trên mặt khẽ cười cùng tất cả mọi người hòa hòa khí khí.
Ôn quý phi không vòng vo, trực tiếp mở miệng: “Vân tần, cả đời ở lãnh cung hoặc tự sát, ngươi có thể lựa chọn.”
Vân tần ngẩng mạnh đầu, nụ cười vẫn luôn hiện đột nhiên vặn vẹo.
“Quý phi nương nương đang nói cái gì, nô tì nghe không hiểu.”
Nàng hoãn một hơi: “Vân tần, ngươi còn không biết hối cải sao?”
Cặp mắt kia trừng lớn, không ngừng lắc đầu: “Ta nghe không hiểu quý phi nương nương nói gì, ta làm sao, ta một mực an phận thủ thường trong cung này, vì sao phải ch.ết!”
Nàng cơ hồ như là nổi điên, hét lên.
“Vân tần!” Ôn quý phi quát lớn, “Năm trước cung nữ cùng thái giám ch.ết ai ra tay? Bọn họ nghe được cái gì mà bị ngươi giết tận như thế? Năm nay tết Trung Nguyên là ai chỉ điểm Quế tần hù dọa Hách Chân quý nhân! Đứa bé của Nguyên quý nhân làm sao mất, ngươi lhật không biết hay là giả bộ hồ đồ?”
“Bịa đặt không có bằng chứng! Tại sao ngươi xử oan ta, ta muốn đi gặp hoàng thượng!”
“Hoàng thượng?” Nàng cười lạnh, “Những chuyện mưu đồ bí mật cẩn thận thế này ai có thể tr.a được? Trừ hoàng thượng còn ai có thể biết những thứ này? Một năm nay tại sao ngươi không được thị tẩm, hoàng thượng còn coi trọng ngươi sao?”
Nàng đột nhiên quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng, là hoàng thượng! Hoàng thượng!! Ta giết bọn họ là trừng phạt đúng tội.”
“Phát hiện ngươi và nam nhân khác có tư tình đáng ch.ết, cho nên đối với ngươi là trừng phạt đúng tội? Ngươi vào cung lâu như vậy, hoàng thượng bình sinh hận nhất cái gì, hận nhất chính là phản bội cùng tư thông. Một năm nay ngươi làm phi tử cũng đủ rồi chứ, Vạn Tuế Gia đối với ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ còn không biết hối cải!”
Vân tần kêu to khóc rống, mái tóc dài xõa tung, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng dịu dàng chân thành ngày thường, cực kỳ khủng bố.
“Mấy cái khác ta nhận, nhưng chuyện Nguyên quý nhân không phải chỉ mình nô tì gây nên, còn có Bình phi! Tại sao Bình phi không có việc gì, Bình phi! Ha ha, cũng bởi vì dòng họ quyền cao chức trọng cho nên được miễn phải hay không?”
Ôn quý phi thấy Vân tần phát điên nói lời loạn bậy lập tức gọi người tới đánh bất tỉnh, nói nhảm như này mà bị phát hiện, sợ rằng thiên hạ sẽ đại loạn.
Miệng Vân tần khạc ra quá nhiều, không ngừng nức nở nghẹn ngào sau đó gào thét một cái tên. Cả lãnh cung cũng vang dội tiếng thét chói tai của ả.
Bộ dáng kia dọa Hách Chân quý nhân đi thị uy hết hồn. Thường ngày bộ dáng tần phi nghiêm chỉnh như vậy, rơi xuống lãnh cung liền cung nữ cũng không bằng, như kẻ điên tính tình thất thường.
Huyền Diệp không nhớ cũng chả thích ả. Ôn quý phi biết ả không chịu ch.ết, nhất định là có nguyên nhân khác, chỉ sợ là đang chờ người tình bên ngoài cung. Hoàng đế đúng là biện nhịn, từ năm trước có thể nhẫn nại đến bây giờ, đại khái chính là vì đợi gã gian phu đó xuất hiện sau đó bạch đao lăng trì vạn tên xuyên tim đi.
Bằng vào năng lực của hắn bắt được một người dễ như trở bàn tay, hiện giờ có thể chạy khỏi lòng bàn tay hắn, người này hẳn là có năng lực không nhỏ.
Đêm khuya cung nhân trông coi bị đánh thuốc mê, có một bóng người lặng lẽ lẻn vào lãnh cung.
Vừa bước vào cửa cung, trong nháy mắt bốn phía ánh lửa sang bừng, đến thăm Vân tần cư nhiên lại là thái giám trong cung ả, chuyện tư thông là hắn! Thái giám này vậy mà không tịnh thân!
Mùa hè năm ngoái, bên trong hoàng cung có tiếng nữ nhân rên rỉ, hoan ngâm chói tai. Hóa ra lại là một tên thái giám giấu giếm!
Thật là vô cùng tức cười.
Chuyện này hoàng thượng không muốn biết, chắc cũng cảm thấy buồn nôn và chán ghét, cũng không thông báo lên.
Loạn tiễn bắn ch.ết.
Phủ Nội Vụ lại lần nữa kiểm soát toàn cung một lần, xử tử mấy tên thái giám cùng hạ nhân trong cung có quan hệ mật thiết với tên thái giám kia, chuyện mới dần dần hạ màn.
Nguyên quý nhân biết tin Vân tần ác độc hại nàng như thế, vết thương khép lại lần nữa vỡ ra. Nhưng Nguyên quý nhân không hận nổi ả ta một chút nào. Ở nơi cung cấm lạnh lẽo này, coi như dối trá nàng thì cũng là người duy nhất đối tốt với mình.
Nguyên quý nhân không có bất kỳ khổ não cùng lo lắng nào, chủ động hướng Huyền Diệp để mình đi niệm kinh cầu phúc cho đứa bé đã mất của mình.
Chuyện này khiến hắn vốn là có chút khổ sở, mà khổ sở từ trên người Thanh Hoàn liền chuyển dời lên đầu Nguyên quý nhân. Hắn cảm thấy có chút điên cuồng, điên cuồng này trực tiếp biến người hiện tại đang ở khổ sở thành Hoàn nhi sẽ đau lòng như thế nào khi biết chuyện sau này. Cho nên mấy ngày nay Nguyên quý nhân tụng kinh cầu phúc, mỗi tối hắn đều ở cùng với nàng một đoạn thời gian.
Kể từ khi hoàng đế nói Tịnh Thục cung có âm khí, mỗi đêm Thanh Hoàn ngủ cứ có cảm giác có một hồi tiếng kêu âm hàn, Nhữ Văn vừa nghe nàng nói như vậy, hơn nửa đêm mặc y phục đốt đèn lồng đi khắp nơi xem bị hù gần ch.ết. die.nda.nl.equ.ydo.n Sau khi hai người quyết định, cảm thấy còn không bằng đi Vân Phù Hiên, ít nhất chỗ kia thanh nhã u tĩnh, nước hồ lóng lánh ánh sáng, mùa đông tuyết bay thật sự là xinh đẹp. Dù sao cũng tốt hơn ở đây lo lắng hãi hùng.
Huyền Diệp mới từ Nam thư phòng trở lại đã nhìn thấy Kỵ phi mặc áo lông xù che kín toàn thân đứng ngay ngắn ở ngoài cửa chờ đợi. Trước nghĩ khi gặp sẽ áp chế, khiêm tốn, thờ ơ nhưng hiện giờ tất cả đều quên tất. Trời lạnh buốt như thế này, nhìn thấy nụ cười ấm lòng người như vậy, căn bản chuyển không được ánh mắt.
“Mới bao lâu lại muốn gặp trẫm rồi?”
Ánh mắt Thanh Hoàn cong cong cười rộ lên: “Không ngờ người ở trong lòng ta thì ra lại là tên hoa si như vậy. Nhưng ngươi cũng nói đúng, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ ngươi, chỉ là trừ nhớ ngươi thuận tiện còn muốn cầu xin một chuyện.”
Hắn ôm nàng từ từ đi về phía trước: “Cầu xin trẫm?”
Nàng nhưng cho tới bây giờ chưa cầu xin hắn một lần nào đấy.
“Ta muốn đến Vân Phù Hiên, hôm nay đến tìm ngươi đồng ý.”
Chân mày Huyền Diệp cau lại, sau đó ôm bả vai nàng, cánh tay nới lỏng, nụ cười ảm đạm đi.
Nhỏ giọng hỏi “Xa như vậy, dời đến nơi đó làm gì?”
Nàng cười khanh khách nói: “Cảm thấy nơi đó tâm thần bình an lại tiêu diêu tự tại.”
“Thật sao?” Giọng điệu của hắn đã đại biến, chỉ là nữ tử bên cạnh cười dịu dàng, không nghe ra tí khác thường nào.
“Đúng vậy a, đúng là hơi xa một chút, khẳng định có thể yên tâm ngủ.”
Nàng ôm cánh tay của hắn, bị cứng rắn kéo xuống.
“Kỵ phi.” Hắn dừng bước lại nhìn nàng.
Kỵ phi?
Dường như có chút không quen.
“Hả?”
“Đứa bé trong bụng Nguyên quý nhân không còn, nàng tự giam mình trong lãnh cung không ra khỏi cửa là vì siêu độ hài nhi đã mất. Trẫm cùng với nàng an ủi chút, nàng muốn đi lãnh cung làm cái gì?”
Ngụ ý là, nàng ấy lương thiện hiền lành, tụng kinh niệm Phật mới sống ở lãnh cung, ngươi mạnh khỏe êm đẹp thế này lại muốn vào lãnh cung, đây là ghen tuông hả? Thanh Hoàn hoàn toàn không biết, nàng chưa bao giờ lo lắng hắn tức giận, chỉ sợ hắn không nói với nàng, hờ hững.
“Đứa bé không có ngươi khẳng định còn có thể để cho nàng sinh, không cần đau lòng. Ngươi đồng ý hay không đồng ý ——-”
“Kỵ phi!” Hoàng đế hết sức nặng nề ngắt lời nàng, nhìn nàng chẳng hề để ý cười cười: “Ngươi có tim không?”
Hắn lãnh tình nói chuyện, Thanh Hoàn đứng đến ngu ngốc rồi.
Thậm chí nàng không rõ chuyện gì xảy ra, Huyền Diệp đã miệng: “Hồi cung suy nghĩ lại đi.”
Đứng im, khuôn mặt kinh ngạc, nụ cười ngưng lại, không dám nhúc nhích. Cho đến khi thân thể kia đi xa mới tỉnh ngộ, đứng đơn đọc.
Cứ như vậy người Tịnh Thục cung nhân sợ hãi cái gì hiện giờ chả còn cần thiết nữa, chỉ còn dư lại một hoàng phi ngơ ngác.
Nàng lại giống như trước không bước chân ra khỏi nhà, chỉ là trước kia nàng còn biết chờ đợi có thể đổi thành một lần vui vẻ gặp nhau. Lần này chọc hắn giận, nói không chừng phải chờ thêm nhiều ngày nữa mới được gặp một lần.
Mùa đông tuyết rơi lớn hơn, trời càng thêm lạnh.
Chỉ là nàng thay đổi thói quen ngủ nướng thường ngày, mỗi ngày dậy sớm một chút luyện công.
Nhữ Văn sống cùng nàng đã lâu, có chút tật xấu không đổi được. Từ nhỏ hai người đã là bạn tốt, tình cảm so với thân tỷ muội còn thân thiết hơn, nàng cũng không thèm để ý.diendan.lequydon Ở trong cung này chỉ có một người có thể nói chuyện được, quy củ nhiều như vậy làm cái gì, lại nói chính mình cũng là người không có quy củ.
Cho nên sau mỗi lần gặp thấy tiểu thư nhà nàng nổi cơn điên thì mặt mũi nghiêm nghị bắt đầu luyện kiếm. Mặc dù võ công chả ra gì nhưng vẫn có thể kiên trì hơn nửa tháng.
Tiểu thư nhà nàng làm việc đều chóng chán, hăng hái tới cũng nhanh, đi còn nhanh hơn.
Giữa mùa đông toàn thân mặc trang phục mỏng manh, tràn đầy tinh thần.
“Nương nương, có thể cảm hay không?”
“Thân thể ta tốt lắm, từ nhỏ rất ít mắc bệnh.”
“Trước đó vài ngày mới vừa bệnh.”
“Đó là giả bộ bệnh á.”
“Tiểu thư” âm thanh Nhữ Văn thật thấp nói: “Ta nói ngươi cũng không nên tức giận, ta cảm thấy được ngươi thay đổi quá nhiều rồi. Hơn nữa. . . Hoàng thượng cũng không phải rất yêu thích ngươi. Ở đâu lại có người trong lòng sau khi thành thân lâu như vậy mới gặp một lần. Ngươi xem phu nhân và lão gia những năm này ngày ngày đều ở cùng nhau.”
Thanh Hoàn dừng việc đùa bỡn chuôi kiếm, trong lòng một hồi sôi trào, ngày ngày ở chung một chỗ? Dường như chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Nhữ Văn cùng nàng vào cung đã được hai năm, bởi vì chuyện này mà khóc nhiều lần, không có việc gì thì đả kích một cái.
Nhữ Văn cảm thấy hoàng đế thật sự là quá lạnh tình, lạnh đến mức không thể nào tiếp thu được. Nữ nhân khi yêu rất ngốc nghếch, đặc biệt là tiểu thư nhà nàng dường như đã trở thành kẻ đần độn.
“Ngươi không phải không hiểu, nếu ta gả cho Đồng công tử cả đời cũng sẽ không vui. Ta không đi học, hắn không luyện kiếm, cả ngày ngâm thi tác đối phiền ch.ết được. Ta mặc dù kính nể người đọc sách nhưng lại chán ghét loại người cổ hủ, lại nói ta không muốn chọn phu quân mình không thích. Diệp công tử không thích ta –” ánh mắt nàng khẽ tối lại, “Cũng không nhất định không thích, không có so sánh làm sao biết hắn cũng không yêu thích ta?”
“Tiểu thư, Diệp công tử tốt, rất tốt, đệ nhất thiên hạ, nhưng hắn là hoàng thượng, hoàng thượng cùng Diệp công tử là một dạng sao? Diệp công tử cùng tiểu thư quả thật là trời đất tạo nên. Hoàng thượng lại khác, hoàng thượng có bao nhiêu hoàng phi, bao nhiêu nữ nhân, một người trái tim lớn như vậy, hắn có thể cho ngươi bao nhiêu phần?”
Nhữ Văn nhìn vẻ mặt tươi cười của Thanh Hoàn, không có lời nào để nói, chống cằm nhìn nữ tử này.
“Nếu lúc còn bé tiểu thư hiểu chuyện như vậy thì đại thiếu gia cũng ít bị đánh đòn hơn.”