Chương 49
Đúng như Lệ Hành đoán, Hình Khắc Lũy chính là người dẫn đầu đội mạnh nhất của quân xanh.
Dựa theo sắp xếp của Hách Nghĩa Thành, bởi vì tướng dưới trướng của mình là Hình Khắc Lũy sẽ dẫn đội trinh sát bọc thép tiên phong, nên chờ đến khi đạn xanh bắn lên thì họ lập tức tiến lên tấn công ngay.
Theo như phân tích thường, Hách Nghĩa Thành đã nghĩ xong hết rồi, anh cho rằng Hình Khắc Lũy là người giỏi tiến giỏi thủ nên phải dẫn đầu công kích. Dù trận đấu lần này không có thời gian quy định, không lấy tổn hại để tranh phần thắng, nhưng nếu có thể đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết trong một lần là xong, không phải thắng như vậy sẽ rất có thể diện và mặt mũi hay sao? Phải biết rằng, Tham mưu trưởng Hách đã từng là bại tướng dưới tay đội trưởng Hạ, quyết tâm chiến thắng và mưu đồ tất nhiên là có rồi.
Nhưng mà nói vậy có phải có chút thiếu sót và kích động hay không? Vẻ mặt của Hình Khắc Lũy cũng có chút vui, cười nói, “Đoàn 532 vốn có tiếng là ‘Thường Thắng Tướng Quân’ (quân lúc nào cũng thắng), bây giờ lại như hổ mọc thêm cánh khi có một quan chỉ huy với xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tại sao lại không mượn cơ hội này để cho anh em chúng ta học hỏi một chút, nhân tiện làm cho bọn họ biết mình là ai, để tránh mỗi ngày bọn họ luôn nghĩ mình là nhất!”
Học hỏi? Là thật sao? Thôi được rồi, nghiên cứu chiến thuật của bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết, Hách Nghĩa Thành cũng đã sớm có được kết quả rồi. Nhưng cơ hội đang ở trước mắt thì cũng không nên bỏ qua. Cho nên anh cứ phái một thằng nhóc có vẻ mặt hiểm ác ra, hay là cứ đồng ý như vậy đây? Vì thế giờ anh mới có một màn quyết chiến giữa An Cơ và Hình Khắc Lũy.
Dựa theo kế hoạch tác chiến ban đầu, An Cơ sẽ dẫn một đoàn quân mạnh xuất phát tấn công, hi vọng trong vòng ba mươi phút có thể đột phá được phòng ngự của quân xanh. So với sự nóng lòng hiếu thắng của An Cơ, Hình Khắc Lũy lại không phải là đèn đã cạn dầu. Bề ngoài đặc biệt cục mịch và có chút đẹp trai nhưng lại không có chút quan hệ trực tiếp nào tới tính cánh của đồng chí Thiếu ta.
Lau vệt sáng trên mặt nhưng vẫn không thấy rõ mặt mày, chỉ có giữa con ngươi phát ra ánh sáng sáng quắc bày tỏ anh cảm thấy đặc biệt phấn khởi. Sau khi nhận được chỉ thị xuất phát từ Hách Nghĩa Thành, Hình Khắc Lũy kính cẩn chờ đợi bấy lâu bỗng quát to, “Tập trung hỏa lực phòng ngự, trận hình phòng ngự trấn giữ tuyến đầu!”
Mùi thuốc súng gây mũi đập vào mặt, tiếng chém giết động trời từ xa tiến lại gần, lửa đạn dày đặc càng quét giữa không trung, gào thét đánh úp về phía mặt trận của quân xanh. Ngay sau đó cùng với tiếng động cơ trầm thấp, bộ chiến xe của quân xanh đang giả trang thành cây cối như lang sói cùng nhanh xông lên, trong thời gian ngắn đã thành công dành được con đường rừng có lợi nhất. Cùng lúc đó, súng ở trên xe cũng không lưu tình bắn liên tục về phía xe tăng của quân hồng.
Tiếng súng nổ vang lên rất kịch liệt, chói tai.
Thủ chiến bất lợi An Cơ nhanh chóng sắp xếp lại đội hình, tiếp tục tấn công.
Vốn sẽ rất khó khắn như đã tính, kiên trì nhiều hơn một phút thì thắng lợi sẽ càng gần mình hơn. Biết được tin An Cơ sắp xếp lại đội hình rồi tấn công nữa, Lệ Hành chặn lại đội thứ hai là Viên Soái, bình tĩnh chỉ huy, “Phân tán lực lượng trái phải tấn công vào hai bên cánh! Một mặt tránh súng của đội xanh, một mặt chiếm chỗ của đội xanh!”
Ước chừng lời nói của Lệ Hành truyền tới, An Cơ hạ quyết tâm nói với lính của mình, “30 phút! Chúng ta nhất định phải làm được!” Lập tức quyết đoán nhắn mệnh lệnh của quan chỉ huy, “Tản ra thành hình tam giác, đánh bọc quân xanh!”
Sau đó quân đội của An Cơ nhanh chóng biến hóa đội hình, tiến lên và liên tục nổ súng.
Rất nhanh thế cục đã bị đảo ngược, dưới sự che chở của đạn, quân hồng đã tạm thời áp chế được quân xanh.
Sắc mặt Hách Nghĩa Thành vẫn bình tĩnh như thường, anh đúng lúc thay đổi sách lược, ra lệnh, “Tập trung lực lượng, đập tan từng người!” Đối phương phân tán, thì anh sẽ tập hợp. So với ai đó thì tốc độ còn nhanh hơn. Có lẽ đây chính là lợi ích chiếm trước.
Không hổ là lính được yêu thích nhất, cùng lúc Hách Nghĩa Thành vừa ra lệnh, Hình Khắc Lũy ở bên kia cũng đã có hành động. Bộ chiến xe toàn lực biến trận, cùng lúc đó súng ở trên xe cũng không lưu tình bắn về phía quân hồng, như muốn ăn thịt người vậy, diệt sạch hết tất cả những chướng ngại trước mắt.
Cái khí thế dời núi lấp biển này giống như đang thị uy với đối thủ Kẻ ngăn ta thì sẽ ch.ết!
Đánh nhau chính diện như thế, không có thương tổn sẽ là chuyện không bao giờ xảy ra. Kèm theo tiếng súng bắn kịch liệt của hai bên, bộ chiến xe của hai quân hồng và xanh cũng có thể cảm ứng được ánh sáng của tia la-de. Khi khói trắng bóc lên, có chiến sĩ đã ‘bỏ mình’.
Một đợt giao chiến kết thúc, lợi dụng thời điểm hai bên đang điều chỉnh lại đội hình và hành động, Lệ Hành và Hách Nghĩa Thành rất ăn ý cùng hỏi thuộc hạ của mình, “Tình hình thương tổn như thế nào rồi?”
Như đã bàn luận tốt, An Cơ và Hình Khắc Lũy cùng nhau trả lời, “Năm chiếc xe đã rời khỏi chiến trận!”
Rõ ràng là không chiếm được tiện nghi? Cái này mà có thể nhịn, thì còn gì không nhịn được!
Sau đó dĩ nhiên là tiếp tục đánh!
Tiếng súng không ngừng bắn lên, tâm tình chiến sĩ của hai bên bỗng dâng cao, máu sôi trào.
Khi biết sự tổn thương của bên mình và bên kia, Hạ Hoằng Huân bắt đầu xoa huyệt thái dương, khoanh tay đứng trước bàn cát, anh nghiêng đầu hỏi Lệ Hành, “Tính đánh tới khi nào?” Ngoài miệng thì như hỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy hình như đánh thắng tới nghiện rồi. Hoàn toàn quên rằng sau khi đánh xong sẽ bị vợ mình vì anh trai mà tàn phá lỗ tai mình.
Trên khuôn mặt góc cạnh xẹt qua một nụ cười bí ẩn, Lệ Hành nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã tính toán xong rồi nói, “Sẽ kiên trì thêm 5 phút nữa, chắc chắn sẽ bao Tham mưu trưởng Hách thành sủi cảo.”
Cùng với Chính Ủy Ninh Khả Lỗi liếc mắt nhìn nhau, Hạ Hoằng Huân ừ một tiếng vô cùng thâm trầm, “Xem ra hôm nay có hi vọng sẽ được về nhà ăn cơm chiều rồi.”
Lệ Hành cười nhạt một tiếng.
Nhưng mà chuyện không như ý muốn ở trên đời này lại là tám chín phần mười.
Mặc dù An Cơ cắn răng qua được năm phút, thế trận của trận này vẫn không có đi theo dự tính trước đó của Lệ Hành.
Thật sự Lệ Hành để cho An Cơ xung phong đi đầu cũng không phải muốn trông cậy vào cậu ta phá được phòng ngự của Hình Khắc Lũy. Dựa vào điều tr.a về Hách Nghĩa Thành, anh có lý do tin rằng Tham mưu trưởng Hách an bài để Hình Khắc Lũy đi đầu hẳn là muốn đánh để chế ngự, phòng thủ vững chắc, ôm quyết tâm muốn chiến thắng anh. Mà sở dĩ anh an bài cho mấy lão tướng ra trận, chính là hi vọng An Cơ có thể phát huy bản tính ngoan độc và mạnh mẽ ngăn chặn Hình Khắc Lũy ở trên chiến trường, tận dụng khả năng làm giảm sút sức chiến đấu của quân xanh, vì sau đó muốn chiếm giữ bãi đất thì cần phải dùng sức mạnh. Nói cách khác, An Cơ dẫn đầu đội mạnh nhất trên cơ bản chỉ là đội mạnh nhất bù nhìn mà thôi, mà đội mạnh nhất thật sự đã được Lệ Hành giao cho Viên Suất cầm đầu đi thứ hai.
Nói cho dễ hiểu một chút thì chính là Lệ Hành biến chuyện xưa về ‘đua ngựa’ trở thành chiến thuật quân sự. Cũng giống như chiến sĩ, chỉ là đổi thứ tự xuất phát của nhau một chút, trước tiên cứ chiến đấu ngắn, sau đó sẽ nghênh ngang vì ở phía sau đã dự trữ một lực lượng lớn mạnh để chiến đấu.
Về sau khi quân khu kiểm lại những chiến thuật quân sự kinh điển, trận đấu của Lệ Hành cũng được liệt vào trong đó. Dĩ nhiên đây là nói sau này.
Quân đội thứ hai của quân hồng đánh ngang tay với quân đội thứ nhất của quân xanh, kế tiếp tình huống của Hách Nghĩa Thành liền hết sức bất lợi. Lúc này ở trong tay Lệ Hành chính là những tướng giỏi, quân đội của Hình Khắc Lũy dẫn đầu đã bất hạnh bỏ mình hơn phân nửa, dù là An Cơ cũng không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Có phải muốn dựa vào kế hoạch ban đầu mà muốn ăn tươi nuốt sống đoàn 532?
Đáp án là Muốn nhưng hình như là khó tiêu hóa.
Cho nên làm sao để ăn luôn nó, đây lại là một khảo nghiệm đối với Hách Nghĩa Thành.
Hình Khắc Lũy ở tiền tuyến vẫn không ngừng bố trí lại phòng ngự, nhưng thương vong vẫn chỉ tăng chứ không giảm. Ngay sau đó Hách Nghĩa Thành chuẩn bị triệu tập quân đội thứ hai tiếp nhận mặt trận đang phòng thủ của quân đội thứ nhất, thì đột nhiên nhận được tin báo, “Có người tự ý bước lên tự bố trí mặt trận tiến về Bạch Thành, đây là phạm luật.”
Bên kia Lệ Hành cũng nhận được tin tức như vậy. Trong ánh mắt thâm sâu ánh lên một tia sáng bén nhọn, anh trầm giọng hỏi qua tai nghe, “Sao lại thế này? Báo cáo phương hướng ngay!”
Trần Vệ Đông, “Đội trinh sát hoàn thành nhiệm vụ, trở về mặt trận số một đợi lệnh, hoàn thành!”
Viên Suất, “Đội quân thứ hai đã tới trước vị trí chỉ định ẩn nấp, hoàn thành!”
Hàn Diệc Sơ, “Đang ở cách bãi đất 426 một km, hoàn thành!”
Chiến Nghị, “…”
Nghe toàn thể sĩ quan báo cáo hết vị trí của mình, Hạ Hoằng Huân nhíu mày, “Có điểm kỳ quái. Không thể nào là người của Hách Nghĩa Thành được.”
Vẻ mặt của Lệ Hành tỏ ra có chút nghiêm trọng, anh lập tức phủ nhận những khả năng khác, “Đây là diễn tập hằng năm, toàn quân đều đã chuẩn bị chiến tranh, những đội lính khác không thể nào chạy tới đây huấn luyện.”
Như vậy, cuối cùng là ai dám tiến vào bên trong khu diễn tập quan trọng này quấy rối?
Chẳng lẽ là…cấp trên bày ra?
Đúng vậy. Lần diễn tập này của quân khu đã phá bỏ mọi quy định thường lệ. Trọng điểm của lần đối kháng này không phải là vì Lệ Hành và Hách Nghĩa Thành làm đại biểu cho hai quân hồng và xanh. Đúng vậy chính là vì mục tiêu cuối cùng, khống chế Bạch Thành, tất nhiên là phải giành bãi đất 355 trước, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là Giành với ai?
Cho nên lúc hai quân hồng và xanh đánh nhau đến khí thế ngút trời, thì thủ trưởng của quân khu đã ra lệnh một phân đội đặc chủng tuy không nhiều nhưng trang bị đầy đủ im lặng tiến về phía bãi đất 355. Trên thực tế bọn họ mới chính là quân địch của hai quân hồng và xanh, chính là để khảo nghiệm năng lực phán đoán trên chiến trường và khả năng tác chiến thực tế của mấy quân đội át chủ bài.
Lệ Hành và Hách Nghĩa Thành đều đã ngừng chỉ huy. Tại thời điểm cách xa sở chỉ huy, bọn họ đang tự hỏi.
Không có lấy được mệnh lệnh mới, An Cơ và Hình Khắc Lũy đánh đến mệt mỏi, xuyên qua óm dòm nhìn nhau như hổ rình mồi, án binh bất động.
Lúc này, thông tín viên báo cáo, “Mục tiêu nhỏ của quân đội đang tiến gần về phía Bạch Thành, tiến lên được 6 km.”
Một phút sau lại báo cáo tiếp, “Quân đội thứ hai đã hiện thân, phán đoán ban đầu là đang muốn tiến nhanh về phía bãi đất 355, tiến lên với tốc độ là 7 km.”
Theo điều tr.a ban đầu đường đi tới Bạch Thành rất khó, cho nên với tốc độ là 6 km mà không bị gián đoạn, mà đường đi tới Bạch Thành cũng tương đối bằng phẳng, vì thế liền áp dụng tốc độ 7 km. Giống như đang huấn luyện nghiêm chỉnh. Nghĩ tới đây, Lệ Hành quay mặt, anh ra lệnh, “Đạn quên nòng, chuẩn bị, nổ cho tôi!”
Lời vừa nói ra, không khí đột nhiên rất khẩn trương.
Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Nghe vậy, đạn lập tức bắn ra, “Nổ súng!”
Sau đó tiếng ầm ầm vang lên cơ hồ làm chấn động toàn bộ chiến trường. Giữa mây mù lượn lờ, đội đặc chủng ngừng tiến lên, còn có khói trắng bốc lên. Ngay sau đó một tiếng nổ mạnh với decibel siêu to vang lên. Dựa vào biến đổi này, nhóm quan chỉ huy của quân dã chiến đã bừng tỉnh, đó chính là lực công kích của vũ khí sát thương dẫn đầu của sở bọn họ.
Đại đội đặc chủng! Lệ Hành đã có câu trả lời.
Khói trắng? Đó chính là vật đưa tín hiệu của diễn tập. Nổ súng yểm trợ? Người tham gia trận này đã biểu hiện rất rõ ràng. Đạn đã được kiểm tr.a xong rồi mới đưa đến đây, nên rất có giá trị. Tâm tình bỗng nhiên rất phấn khích, Lệ Hành nhíu mày nhìn Hạ Hoằng Huân, “Xem ra không đơn giản chỉ là tự do phát huy như vậy. Giờ muốn đánh sao đây?”
Hạ Hoằng Huân cũng cảm thấy rất hứng thú, “Là quan chỉ huy, mời Tham mưu trưởng toàn quyền quyết định.”
Lệ Hành quả quyết nói, “Vậy thì làm thôi!” Lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng, anh vừa suy nghĩ về cách bố trí chiến lược mới vừa đưa ra ý kiến kiên quyết, “Hãy nghĩ biện pháp nối máy vô tuyến với quân xanh cho tôi.”
Một phút sau, giọng nói của Hách Nghĩa Thành xuyên qua máy vô tuyến truyền tới, anh bình tĩnh hỏi, “Anh muốn phạm quy sao?”
Lệ Hành cười, “Muốn mời thủ trưởng cùng nhau tác chiến, tiêu diệt quân địch không rõ ràng này có được không?”
Không ngờ tới cảnh này, Hách Nghĩa Thành hỏi, “Giết ch.ết bọn họ chúng ta sẽ đánh tiếp?”
Lệ Hành đồng ý, “Mâu thuẫn bên trong nội bộ cần được giải quyết!”
Trên thực tế Hách Nghĩa Thành cũng là phần tử rất hiếu thắng, anh sảng khoái nói, “Thành giao!”
Sau đó vốn đang đối đầu hai quân hồng và xanh bỗng liên thủ tác chiến đánh chung quân địch.
Khi An Cơ và Hình Khắc Lũy nhận được chỉ thị, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh lại đội hình của hai quân, tăng tốc chạy về hướng Bạch Thành và bãi đất 355. Mà trước khi mọi chuyện xảy ra đội quân thứ hai mạnh nhất của quân hồng vẫn đang mai phục án binh bất động, sau khi chờ đồng đội quân thứ nhất tới rồi cùng nhau tổng công kích.
Lúc hai phe gần như giúp đỡ lẫn nhau, quân đội đặc chủng bỗng có hành động lớn. Mắt thấy thế công của An Cơ và Hình Khắc Lũy gần như bị thế lực lớn của quân đặc chủng đánh tan rã, Lệ Hành và Hách Nghĩa Thành cũng cùng nhau ra trận, hai phe cùng hợp tác liên thủ nổ súng, đến nổi đất rung núi chuyển, cuối cùng với hỏa lực cực mạnh mới miễn cưỡng ngăn chặn được đợt tấn công bất ngờ này của quân đặc chủng.
Hách Nghĩa Thành cảm xúc nói vào tai nghe, “Nếu mà giành được Bạch Thành như thế này thì hình như thắng mà không có dùng sức mạnh.”
“Vậy anh cứ đứng yên không nhúc nhích để chúng tôi bắn vào đi.” Trả lời anh chính là Hạ Hoằng Huân.
Hách Nghĩa Thành muốn nói bây giờ anh rất muốn đánh anh ta, kết quả có một viên đạn bắn vào trước sở chỉ huy tạm thời của anh, bắn nổ tung máy vô tuyến của quân xanh.
Lệ Hành đột nhiên nghe được một âm thanh vang lên trong tai thì nhíu mày, sau đó lại nghe Hạ Hoằng Huân lẩm bẩm, “Cái này vui nha.”~
Hiểu được là Hạ Hoằng Huân đang lo lắng quân xanh sẽ bị rối loạn, Lệ Hành liền nói xuyên qua sóng điện, “Trong lúc hệ chỉ huy của quân xanh đang bị gián đoạn, toàn bộ quân lính chạy tới Bạch Thành và bãi đất 355 đều sẽ do tôi chỉ huy. Bây giờ tôi quyết tâm thay đổi rõ ràng hơn, muốn khống chế Bạch Thành nhưng cũng muốn hạ gục bãi đất 355. Ngoài ra,” ngừng lại cúi đầu xuống, Lệ Hành phun ra tám chữ mạnh mẽ, “Tập trung lực lượng, tiêu diệt quân địch!”
Tiêu diệt? Khí thế như vậy, chỉ có quân át chủ bài mới có thể có--khí thế anh hùng.