Chương 27-2: Ngoại truyện 3: Hướng Lâm
Ta là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn huyện Trường Sa, quen Diễm Lâm vào năm 93, ta mười một tuổi, nàng ấy mười ba tuổi. Chúng ta đều là học sinh học trường trung học cơ sở trong trấn. Lần đầu tiên gặp nàng, nàng học lớp tám, đôi mắt to lớn, cao gầy, da lại tái nhợt dọa người.
Khi đó ta mới vừa vào lớp 6, người ta đều cười ta thầm mến Đường Quân họp lớp 8. Đường Quân lớn lên chung thôn với ta, ta và anh ấy cùng nhau đạp xe đi học tan học, dáng dấp Đường Quân anh khí mười phần, là tiểu vương tử trong suy nghĩ của tất cả bạn học nữ. Chỉ là khi đó da mặt mỏng, người ta nói mấy câu ta liền đỏ mặt không để ý đến anh ấy nữa.
Vậy mà, trong lớp Đường Quân có một cô gái, lại không cố kỵ chút nào cùng Đường Quân còn có một người bạn nam khác tên Trần Quân cùng học sau giờ tan học, Trần Quân đó cũng là con nhà giàu có ở trấn trên, dáng dấp cũng rất đẹp mắt, cha mẹ đều là nhân viên công vụ.
Ta thấy rất kỳ quái, tại sao ta và Đường Quân cùng học thì có người cười nhạo, mà nàng thoải mái ngày ngày cùng nhau chơi đùa với họ, lại không ai oán thầm. Hỏi một bạn học nữ nhiều chuyện, bạn học nữ kia cười: bạn không thấy cô ta và bọn họ xưng huynh gọi đệ sao? Cô ta không thể thích họ.
Sau đó, ta từ từ biết từ các bạn học, nàng vốn có gia cảnh cực tốt, thuộc về nhà giàu mới nổi ở trấn trên, nhưng sức khỏe nàng không được tốt, cho nên nhập học trễ, lại rất được sủng ái trong nhà, cho nên cũng rất bướng bỉnh, lại là hàng xóm với Trần Quân, cho nên mỗi khi về nhà bọn họ đều đi chung.
Sau đó có một hôm tan học, sắc trời đã tối, gặp phải ba người bọn Đường Quân, Đường Quân hỏi ta: có muốn cùng nhau về nhà hay không? Ta có chút chần chờ, nàng cười: có phải bạn sợ các bạn học nói gì hay không? Bạn để ý lời nói của những tiểu quỷ kia à? Nghe được giọng điệu như người lớn của nàng, ta cũng cười, vì vậy, bắt đầu lữ trình cùng nhau học của bốn người.
Sức khỏe của nàng quả thật không tốt, mỗi học kỳ đều ngã bệnh xin nghỉ 2 - 3 tuần lễ. Nhưng nàng rất thông minh, việc học không hề bị tuột. Trong lòng ta ghen tỵ: tại sao nàng bình thường luôn miễn cưỡng, nghe nói trong lớp cũng thường ngủ, nhưng thành tích chung quy đều đứng top trong lớp.
Vậy mà, nàng đối đãi ta cũng rất tốt, có món ngon hay trò vui, đều chia sẻ với ta. Nàng cười nói, không thích những bạn nữ cùng lứa, còn nhỏ tuổi mà quá mức nhiều chuyện, nàng cũng khen ta hiểu chuyện. Ai, đứa bé nhà nghèo, nào có không hiểu chuyện hay sao?
Đến năm nàng lớp 9, việc buôn bán của cha nàng xảy ra chuyện, nghe nói là trốn thuế. Bạn học trong trường đều truyền nhau nhà nàng xuống dốc. Các bạn học cũng dần dần không để ý nàng, cảm thấy nàng là một tiểu thiên nga bị đánh vào phàm trần. Nhưng ta thấy nàng vẫn lạnh nhạt, vẫn đi học tan học. Ta không có để ý tin đồn, vẫn chơi đùa cùng với nàng. Sau đó một ngày, ta và nàng đơn độc kết bạn về nhà, nàng thở dài: thì ra là địa vị của một người ở trong xã hội, hoàn toàn có quan hệ trực tiếp với việc hắn có bao nhiêu tiền. Thấy ánh mắt khó hiểu của ta, nàng cười: về sau chúng ta đều phải làm người có tiền, không thể chịu khổ vì không có tiền nữa.
Cha của nàng bỏ tiền nên cũng không phải ngồi tù. Việc này ở nông thôn của chúng ta mà nói là rất bản lãnh, nhưng tiền của nhà nàng quả thật không còn dư lại bao nhiêu, nghe nói nhà nàng đã bán đi căn nhà lầu bốn tầng ở trên phố. Cả nhà dọn về nhà cũ.
Lần đầu tiên nàng mời ta đến nhà nàng chơi, chính là đến nhà cũ, ta vừa nhìn, cái gì mà nhà cũ, nhà cũ của nàng còn xinh đẹp hơn nhà ta gấp mấy lần. Thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, nàng cười: lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, đáng tiếc đã là cái thùng rỗng rồi. Thấy ta tới, người nhà nàng đều rất khách khí, một nữ sinh mười bốn tuổi như nàng, nhìn thấy ba còn có thể ăn vạ bò lên trên người muốn tiền xài vặt, thấy cha con vui đùa, lần đầu gặp được ông chủ lớn, ta thật sự kinh ngạc, thì ra, ông chủ lớn không phải không có nhân tính như trong tưởng tượng, cũng cưng chiều con gái!
Sau này trấn chúng ta cũng xoay người, người có tiền càng ngày càng nhiều, nhưng nhà nàng không hề vinh quang trở lại, bởi vì ba nàng gặp tai nạn xe cộ đã qua đời. Bất tri bất giác lại lên cùng trung học phổ thông, rồi lại vào chung đại học. Quan hệ của ta và nàng vẫn ổn định duy trì. Con gái 18 thì thay đổi, nàng càng lớn càng xinh đẹp, sức khỏe lại vẫn không tốt, người nhà của nàng không mấy chào đón nàng, nghe nói, là bởi vì nàng một thân một mình được tình thương của cha, lại thường ngã bệnh, chữa bệnh và đi học đều phải tốn tiền, trong lòng không thăng bằng.
Nàng tốt nghiệp trước, ta hỏi nàng làm cái gì, nàng nói, vào công ty rèn luyện rèn luyện. Vì vậy nàng trở lại trấn trên, đến làm thư ký trong một công ty sản xuất nổi tiếng cả nước. Nàng làm hơn nửa năm, dứt khoát lui người, đến một công ty nhỏ làm thư ký, dễ dàng. Ta không hiểu, hỏi nàng tại sao. Nàng cười, công ty lớn chính là một xã hội nhỏ, tranh đấu gay gắt, khắp nơi đều là người ăn thịt người, ta sợ chịu khổ, địa phương nhỏ sạch sẽ hơn. Một năm sau, ta cũng tốt nghiệp, ta không để ý những thứ kia, một mình đến phòng tiêu thụ của công ty đó làm việc. Năm đó, ta 21 tuổi, nàng 23 tuổi.
Ở công ty, ta biết được thế giới người ăn thịt người như lời nàng nói, cảm thấy sợ hãi. Lúc này, có một người đàn ông đến gần cuộc sống của ta, anh ấy là quản lý của phòng chúng ta - Chương Quân, mới 33 tuổi, cũng là người rất có tài cán. Anh ấy lần lượt hoặc sáng hoặc tối giúp ta, dìu dắt ta. Nhìn thấy ta và anh ấy càng ngày càng thân, nàng liền than vãn: cậu xong rồi, cậu vạn kiếp bất phục.
Ta cười nàng là Lâm muội muội, nhạy cảm đa nghi. Vậy mà.... Một năm sau, ta thật nhào vào lồng ngực của Chương Quân, bất kể con trai 10 tuổi của anh ấy gọi ta chị Lâm, bà xã của anh ấy gọi ta cô Tiểu Hướng. Ta không sợ tất cả mọi người coi thường, chỉ có nàng, ta hi vọng lấy được chúc phúc của nàng. Nàng không nói, chỉ than thở nhưng không nói thêm gì nữa.
Đảo mắt lại một năm. Lúc này, nàng nói cho ta biết, nàng không làm ở công ty nữa, muốn đến nội thành Trường Sa mở tiệm, ta lấy một chút tiền Chương Quân cho ta vùi vào trong tiệm bán quần áo tên ‘ Nữ trang - nữ sắc ’ ở đường nam Hoàng Hưng thành Trường Sa này. Vừa mới bắt đầu chỉ là vì giúp nàng một tay, hai năm sau, chuyện của ta và Chương Quân bị truyền ra, gặp người nhà và bạn bè phỉ nhổ, ta chỉ có thể buông tha công việc, cùng nàng gây dựng sự nghiệp.
Một đường xem ra, nàng từ thiên kim sủng nữ lúc đầu, càng về sau bị người thân không để ý, nàng cũng vẫn kiêu ngạo, sáng sủa, tuy có phần khiếp nhược. Gặp phải khó khăn nàng bình thường đều tránh né. Sau đó, nàng bắt đầu tin Phật, thường cầm một quyển kinh Phật, nàng nói, đây là một tín niệm, duy trì cuộc sống của mình, nhắc nhở mình khổ lắm tất đến ngày sung sướng.
Thời gian ở trong tiệm với nàng rất vui. Trước người khác, nàng sáng sủa hào phóng, tinh xảo đặc sắc. Sau người khác, nàng cảm tính cô tịch. Ta và nàng nâng đỡ lẫn nhau, chỉ vì hết sức khiến cho mình sống được vui vẻ hơn.
Nàng cũng là nhân vật nổi tiếng trong trấn ta. Là một người xinh đẹp, sức khỏe không tốt, từng yêu đương mấy lần, lần oanh động nhất, đã đính hôn, hai phe cũng xếp đặt bữa tiệc, nhưng nàng lâm trận bỏ chạy, không thể không nói, việc này cần rất nhiều dũng khí.
Sau đó nàng nói cho ta biết, đàn ông của nàng, phải có lồng ngực rộng rãi như cha nàng, thành thục chững chạc. Vạn vạn không thể tạm bợ cả đời, nếu không, thà thiếu chớ lạm.
Mắt thấy sức khỏe của nàng ngày càng suy yếu, ta khuyên nàng phải yêu sức khỏe, không thể thường uống rượu, nàng cười cười không nói. Nàng nói: còn sống chính là kỳ tích, vui vẻ là được rồi. Còn nói: cả đời của ta, có lẽ cứ như vậy. Nếu như đời sau có cơ hội, ta nhất định phải sống oanh oanh liệt liệt, sống tự do tự tại, tìm người yêu, dũng cảm ở chung với nhau, nghĩ yêu liền yêu, tuyệt không uất ức mình.
Năm 2006, ngày 20 tháng 9 là một ngày làm người ta trọn đời khó quên. Một buổi sáng tinh mơ nàng từ Nam Nhạc chạy về Trường Sa, thân thể vốn yếu đuối càng thấy mỏng manh. Lúc đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị dẹp tiệm, chánh phòng của Chương Quân dẫn người giết đi vào, ta đuối lý, chỉ mặc kệ họ, không nói một câu chịu quyền đấm cước đá. Vậy mà, Diễm Lâm ấm ức thật lâu, có lẽ vừa mệt vừa tức, hẳn là giận dữ công tâm, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
ch.ết lặng mặc cho xe 120 chở chúng ta đi tới bệnh viện Tương Nhã.... Ở ngoài phòng bệnh nguy hiểm cao, chỉ có một mình ta cô đơn ngồi, còn có một vách tường ngăn cách bên trong phòng bệnh, biểu hiện của trái tim càng lúc càng nhảy chậm, ta vừa kinh vừa sợ, chỉ sợ nàng không trở về nữa, càng nghĩ càng nóng lòng, không khỏi đau khóc thành tiếng, đang khóc quá chừng, đột nhiên cảm thấy có người nhìn ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, trong hành lang bệnh viện không có một người, thút thít cúi đầu, chỉ thấy trên đầu có ánh vàng tràn ra, ta ngửa đầu nhìn lại, một tiểu đồng mặc cổ trang đang lơ lững giữa không trung, ta cũng không cảm thấy sợ, chỉ ngơ ngác nhìn. Hắn cười cười hắng giọng nói: tỷ tỷ kia linh hồn của nàng đã có bắt đầu mới, nàng bảo cô không cần lo.
Ta sửng sốt: đây là người từ đâu đến? Sao ta nghe không hiểu?
Đồng tử đó trợn mắt há mồm nhìn ta: thật là người không có tuệ căn, tự cô xem đi! Phất tay giương lên, chỉ thấy bên ánh vàng kia hiện ra một màn ảnh lớn, phía trên rõ ràng hiện lên đại viện vừa cổ đại vừa hiện đại, hồ nhân tạo dưới đại thụ, một vị nữ tử ăn mặc cổ trang hoa lệ vui vẻ ngồi trên xích đu, một nam tử hoàng bào ở cạnh dịu dàng nhìn nàng, thỉnh thoảng khi sức lực xích đu yếu bớt thì hắn tự tay đẩy, xích đu lại nhộn nhạo, nữ tử kia càng cười vui vẻ hơn, ánh mắt nam tử càng dịu dàng, khóe miệng cũng không tự giác cong lên.
Ta đang kỳ quái, xem cái gì chứ, màn ảnh này dần dần đến gần nhân vật, từ từ, đối mặt gương mặt phóng đại vô hạn của cô gái trên xích đu, ta hoảng hốt, trợn mắt hốc mồm. Cô gái mặc cổ trang này, không phải Diễm Lâm thì là ai?
"Nàng muốn ta chuyển cáo với ngươi, nàng lại bắt đầu cuộc sống mới, hi vọng ngươi cũng sống tốt, cứ như vậy, lời của ta đã hết." Dứt lời, bóng dáng đồng tử đó dần dần nhạt đi. Trong lúc bất chợt, chỉ nghe bên trong phòng bệnh vang còi báo động không ngừng, sau khi bác sĩ trực ban nghe vội vàng chạy tới, kiểm tr.a một phen liền lui ra sau, nói xin lỗi ta: thật xin lỗi, thể chất cô ấy cực kém, chúng tôi tận lực......
Nhìn người đến người đi, ta cư nhiên không có rơi một giọt nước mắt, nhìn Chương Quân vội vã chạy tới từ đầu hành lang kia, ta nhẹ nhàng tựa vào trong ngực anh ấy, chậm rãi hỏi: hoặc là anh kết hôn với em, hoặc là anh thả em, tự anh chọn đi!
Anh ấy ôm chặt ta, chôn ở cần cổ ta: chúng ta kết hôn đi!