Chương 39-2: Ngoại truyện 6

Ta tên là Tô Tiểu Lâu, Tô trong thành Cô Tô, Tiểu Lâu trong tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ[ ]. Mặc dù mẹ ta thường nói: ta là Tiểu Lâu trong tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong[ ].
Ta vừa là phu nhân của Hộ Quốc Tướng Quân, vừa là Quận chúa vua phong, cho nên không phải Cáo Mệnh phu nhân.


Trước tiên nói một chút về người thân của ta. Tỷ muội ngang hàng với ta có hai người, đều là kết nghĩa kim lan. Tỷ tỷ của ta là hoàng hậu Gia Kính - Trương Linh Tuyết, là nghĩa tỷ, nhưng cũng như ruột, Đương Kim Thánh Thượng Gia Tĩnh bệ hạ và tỷ ấy cầm sắt hòa minh hai mươi năm ân sủng không giảm, từ chữ "Gia" ở phong hiệu cũng có thể thấy rõ. Còn một nghĩa tỷ khác là Vĩnh Lạc trưởng công chúa Cẩn Ngọc. Phò mã Hoàng Ấu Cách của tỷ ấy đã qua đời vào năm Gia Tĩnh thứ mười, pò mã Liễu Vô Yên hiện nay vốn là nhân sĩ võ lâm, uhm, xuất thân không khác ta là mấy, cũng là gia đình hòa thuận, hết sức hạnh phúc.


Bây giờ nói tới con cái của ta. Ta có một nữ nhi tên Tô Tinh, là nữ nhi riêng, ta chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra nó, bây giờ nó đã là Duệ vương phi. Quên nói, Duệ vương là trưởng tử của hoàng đế Gia Tĩnh, do Hoàng quý phi sinh ra, Hoàng quý phi vào năm Gia Tĩnh thứ chín đã bị giáng tội nhốt vào lãnh cung, nhưng cậu ta vẫn rất được hoàng đế Gia Tĩnh và hoàng hậu Gia Kính yêu thương.


Con thứ Cát Bình là do ta sinh với Hộ Quốc Tướng Quân Cát Dũng, năm nay 17 tuổi, nó nói: chưa có sự nghiệp, không dám thành gia.


Quên nói rồi, ta và Hộ Quốc Tướng Quân thành thân năm Gia Tĩnh thứ mười một, do bệ hạ tứ hôn, vì thế, ngay lúc đó hoàng hậu bất mãn việc tứ hôn nên đã tranh cãi ầm ĩ một trận với hoàng đế bệ hạ, thậm chí dẫn theo tiểu thái tử năm đó vừa mới 2 tuổi rời nhà trốn đi, xấu hổ! Ngay lúc đó ta, quả thật chỉ gặp Hộ Quốc tướng quân mấy lần, nhưng may là bệ hạ kiên trì tứ hôn. Bởi vì, ta bây giờ, thật rất hạnh phúc, không phải làm bộ.


Tất cả thân phận hiển hách này, đều do trùng hợp, hoàng hậu tỷ tỷ của ta nói: tất cả đều nhờ Bồ Tát chỉ dẫn.
......


available on google playdownload on app store


Mẹ ta là hậu duệ của hoàng thất Lâu Lan, Lâu Lan Quốc đã bị đưa vào phạm vi Nguyên triều khi Hốt Tất Liệt mở mang bờ cõi. Tổ tiên của ta là công chúa Lâu Lan, bà ngoại nhiều lần trắc trở ởtrong chiến loạn đã vào lầm hồng trần Trung Nguyên, trở thành đệ nhất danh kỹ biên quan. Bà ngoại Tần Tố Y không biết cha đẻ của mẹ ta là ai, sinh ra mẹ ta ở Yên Vũ lâu quan ngoại, lúc ấy Tống ma ma ở Yên Vũ lâu nói sẽ đặt cho mẹ ta một cái tên xuất trần thoát tục, bà ngoại cười, tự biết nữ nhi cũng chạy không thoát số phận phong trần, cho nên cố chấp lấy một cái tên rất phong trần —— Tần Tiểu Tiểu.


Kiếp sống phong trần của mẹ ta kết thúc khi cha ta phát tài. Quên nói, cha ta tên Tống Thế Hùng, chính là con riêng của Tống ma ma ở Yên Vũ lâu. Nơi phong trần chính là nơi vô pháp nhất, nữ tử đáng thương rất nhiều. Cha ta có thể thành Giang Dương Đại Đạo, tất cả đều là vì mẹ ta, lúc ấy mẹ ta là danh đán ở thanh lâu, đã từ Yên Vũ lâu chuyển tới Túy Hồng lâu ở kinh thành làm đầu bài, cha và mẹ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ở Yên Vũ lâu, hai người trẻ vô tư, trước khi mẹ tới kinh thành đã nói: nếu như cha làm ra thành tựu, mẹ sẽ gả cho ông. Một tiểu tử từ thanh lâu ra ngoài, muốn làm ra thành tựu chỉ có một cách: làm cường đạo. Sau đó cha trở thành hiệp đạo thứ nhất quan ngoại, rồi tới Kinh Thành dẫn mẹ đi, hoàn toàn kết thúc lịch sử và số mạng nhạp vào thanh lâu của Lâu Lan chúng ta.


Nhưng.... Mặc kệ như thế nào, vô luận mẹ có dung nhan tuyệt thế cỡ nào, vẻ hào hoa phong nhã của bà luôn không qua được xuất thân của bà. Cho nên cha ta phẫn hận giết một người rồi một người giang hồ xem thường mẹ ta. Từ đó danh tiếng của cha mẹ càng xấu.


Sau khi ta chào đời, luôn là trân bảo trong lòng bàn tay cha mẹ. Mẹ là một nữ tử có tài, mình có một cái tên có khí phong trần vô cùng nặng, lại vẫn muốn đặt cho ta một cái tên vô cùng phong tràng —— Tô Tiểu Lâu.


Nhưng và cũng nói rồi, đặt tên Tiểu Lâu, là muốn chúng ta chớ quên chuyện mất nước. Khi còn bé ta chỉ u mê đồng ý, trưởng thành mới biết, mất nước, hưng vong của một nước nhỏ biên thùy, là số trời, là số mạng, ta không cách nào chống lại. Năm 8 tuổi, sau khi cha mẹ mất, bọn họ giao ta cho ‘ Mạc Bắc Độc Thánh ’ - Uông thúc thúc. Ta giữ linh cửu cho cha mẹ 3 năm, rồi sau đó vào Độc Thánh Môn, tất cả mọi người nói ta có tài bẩm sinh, là kỳ tài hcọ y độc. Uông thúc thúc đã cho ta ra ngoài du ngoạn giang hồ từ năm 16 tuổi. Ta cũng không biết mình rất đẹp, nhưng từ ánh mắt tham lam của người giang hồ mà mơ hồ biết được, dung mạo của ta rất là đẹp. Nhưng thân là hậu duệ hoàng thất và đệ tử Độc Thánh môn, nên ta không hề tiếp xúc nhiều với người giang hồ. Hoặc là bình an vô sự, hoặc một lời không hợp liền quyết đấu sinh tử, dĩ nhiên, luôn là ta thắng, nếu không, ta sớm đã không còn trên đời này.


Vậy mà.... năm.. 18 tuổi, ta gặp gỡ ma chướng trong sinh mệnh của ta —— Diệp Song Khê. So với hắn, bất kỳ nam nhân nào ta đã gặp trước kia đều xấu, hắn lịch sự và thông minh hơn họ nhiều. Kể từ ngày ta gặp hắn, hắn liền ngày ngày đi theo ta, nói cho ta biết ta rất xinh đẹp, lại rất thiện lương. Hắn đối xử ta cực tốt, mặc kệ ta mặt lạnh như thế nào, hắn đều lịch sự cười cười: "Tiểu Lâu vẫn còn con nít!" Giả như ngày nào đó tâm tình ta tốt, thỉnh thoảng cũng nói vài lời với hắn, hắn luôn thỏa mãn dịu dàng cười: "Tiểu Lâu, nàng rốt cuộc chịu để ý ta? Nàng hiểu tấm lòng ta dành cho nàng rồi?" Như thế lặp lại hơn một năm, vào lần đầu tiên ta bị thù địch mai phục, hắn liều mạng cứu ta ra ngoài, ta liền quyết định lấy thân báo đáp, dù sao, đó là một nam nhân ưu tú lại rất thâm tình mà? Thời gian ở chung với hắn rất vui vẻ, mỗi ngày hắn đều búi tóc cho ta, thổi tiêu cho ta nghe, hòa với tiếng đàn của ta, mỗi đêm lại còn không ngừng tỏ tình.


Nhưng.... Tình yêu thâm hậu của ta vẫn không cản nổi bước chân của hắn. Hơn nữa sau khi biết trong bụng ta có đứa bé rồi, hắn còn khổ sở nói cho ta biết: hắn vẫn chưa chuẩn bị làm phụ thân.


Hắn nói: thân phận của hắn và ta cách xa; hắn là hậu nhân của danh môn, mà phụ thân ta là người trong hắc đạo, còn mẫu thân.... Mẫu thân lại xuất thân thanh lâu.


Xuất thân của ta cũng không phải là lỗi của ta, tại sao? Mẹ ta tuy xuất thân từ thanh lâu, nhưng bà là người hiểu ta yêu ta nhất trên đời, ta không cho hắn vũ nhục mẹ ta. Sau lần cãi nhau đầu tiên, hắn rốt cuộc ra đi không từ giả, rời xa ta!


Ta cơ hồ nổi điên, ta toàn tâm toàn ý đối đãi nhưng tại sao hắn không quan tâm ta? Biết hắn trở về nhà, ta liều mạng, không để ý tôn nghiêm, chạy đến cửa nhà hắn khóc muốn gặp hắn. Ta không thể vào cửa, mẹ của hắn đi ra cửa chính cười nhạo ta: "Diệp phủ chúng ta là danh môn thế gia, tuyệt đối sẽ không cho một nữ nhân hạ tiện vào cửa nhà ta. Ngươi đi đi, Khê nhi sẽ không gặp ngươi."


Ta rơi lệ đầy mặt, nhưng mà ta lại không cam lòng, hắn nhất định là bị ép, hắn là bị hình thức bắt buộc, trước kia hắn không phải luôn miệng nói muốn dẫn ta bỏ trốn sao? Trước kia ta không đồng ý, tự cho mình thanh cao, hiện tại ta đồng ý rồi, chỉ cần hắn đối đãi ta với con ta thật tốt.


Ta bắt giữ ma ma ra ngoài mua đồ, cầu đến chỗ ở của hắn. Dùng độc gia sư môn đánh ngã thủ vệ phía sau, theo con đường ma ma cho ta biết, đi từng bước một vào viện của hắn, ta rất kích động, sờ sờ đứa nhỏ trong bụng: bảo bảo ngoan, chúng ta sắp có thể gặp lại cha con rồi!


Nhưng.... mọi thứ ta thấy được khiến ta phát điên. Hắn ở trong phòng của hắn, trên cái giường uyên ương to lớn, đang làm chuyện mỗi đêm trước kia làm với ta cùng với một nữ tử có dung mạo rất đẹp. Hắn rất nghiêm túc, rất kích cuồng, vừa di động vừa lớn tiếng nói: "Xuyến nhi, làm nương tử của ta được không?" Mà bên giường, còn có hai nha hoàn đang hầu hạ.


Trước kia mỗi đêm, lúc động tình hắn cũng thường nói: Tiểu Lâu, chuyện chúng ta làm, là chuyện thần thánh nhất trên đời, ta không thể cho những người tục tằng kia thấy.
Hôm nay gặp lại, hắn thật là quá quắt.
Trong khoảnh khắc xoay người đi, ta hiểu, hắn không phải phu quân của ta, cho tới bây giờ đều không phải.


......


Ta đợi năm ngày ở Vô Tích, cuối cùng cũng đi, mang đi ký ức cuối cùng. Hắn cưới vợ bé rồi, là một nha hoàn thăng lên, căn cứ người làm của Diệp phủ nghị luận ở trong quán trà, hình như là nữ tử cùng hắn mây mưa ngày đó ta nhìn thấy, lúc này ta mới hoàn toàn hiểu: Diệp phủ có thể có một nha hoàn làm thiếp, lại không cho phép một nữ nhi do nữ tử thanh lâu sinh ra làm dâu.


Ta du đãng chung quanh chẳng có mục đích, đứa nhỏ trong bụng đã sắp ba tháng, ta từ Trường Giang xuôi đến Tương Giang. Ngày hôm đó, ta rốt cuộc tỉnh táo lại, thì ra ở Đại Hán triều, một nữ nhân có chửa trước khi thành thân, là không sống được, mặc kệ nữ tử này có võ công tốt cỡ nào, không có người thân làm hậu thuẫn, không có tình thân che chở, nàng và đứa bé của nàng vẫn sống không được.


Thôi, con ơi, đây là số mạng của hai mẹ con ta, cứ để hai mẹ con ta cùng vùi thân ở Tương Giang đi. Đời sau, mẹ nhất định không làm một nữ nhân mặc người ức hϊế͙p͙.
......
Còn thiếu một chút xíu, thật sự chỉ là một chút xíu, thì một nữ nhân đã cứu ta.


Tỷ ấy hỏi: hắn không nhớ ngươi và đứa bé sao?


Ta cảnh giác nhìn chằm chằm tỷ ấy, chẳng lẽ Diệp phủ biết ta tự mang thai đứa bé nhà bọn họ, cho là ta làm mất mặt của bọn họ, muốn tiêu diệt đứa bé của ta khỏi cõi đời? Nhìn kỹ lại thấy không phải. Từ trong ánh mắt của tỷ ấy có thể thấy được, tỷ ấy chưa từng chịu khổ, cho dù có, cũng chỉ là ở xuân nhớ thu. Tỷ ấy ăn mặc cao quý, khí thế bất phàm. Cao quý đoan trang hơn bất kỳ danh môn khuê tú nào ta đã gặp.


Ta nhận ra thị vệ bên cạnh tỷ ấy, là sát thủ nổi danh trên giang hồ —— Ảnh Tử. Nghe nói Ảnh Tử là sát thủ đắt giá nhất trên đời, trước kia ta từng thấy thân hình của hắn một lần lúc giết một kẻ thù, lần đó hắn đang thi hành nhiệm vụ, hắn không xuống tay với ta, ta biết rõ, hắn khinh thường động thủ với một nữ nhân không thấy rõ diện mạo, dù hắn cũng che mặt. Nhìn Ảnh Tử nhắm mắt theo đuôi kính cẩn khác thường đối với tỷ ấy, ta liền hiểu người có thể mời được Ảnh Tử làm hộ vệ, tuyệt đối không phải là người đơn giản, ngoài ra từ hơi thở của nữ nhân này, ta biết tỷ ấy không có võ. Ta hỏi tỷ ấy tại sao phải giúp ta?


Tỷ ấy nói: ta nguyện ý! Ngươi nguyện ý không?
Ta đã cùng đường rồi, ta nguyện ý. Nhìn ánh mắt thành khẩn, thái độ nghiêm túc của tỷ ấy, ta nguyện ý.
—— ta nguyện ý, cho nên ta từ kẻ giang hồ bị người phỉ nhổ đi về phía Quý tộc Hoàng thất.


Sau khi biết được thân phận của tỷ ấy, không phải là không giật mình. Dù sao, thân phận của tỷ ấy quá mức hiển hách. Một nữ cô nhi khiến cửu ngũ chí tôn phải động dung, còn là thê tử đại thần, truyền kỳ của tỷ ấy đủ cho bất kỳ nữ tử ngu ngốc nào bàn tán say sưa mấy tháng.


Nhưng khiến ta giật mình không phải là thân phận của tỷ ấy, mà là sự thân thiết hiền hòa của tỷ ấy. Tỷ ấy không có dáng vẻ vương phi, rõ ràng tình cảm thâm hậu của tỷ ấy và hoàng đế đã truyền bá khắp Đại Hán triều, nhưng lại không nhắc tới bệ hạ nửa chữ.


Bằng hữu của tỷ ấy cũng dịu dàng thiện lương như nàng, cả thị nữ của các nàng cũng có giáo dục hơn những đại gia khuê tú trong chốn giang hồ nhiều lắm. Thân phận bằng hữu của tỷ ấy cũng làm ta giật mình, lại là trưởng công chúa Vĩnh Lạc.


Nếu như nói trên người làm người ta hâm mộ nhất trên đời này là Gia Kính vương phi, thì vị thứ hai chính là trưởng công chúa Vĩnh Lạc, chính tỷ ấy đã xinh đẹp vô song, lại còn có một phò mã phong hoa tuyệt đại.


Họ đều xem ta là bằng hữu, tỷ ấy không chút kiêng kỵ kể chuyện cũ đáng thương của ta với trưởng công chúa. Ta rất khó chịu, nhưng tỷ ấy nói: chúng ta là bằng hữu nói đến mà muội cũng không thoải mái, vậy người khác nói thì sao?


Nghe lời này, trong lòng ta dễ chịu hơn nhiều, tỷ ấy chưa bao giờ xem thường ta.
Trưởng công chúa đưa nữ quan đến chăm sóc ta, nữ quan đó tên Tử Yên, xem ra nhất định là xuất thân cực tốt, nàng ấy hầu hạ ta, cảm giác giống như nàng trước giờ vẫn là thị nữ của ta, cho tới bây giờ cũng thế.


Ta rất vui vẻ, chỉ không quen biểu đạt ra, nhưng ta thật rất vui mừng vì họ.
Ba mươi năm sau đó, ta vẫn nghĩ như thế.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


[ ]Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ là câu thơ thứ 3 trong bài thơ Lâm An xuân vũ sơ tễ (Mưa xuân mới tạnh ở Lâm An) của tác giả Lục Du. Dịch thơ là: Mưa xuân nghe vẳng đêm lầu nhỏ - Người dịch: Nguyễn Bích Ngô.


[ ]Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong là câu thơ thứ 3 trong bài thơ Ngu mỹ nhân kỳ 1 của Lý Dục. Dịch thơ: Đêm qua gác nhỏ lại đông phong - Người dịch: Nguyễn Chí Viễn.






Truyện liên quan