Chương 15
Sáng hôm sau, Thuên Di di học với vẻ mặt buồn rầu. Mới vào Triệu Giã đã hỏi
-Vẫn còn buồn chuyện đó hả- Anh nói với khuôn mặt nghênh nghênh
Nhìn thấy vậy Thiên Di liền quay mặt sang chỗ khác
-Nè, thái độ đó là sao hả, người ta hỏi thăm mà như vậy sao
-Hỏi thăm Tôi tưởng anh đang đùa cơ
Nói xong Thiên Di nàm xuống bàn quay sang chỗ khác
-Thiên Di ơi!!!- Thiên Hạo từ bên ngoài nhìn vào tìm hình bóng Thiên Di. Thiên Di đang nằm thì ngồi khựng dậy khi nghe tiếng Thiên Hạo
-Là anh Thiên Hạo sao
Thiên Di chạy ra chỗ Thiên Hạo với khuôn mặt tươi tắn
-Xí... anh hả, thân quá ha
Anh chán nản gục đầu xuống bàn. Thiên Di chạy ra ngoài này liền hỏi
-Anh ở đâu mấy hôm nay sao em không thấy thế
-Anh có công việc nên về triều ấy mà, nào, em xoay một vòng anh xem
Thiên Di xoay một vòng rồi nói
-Em không sao đâu, khỏe mạnh lắm. Anh nhìn xem, vết thương của em cũng đã lành đi rồi- Thiên Di vừa nói vừa vỗ vỗ vào bụng mình chỗ vết thương
-Không sao là tốt rồi. Thôi anh về lớp nha
Anh quay lại thì bắt gặp hai cặp mắt đang hướng về mình
-Ơ... xin... xin lỗi, ta về nào
-Hay lắm- Kiều An nói
-Về thôi- Nam Đằng nói- À, vết thương sao rồi
-Không sao rồi- Thiên Di trả lời
-Đi về- Nam Đằng nói
Họ quay sang thì bắt gặp ánh mắt của Nhan, Hạo và Triệu Giã đang nhìn nhưng họ đã lướt qua ngay. Thiên Di vào lớp và bắt đầu tiết học. Tan học buổi sáng, trong thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị sang buổi học buổi chiều, Thiên Di rời chỗ đến khu sinh hoạt chung. Hiện đang giờ nghỉ trưa nên ít ai vào trong này lắm. Cô vào trong thay đồ sau đó trên tay một quả bóng chuyền đánh. Cô đánh vào tường nhưng không ngờ nó văng mạnh ra sau
-Á!!!- Nó trúng đầu của Triệu Giã
-Cậu... theo tôi hả
Triệu Giã ôm đầu ngước lên
-Đúng là oan gia mà...
Ngước lên bắt gặp hình tượng Thiên Di trước mặt khiên sanh không khỏi mê hoặc. Cô mặt đồng phục thể thao. Chiếc áo ngang lưng để lộ vết thẹo lớn vẫn chưa lành, chiếc quần đùi và đôi giày bata. Tóc cô lại dài đến hông. Anh nhìn cô không rời mắt
-Nè, nè- Anh giật mình- Sao vậy, nhìn gì thế Cậu theo tôi sao
-Ơ... ưm... chờ tôi chút
Anh nhìn trái bóng rồi vào phòng thay đồ bước ra với bộ đồ thể thao
-Chơi với tôi nhá
Anh bắt đầu phát bóng, thấy bóng Thiên Di đáp trả bàng cú đánh vô cùng mạnh mẽ. Triệu Giã bên này cũng cố đánh lại "Cô ta chơi giỏi thât". Kiệt sức, Thiên Di chụp bóng lại. Hai người lại gần nhau rồi nằm lăn ra sàn
-Haiz... sao rồi, cảm thấy thế nào- Triệu Giã hỏi
-Đã đỡ hơn nhiều lắm rồi, cảm ơn cậu, cậu chơi giỏi thật ấy
-Hihi, cảm ơn
Hai người ngủ thiếp đi, một lúc sau, Bảo Bảo, Dõng Mạc cùng Nhan và Hạo chạy tới
-Biết ngay mà- Bảo Bảo tiến vào trong
Cô đứng lại, nhìn hai ngươig đang ngủ với nhau, Triệu Giã đang nắm tay Thiên Di mà ngủ. Nhưng cô phải gọi họ dậy ngay lập tức
-Thiên Di, Triệu Giã à dậy đi, gần đến giờ học rồi đó
Thiên Di bật dậy ngay lập tức
-Ôi mẹ ơi... Bảo Bảo hả, có chuyện gì
-Còn hỏi là có chuyện gì, gần tới giờ học rồi kìa
Thiên Di bất chợt nhìn lên đồng hồ thì thấy đã gần trễ. Nhưng khi co huẩn bị đứng dậy thì Triệu Giã liền lăn qua ôm Thiên Di như một con gấu bông
-Nè, Triệu Giã à, trễ học rồi dậy mau
Nghe Thiên Di gọi tên mình, anh bật dậy nhìn
-Cậu mới gọi tên mình ấy hả- Anh dụi mắt hỏi
-Ơ... ờ... mau vào thay đồ, chuẩn bị vào lớp rồi
Triệu Giã cùng Thiên Di tiến vào phòng thay đồ. Ngoài này, Bảo Bảo thở dài còn Nhan, cô tức giận vô cùng "Cô là cái thá gì mà dám ở bên điện hạ cả buổi như vậy chứ". Hai phòng thay đồ của nam và nữ sát bên cạnh nhau nên bên này có biến gì là bên kia nghe hết. Rầm... Triệu Giã bị trượt chân té xuống sàn
-Có chuyện gì vậy- Thiên Di hỏi- Á
-Không có gì đâu, có chuyện gì bên đó vậy
-Ơ... áo khoác tôi mắt vào tóc rồi giờ không biết làm sao đây
Triệu Giã đã thay đồ xong, lưỡng lự một chút rồi qua bên phòng thay đồ nữ thấy Thiên Di đang xõa tóc đang đứng trước gương với chiếc áo... cô xinh đẹp vô cùng. Anh tiến lại từ từ, tay nhẹ nhàng đặt lên và tháo. Bỗng nhiên có người từ đằng sau, Thiên Di bất chợt quay lại nên toàn cơ thể cô lọt vào lòng Triệu Giã
-Ơ... là Triệu Giã sao
Hai người chănhr nói gì thêm. Lúc này, ví thấy lâu quá nên tụi người Bảo Bảo chạy vào xem thử thù bắt gặp cảnh tượng này. Lúc này Triệu Giã đã tháo tóc cho Thiên Di xong, co lại chỗ cái gương chỉnh chu lại tóc. Bảo Bảo đứng hình trước vẻ đẹp của Thiên Di trước gương. Cô tiến lại Thiên Di từ từ ôm eo từ đằng sau
-Cậu thật xinh đẹp Thiên Di ạ
Thiên Di không nói gì mà chỉ cười một cái sau đó họ rời đi và về lớp. Về đến lớp, chắc vì còn mệt nên Thiên Di đã lăn ra bàn ngủ ngay lập tức. Triệu Giã thấy vậy cũng lăn ra ngủ theo. Thấy vậy Nhan thấy chướng mắt vô cùng. Cô bỏ ra ngoài, Hạo thấy vậy cũng ra theo. Đi đến một ngõ đường bất chợt họ gặp Kiều An và Nam Đằng ở sau trường. Đang bực nên cô chẳng biết tìm ai để trút giận
-Ồ.. người của bạch vướng triều đây sao- Nhan nói
-Bộ ta có quen nhau sao, hay chỉ là đang chào hỏi nhau như bình thường- Kiều An đáp trả
-Vẫn như vậy, đối với ai cô cũng như vậy nhỉ, nói chuyện chẳng có lễ phép gì cả
-Bộ tôi cần lễ phép với người như cô hay sao
Hai người cứ lo tranh chấp còn Hạo và Nam Đằng ngồi lại một chỗ
-Hai người này mỗi lần gặp nhau là như chó với mèo
-Ta nên tránh xa thì có lẽ sẽ tốt hơn ấy
Hai người nói chuyện với nhau rất bình thường như chẳng phải là kẻ thù với nhau. Chuyển sang qua hai người kia, vẫn đang đấu võ mồm
- Hay nhỉ, cô vẫn giữ thái độ này với điện gia của cô mà, vô phép tắc quá đi nhỉ- Nhan nói tiếp
-một pho tượng như cô thì làm gì hiểu được chuyện này chứ
-Pho tượng á, sao cô dám nói như vậy cơ chứ
-Hành động của tôi như vậy không phải gọi là lễ phép mà chỉ là mang tính chất giải trí thôi. Hành động này của chúng tôi chủ đang giúp điện gia vui vẻ hơn khi có chúng tôi làm hậu vệ cho ngài thôi. Chứ không như cô... cứng ngắt như vậy, điện hạ cô chán là đúng rồi
Nhan cứng họng nhìn sang Hạo thì thấy anh đang nói chuyện vui vẻ nới Nam Đằng. Cô liền đi lại
-Cậu hay thật, nói chuyện với kẻ thù của mình như vậy đó hả. Đi về
Hai người rời đi về lớp, Nam Đằng cùng Kiều An ở đây cũng vậy. Lúc họ về thì gặp Thiên Hạo
-Điện gia!!!
-Hai ngươi cứ ưa cải nhau nhỉ- Thiên Hạo nói
Kiều An chỉ biết cười chứ không nói gì thêm
-Ngươi nói đúng, nếu có một hậu vệ như hậu vệ của Triệu Giã thì chắc ta tự kỉ luôn mất. May mắn vì có các ngươi nhỉ
Họ nhìn nhau cười rồi Thiên Hạo khoác vai hai người kia vào trong lớp. Ở một phía, nghe Thiên Hạo noia vậy làm lòng Nhan không khỏi khó chịu suy nghĩ về những lời Kiều An đã nói
-Về lớp thôi