Chương 16

Thế là mỗi ngay, Thiên Di thường xuyên tập thể thao với Triệu Giã trong lúc giải lao. 3 tuần trôi qua, lớp Thiên Di đang học bỗng tiết sinh oạt lớp. Họ chán nản nhìn lên cái lao phát thanh của trường. Loa cất tiếng, ai nấy đều bịt tai lại, Thiên Di thì nhắm mắt. "... tuần này, lớp đứng nhất là lớp... (Lớp Thiên Di)". Nghe đến đây, ai cũng giật mình


-Đứng nhất- Ai cũng đặt câu hỏi
Thầy hiệu trưởng bước vào. Một số người thấy vậy thì nhìn ông với anh mắt khinh bỉ. Thiên Di thì chả hiểu chuyện gì xảy ra cả, cô bước lên đứng đối diện thầy hiệu trưởng, ông đang đứng trên bục


-Có chuyện gì mà thầy đích thân đến đây vậy- Thiên Di hỏi
-Khỏi phải hỏi, có lẽ là muốn bắt bẻ cái lớp này nữa chớ gì
Một người trong lớp nói, Thiên Di liền quay lại đưa tay lên miệng chỉ ý im lặng
-Thầy muốn gì- Thiên Di lại tiếp tục hỏi


Thầy hiệu trưởng nhìn Thiên Di rồi bỗng nhiên chấp hai tay đứng yên cúi đầu
-Thầy thành thật xin lỗi em
Thấ thầy cúi đầu trước mình, Thiên Di liền đỡ thầy dậy. Nhưng sau đó, thầy lại cúi đầu trước lớp
-Thầy lại muốn làm gì nữa đây- Một người nói


-Thầy cũng thật xin lỗi cả lớp, chuyện vừa qua, thầy muốn nói cho các em... chuyện các em đứng bét toàn trường không phải là do các em mà là do... Tống Đàm... em ấy bắt thầy phải làm như vậy nhưng thầy không thể chối cải được. Con trai thầy đang làm tại công ty nhà hắn...


-Vậy số tiền thì sao Sao thầy lại nhận nó cơ chứ- Một người hỏi
-Thật ra... vợ thầy đang lâm bệnh và ở bệnh viện nhưng đừng lo, thầy đã hoàn trả số tiền đó lại rồi nên...
Không gian bắt đầu im bặt
-Thầy chỉ có thể nói như vậy, thầy đi đây


available on google playdownload on app store


Thầy hiệu trưởng rời lớp, mọi người bắt đầu bàn tán
-Lại chuyện gì nữa đây Là thật hay giả... nói chả hiểu gì- Một người nói
-Nhưng cũng có thể là thật mà, chẳng thầy hiệu trưởng nào lại đi cúi đâu trước người khác như thầy ấy đâu. Các cậu nghĩ sao
-Cậu nói cũng đúng


-Thôi dẹp chuyện này qua một bên đi, bây giờ lớp chúng ta cũng đã đoạt được vị trí đứng đầu như trước rồi mà vui lên đi chứ- Thiên Di nói
-Đúng đó các em, tiết này thầy thả cho các em luôn ấy
Nghe đến câu này, cả lớp như được vàng la làng la xóm


-Câu hay nhất trong ngày đấy thầy ạ- Một học sinh phán
Qua bên lớp Tống Đàm (chắc các bạn đã biết là ai), hắn đang vô cùng tức giận đập phá bàn ghế tùm lum, cả giáo viên chủ nhiệm cũng chả làm được gì vì họ là giáo viên nữ


-Là ai, ai đã tiết lộ chuyện ổng nhận tiền ra ngoài hả...- Hắn hét lớn
Thiên Di đi ngang qua lớp hắn với một chồng sách trên tay nhìn vào
-Là ai, dám làm mà không dám lên tiếng hả- Hắn lại tiếp tục


Một người con gái thấy hắn như vậy thì vô cùng sợ hãi. Cô chính là người đã lỡ miệng nói chuyện này ra ngoài trong lúc say rượu trong quán bar. Cô suy nghĩ đến khoảng khắc ấy. Một thành viên trong lớp nhìn cô rồi lên tiếng


-Chính là cô ta- Thành viên chỉ vào cô ta nói- Cô ta chính là người đã nói đó
Tống Đàm nhìn cô ta, cô ta nhìn sang người mới nói rồi nhìn Tống Đàm với khuôn mặt tái nhợt
-Minh... mình không cố ý đâu, chỉ là lúc đó mình uống say nên... Á!!!


Tống Đàm tát cô ta một cái khiến cô té quỵ xuống, miệng cô có chút rỉ máu
-Sao mày dám làm như vậy hả con kia
Thấy vậy, Triệu Giã lại đúng lúc dang tới, Thiên Di liền đưa sach trên tay cho Triệu Giã rồi chạy vào bên trong đỡ cậu ấy dậy


-Cậu có sao không... Cậu đang làm gì vậy hả, cả con gái... mà cũng ra tay sao
-Còn cô, chuyện lớp người ta mà cũng ráng xem vào hay sao Đúng là thích lo chuyện bao đồng mà
-Chuyện này thì sao mà chấp nhận được, anh là con trai mà giơ tay đánh con gái như vậy chứ, đồ không biết xấu hổ


-Thì sao, chuyện này liên quan tới cô à, cô hình như thích xen vào chuyện người ta lắm hả, mẹ cô dạy cô như vậy hay sao. Há, mẹ nào con nấy rồi


Thấy Tống Đàm sỉ nhục mẹ mình, Thiên Di tức tối đấm một phát vào mồm hắn một cái thật đau. Hắn ngã xuống, máu bị phun ra khỏi miệng. Thiên Di bước tới nắm cổ áo hắn kéo lên


-Cậu có quyền gì mà nói mẹ tôi như vậy, chưa từng tiếp xúc, chưa từng thấy mặt mà có thể phán đoán người ta như vậy sao, câu này phải để tôi nói mới đúng, ba mẹ anh dạy anh như vậy phải không


Thiên Di buôn cổ áo hắn ra một cách mạnh bạo. Cô quay lại hỏi thăm người con gái bị đánh lúc nãy rồi đưa lên phòng y tế. Sáng hôm sau, Thiên Di đang học trong lớp thì một người phụ nữ bước vào
-Nhỏ nào tên là Thiên Di đấy hả


"Cách nói chuyện này không phải là người đàng hoàng rồi". Thiên Di đứng lên
-Thưa nhưng hai bác tìm cháu có chuyện gì
-Trời, một con nhỏ quê mùa- Mẹ Tống Đàm bước tới chỗ Thiên Di- Sao cô lại dám động tay đến con trai bé bổng của tôi hả
-Con trai bé bổng


Tống Đàm từ bên ngoài bước vào. Thiên Di trợn mắt nhìn
-Là cậu ấy, cậu ấy đánh con đấy ba mẹ ạ- Tống Đàm nói
-Cô nghe chưa- Mẹ Tống Đàm nói- Sao vô duyên vô cớ cô lại đánh con tôi, mẹ cô không dạy tự ý đánh người là sai trái hay sao


Nghe mẹ hắn sỉ nhục mẹ mình, Thiên Di trợn mắt đưa tay lên định đánh nhưng khựng lại. Cái này cũng khiến mẹ Tống Đàm giật mình
-Đúng nhỉ, hai mẹ con giống nhau như đúc chẳng khác gì cả- Thiên Di tức giận nói
-Cô nói cái gì vậy hả


-Trước khi đến cái lớp này sao bác không hỏi thử xem con trai yêu quý của bác đã làm gì, cứ mở miệng lại phán đoán người này như thế này người này như thế kia trong khi mình vẫn chưa gặp họ lần nào. Đúng không Tống Đàm, mẹ cậu... thật ra là người chả biết cái gì trong đầu cả


Mẹ Tống Đàm giật mình ngước sang nhìn Thiên Di, Tống Đàm thấy Thiên Di nói mẹ mình như vậy thì bước tới định cho Thiên Di một bạt tai nhưng Thiên Di đã đỡ lại


-Chính cậu cũng phản ứng như vậy khi tôi nói điều không tốt đến cha mẹ cậu vậy sao cậu không nghĩ đến cảm giác của tôi đi. Lại đi mách dối như vậy
Tông Đàm hạ tay xuống mặt dịu lại. Mẹ Tống Đàm nghe tới đây thì cũng hiểu được mọi chuyện
-Con đã nói gì vậy hả- Mẹ Tống Đàm hỏi


-Dạ... con... sỉ nhục mẹ cậu ấy
Nghe tới đây, mẹ hắn tức giận lấy chai nước trên bàn gần đó tạt thẳng vào mặt Tống Đàm
-Con làm mẹ xấu hổ lắm con biết không, thật không thể tưởng tượng nổi luôn mà
Mẹ Tống Đàm tức giận che mặt đi ra ngoài. Tống Đàm tức giận nhìn sang Thiên Di


-Cô giỏi lắm, từ trươc đến giờ ba mẹ tôi chẳng ai dám đụng đến tôi cả mà giờ...-Anh lâu nước trên mặt- Tôi sẽ không tha cho cô đâu, tôi nhất định phải dạy cô một bài học- Anh rướng giọng lên nói
-Tôi không sợ cậu đâu- Thiên Di trả lời một cách nhỏ nhẹ


Hắn tức giận đi ra ngoài. Cả lớp chứng kiến tất cả, khi hắn mới khuất bóng, cả lớp liền vỗ tay hô hứng
-Vinh dự khi lớp chúng ta có một người như Thiên Di, hắn cứng họng rồi hoan hô


-Lớp chúng ta luôn luôn thắng, toàn những nhân tai, chẳng ai sanh bằng cả. Ai cũng chịu thua hết trơn chùi ui tự hào về lớp trưởng tụi mình ghê
Mọi người người đập bàn, người đập ghế, người đứng lên ghế nhảy, người cầm chai nước như micro nói. Thiên Di cười hiền ngồi xuống


-Mình nghĩ hắn chưa bỏ cuộc đâu, cho nên lớp mình phải cô gắng lên trong những sự kiện lần tới nha. YA!!!
-YA!!!!- Cả lớp hô theo






Truyện liên quan