Chương 41: Thiên Di?? Bị bắt cóc rồi sao??

Ba người kia chơi xong thì đi xuống nhưng lại chẳng thấy Thiên Di ở đâu trong khi đồ đạc vẫn còn đó. Họ nghũ là Thiên Di đi vệ sinh nên đứng chờ một lúc thật lâu nhưng cũng chẳng thấy xuất hiện. Bắt đầu lo lắng nên Tiểu Ngư lấy điện thoại ra gọi. Chuông điện thoại reo lên nhưng nó lại đang ở trong giỏ sách. Tiểu Nhi nhanh tay lấy ra


-Cậu ấy... có xảy ra chuyện gì không đây
Họ đang nói thì bỗng nhiên có 2 người phụ nữ bước lại nói
-Các cháu... có phải là bạn của cô gái mới đứng đây không
Họ hơi ngạc nhiên quay lại
-Dạ... vâng... các cô biết sao


-Lúc nãy cô thấy có hai người đàn ông dẫn cô bé ấy đi rồi, cô bé giãy giụa lắm nhưng không được
Hai người kia nhìn nhau rồi đồng thanh nói
-Bắt cóc


Như ở đây vẫn bình tĩnh như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Cô lê chân thì thấy một tấm hình. Nhặc lên, nhùn vào trong hình thí cô cười khóe rồi nhét vào túi mình. Về phòng của mình, hai người kia lo lắng cứ đi đi lại lại. Như thì không ngừng nói lời trấn an


-Sao cứ lo cho cậu ấy vậy, cậu ta cũng đã lớn rồi mà, sẽ tự động về nhà thôi
Mới dứt câu thì cô quản lí đi tới
-Điểm danh thành viên- Cô nhìn lại mới thấy thiếu một người- Còn 1 người nữa đâu rồi hả
-Ơ...- Cả bọn ấp úng


-Thiểu, nếu không mau kêu thành viên ấy về thì tôi không đảm bảo quyền thi đấu của mấy người đâu
Nghe tới đây, Như sáng mắt nhìn
-"Cái gì chứ, là cậu ta không có ở đây thì liên quan gì tới tụi mình"


available on google playdownload on app store


-Bây giờ không quan trọng chuyện đó, ta có nên nói cho cơ quan cấp trên trong cuộc thi này không, họ sẽ điều người đi tìm- Tiểu Ngư nói
-Không được, nếu đây là một vụ tống tiền thì không ổn đâu việc có quá nhiều người đi tìm sẽ làm cho chúng chú ý đó- Tiểu Nhi nói ngược lời


Trong khi hai người đó đang tranh cãi thì Như tranh thủ đi ra ngoài tại một chỗ vắng gọi điện cho ai đó
-Alo Cô đã bắt Thiên Di đúng không- Như hỏi nhanh


-Sao cô lại biết, mà đúng rồi đấy, tôi đã bắt Thiên Di, thấy cô ta tại khu giải trí tôi thấy thật ngứa mắt. Và chỉ muốn dạy cô ta một bài hát thôi mà. Không phải là cô cũng muốn loại bỏ cô ta ra khỏi cuộc thi hay sao


-Đúng, tôi thừa nhận nhưng tình hình bây giờ khẩn trương lắm, quản lí phòng đã đến kiểm tr.a và nói căn phòng phải đủ 4 người. Nếu không đủ là sẽ liên lụy cả phòng đó. Và họ còn nói là sẽ tước quyền tham gia thi đấy nữa
-Sao lại có chuyện vô lí như vây


-Đừng hỏi nhiều nữa, mau thả người đi nếu khônh đừng trách tối đó
-Có cần phải hâm dọa như vậy hay không. Thả thì thả. Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô


Hai người tắt máy. Có chút tiếc nuối nhưng Như phải làm vậy vì trận đấu. Nhưng cô chờ, chờ lâu lắm mà chả nhận được tin nhắn nào. Trúng ngay cái lúc điện thoại cô lại hết bin đến tắt nguồn nên cô phải chạy về lí túc xá để sạc. Trong lúc đó, tại chỗ Thiên Di bị bắt đến
-Tạt lên đi


Như 1 hành động tr.a tấn, một tấm khăn nhỏ được phủ lên đầu Thiên Di và tạt nước làm cô nghẹt thở. Cô thở dốc
-Bộ cô em không định thả người à- Một tên hỏi
-Cứ làm cho nó bất tỉnh rồi đem văng ra đường đứa mào muốn làm gì thì làm
-Sao không báo cho người lúc nãy


-Nó muốn thì tự đi tìm, cuộc thi là của nó chứ có phải của tôi đâu. Tiếp tục đi
Họ tiếp tục tát nước lên. Cô gáu đó nhìn vậy thì nghiêng đầu nhếch miệng cười
-Như thế này vẫn chưa là tất cả, cô hãy chờ đi xem tôi sẽ làm gì. Hà Thiên Di


Cô thả tấm hình Thiên Di xuống một vũng nước gần đó. Nó thấm nước và hình mờ dần. Thiên Di hiện lúc đó vẫn còn tỉnh táo nên cô đã nghe được cuộc nói chuyện. Nhưng cô làm sao mà chịu được lâu hơn. Thêm được một lúc thì cô ngất đi. Bọn kia thấy vậy thì tháo khăn ra


-Cô em này cũng đẹp đấy, da trắng nõn nà luôn này
-Lo mà làm việc đi chứ đừng ở đó mà khen ày khen nọ


Họ không nói gì nữa im lặng tháo từng chiếc dây ra. Khi đã thái hết, Thiệ Di bỗng mở mắt ra dùng chân đá tên bên cạnh. Người con gái kia thấy vậy thì có phần hơi ngạc nhiên sau đó nghiến răng tức giận bỏ chạy. Thiên Di phải mất hơi lâu để đánh hạ mấy tên này. Sau đó cô chạy đi theo người kia. Cuối cũng cũng bắt kịp. Thiên Di to tiếng


-Đừng trốn tránh nữa, tôi biết cô là ai, mau quay lại và dối diênh với tôi đi


Nói thì nói như vậy thôi, Thiên Di nào biết đó là ai, cô chỉ nói vậy để người đó chạy ra cửa để cô có lối thoạt thôi. Thấy Thiên Di đã đuổi gần tới, cô liền nấp vào một chỗ kín. Thiên Di cứ thế chạy qua và ra được bên ngoài. Thấy vậy, cô chạy thật nhanh thật xa chỗ đó. Có một hòm điện thoại bàn gần đó, cô đi vào lấy tiền minh bỏ vào nhưng lại gọi chẳng được. Tức mình cô đập nó một cái. Tiền đã rơi ra nhưng cái hộp điện thoại đã rơi xuống đất. Cô lấy tiền và tiếp tục chạy. Vì chạy quá nhiều, cô bắt đầu thấy mệt. Trời này đã tối, mà cô lại chưa cho vào bụng một chút gì cả. Nhưng vô vẫn cứ chạy vì không muốn bị bắt lần nữa. Nhưng sức con người cũng chỉ có giời hạn. Tốc độcô chậm dần. Từ chạy thành đi rồi trời đổ mưa, mặt đất quay cuồng, cô nằm bất tỉnh






Truyện liên quan