Chương 65
Hai ngày sau, thực sự giới chứng khoán có biến động lớn, tập đoàn Greet lớn nhất ở Mỹ mấy ngày trước đây chìm trong u ám, gần như có tin đồn sẽ phá sản, đột ngột khởi tử hồi sinh, không ngừng nhảy vọt trên bảng điểm của phố Wall, công ty Lôi Vũ cũng theo đó, mà điểm cao vượt mức, nhận được tin tức, Huyền Ngọc mừng muốn rơi nước mắt, lúc này cô đã hoàn toàn tin tưởng ông, rằng ông không nói dối cô. Cô lúc này đã đến sân bay, theo ông và tên Sơn Bản đáng ghét đó về nước Nhật. Đất nước xa xôi đó, nơi mà ba mẹ cô từng sinh ra và lớn lên, nay cô đặt một chân đến đó, cũng coi như cô đã bước đến gần hơn với cha mẹ của mình.
Phi cơ bay lên xa xa, từng làn mây trắng lướt qua cửa sổ, nhìn những áng mây lập lờ đó, bất chợt Huyền Ngọc cảm thấy mệt mỏi vô cùng cô nhắm mắt lại ngủ. Trong cơn mơ màng, cô nhận thấy có một vòng tay ấm áp choàng qua vai cô, kéo cô vào lòng, nhẹ hôn lên trán cô.
Ai thế? Huyền Ngọc mơ mơ màng màng suy nghĩ, nhưng không có cách nào mở mắt lên, ai đang hôn cô? Mùi hương này, thật lạ, không giống như mùi hương của hai anh, đây là mùi của hỗn hợp nhựa thông và gió núi, mang theo hơi thở thơm mát lạ thường, vòng tay ấy, ấm áp và ôn nhu. Lại có tiếng thì thầm khe khẽ bên tai cô.
“Bảo bối ngoan, hãy ngủ đi, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa.”
Lúc này, Huyền Tú vẫn chưa hay biết gì về việc Huyền Ngọc đã theo Sơn Bản Triệt Nhất về Nhật Bản.
Anh đang đấu tranh giành giật không ngừng từng thời cơ để chờ cơ hội cải tử hồi sinh cho cổ phiếu đang ngày càng đi xuống.
Cơ hội vừa đến, anh chụp ngay, đầu tiên anh phong tỏa thị trường tiền tệ của cổ phiếu tập đoàn Greet, ngay sau đó khi giá sụt đến mức thấp nhất anh thu hết vào toàn bộ. Thị trường không còn cổ phiếu nữa, anh đánh cú quyết định, và đã thành công.
Lúc này tập đoàn Greet không còn thuộc về cổ phần nữa mà anh đã nắm trong tay hơn 70% cổ phiếu qua cú lội ngược dòng vừa rồi.
Không dám ngủ quên trong chiến thắng, anh dùng hết một tuần lễ để củng cố lại nội bộ và thị trường của tập đoàn, sau đó sắp xếp lại hết công việc mới gọi điện về nhà.
Huyền Tú cũng phờ phạc cả người, nhận điện thoại như không có sức sống, nhưng khi nghe Huyền Thiên hỏi về Huyền Ngọc anh bật người dậy, định tìm cô thì.....
“Em nói cái gì?”
Giọng Huyền Thiên phát ra từ trong máy gần như chấn động đầu óc đang mờ mịt vì thiếu ngủ của Huyền Tú, không còn cách đại dương xa xôi mà như đang ở cạnh bên người vậy.
Huyền Thiên tức đến muốn bốc khói rồi, đã bảo Huyền Tú canh chừng cô bé con, những ngày gần đây giữ ở công ty đừng cho đến trường thế mà nay lại nói không biết cô bé ở đâu.
Anh gọi điện về nhà, dì quản gia cũng ấp úng nói không biết Huyền Ngọc, vì cứ ngở Huyền Ngọc ở công ty với cậu chủ Huyền Tú, lúc này cơn giận của Huyền Thiên đã lên đến đỉnh điểm cộng thêm với việc thiếu ngủ hơn mười ngày nay gần như làm anh phát điên.
Anh vội vã lên phi cơ bay về nước.
Hơn mười giờ đồng hồ bay từ Mỹ về Đài Loan, gần như anh không chợp mắt nổi.
Xuống phi trường thì Huyền Tú đã đợi sẵn, gương mặt nghiêm trong khác thường, anh xẵng giọng:
“Bảo bối đâu?”
Huyền Tú lắc đầu nói:
“Nghe báo lại Huyền Ngọc đã qua mặt năm bảo vệ đi lên xe với Sơn Bản Triệt Nhất, và đã bay sang Nhật rồi.”
Huyền Thiên lúc này đã không kiềm nổi nữa, vung một cú đấm thật mạnh vào mặt Huyền Tú, anh gầm thét:
“Đây là lần thứ hai em làm mất bảo bối, anh rất chán ghét mình khi quá tin tưởng giao bảo bối cho em. Đáng ra anh nên biết con người em là không đáng tin như thế.”
Nói xong, anh phất tay đi thẳng, bỏ lại Huyền Tú đứng ngơ ngác nơi đó.
Đây là lần đầu tiên hai anh em đánh nhau, hai mươi bốn năm qua, các anh chưa bao giờ cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên anh thấy Huyền Thiên nổi giận với mình. Và cũng lần đầu tiên anh thống hận bản thân đã quá sơ suất đánh mất bảo bối lần nữa.
Một cú đấm của Huyền Thiên không thấm vào đâu, đáng ra anh nên để bản thân đâm đầu ch.ết cho rồi......
Vừa nghĩ, vừa chạy theo ông anh trai có gương mặt giống mình như đúc.
Hai anh em về nhà, sắp xếp lại công ty, vì mới qua một cơn giông tố nên anh không thể bỏ ngang mà đi.
Lần này Huyền Tú cũng không thể nào ngồi yên ở tại chỗ được nữa, anh cùng Huyền Thiên đáp máy bay sang Nhật.
Lúc này Huyền Ngọc vẫn không biết gì về hai anh em gần như lục tung cả nước Nhật để tìm tung tích của cô, khi tìm được nhà của dòng họ Sơn Bản thì bị đám bảo vệ đeo kính đem, mặc u phục đen ngăn cản tử ngoài cửa.
Chỉ có thể yên lặng đi về, nghĩ cách khác.
Lúc này Huyền Ngọc vẫn còn đang say ngủ vì chuyến bay dài, khi thức dậy đã thấy bên cạnh mình có hai cô hầu gái đứng chờ sẵn, Huyền Ngọc vừa thức, cô hầu gái đầu tiên bưng nước rửa tay lên cho cô, vốn không quen với sự phục vụ như thế này, Huyền Ngọc hơi lúng túng:
“Các chị cứ để đó, tự em làm...”
Hai cô hầu nghiêng người cũng kính, một cô nói:
“Tiểu thư, thiếu gia bảo hầu tiểu thư chuẩn bị xong, đến phòng khách gặp thiếu gia ạ.”
Gặp tên biến thái đó ư, Huyền Ngọc chán nản vùi đầu vào trong chăn định ngủ tiếp, thì nghe từ bên kia có giọng nam không đứng đắn vang lên:
“Không tỉnh là muốn anh ngủ cùng à?”
Huyền Ngọc bực mình ném phắt cái gối vào mặt anh ta, vừa hét:
“Cái đồ không biết xấu hổ nhà anh, ai cho anh vào phòng con gái chứ?”
Cái gối bay một đường thẳng vào mặt Triệt Nhất đang cười thật tươi, anh không né cũng không đưa tay bắt lấy, chiếc gối lượn một vòng ụp thẳng vào mặt rồi theo quán tính rơi thẳng xuống đất.
Anh ta vẫn đứng đó cười như chưa có chuyện gì xảy ra, Huyền Ngọc tức tối quá, đứng bật dậy đưa tay vào chậu nước định băng thau nước lên hất vào mặt anh ta thì phát hiện ra đó không phải là nước ấm, các cô gái chưa pha sẵn vì sợ cô chưa thức, Huyền Ngọc kêu thất thanh, nhảy vọt ra sau ôm đôi bàn tay đỏ ửng.
May mà bên đây trời lạnh, có lẽ các cô gái đứng đợi cũng hơi lâu, nên nước cũng không nóng lắm, chỉ vừa đủ để làm đỏ đôi tay mịn màng của cô thôi.
Triệt Nhất chạy vụt tới, tốc độ nhanh hơn cả tên, anh cầm bàn tay Huyền Ngọc, hất văng chậu nước, cô đang suýt xoa, thì anh ta đã hét ầm lên, trong đôi mắt là cả sự giận dữ kinh hoàng:
“Còn đứng đó làm gì? Sao không đi gọi bác sĩ Trần?”
Hai cô gái cuống quýt, chạy tán loạn, Triệt Nhất vừa ôm tay cô vừa suýt xoa, thổi phù phù lên cho đỡ nóng, Huyền Ngọc muốn rút tay về, anh ta không dám nắm mạnh chỉ đưa đôi mắt dịu dàng nhìn cô:
“Huyền Ngọc, em đừng làm rộn, yên nào, yên nào, sẽ hết đau ngay thôi.”
Giọng anh ta dỗ dành nhè nhẹ như dỗ trẻ con, làm Huyền Ngọc bất chợt nhớ Huyền Tú quá, không biết giờ này anh có nhớ cô không?
Sau đó một vị bác sĩ bước vội đến, xem xét tay của Huyền Ngọc sau đó đưa thuốc và băng bó lại, dặn dò không được đụng nước.
Ông chớp chớp mắt nhìn Triệt Nhất cười cười:
“Cậu đừng lo quá, chỉ ửng đỏ ngoài da thôi, không ảnh hưởng gì đâu, còn thua xa những trò biến thái của cậu.”
Gương mặt Triệt Nhất trầm xuống dọa người, vị bác sĩ kia thuộc dạng dám sờ đuôi cọp chứ không dám giẫm đuôi, nên biết điều vội vã rời đi.