Chương 66
Gương mặt Triệt Nhất trầm xuống dọa người, vị bác sĩ kia thuộc dạng dám sờ đuôi cọp chứ không dám giẫm đuôi, nên biết điều vội vã rời đi.
Khi ông đi ra ngoài, Triệt Nhất gọi người hầu đem thức ăn vào, tự tay anh bón cho Huyền Ngọc từng thìa cháo, Huyền Ngọc rắt mắc cở, cô không chấp nhận, nhưng nh ta dùng đủ mọi cách từ dụ dỗ, đến uy hϊế͙p͙, đến nài nỉ, ngay cả đến việc làm trò hề cho cô cười để cô ăn.
Phải nói là tài dụ dỗ của anh ta hay tuyệt, làm Huyền Ngọc suýt bật cười mấy lần, làm cô cũng giật cả mình về sự bạo dạn của mình trước anh ta.
Trước đây, hai anh em Thiên và tú phải mất một đoạn thời gian khá lâu mới đến gần và nói chuyện với cô.
Tuy có thể nói Triệt Nhất không phải mới quen cô ngày một ngày hai, nhưng cũng không thân đến nổi vừa cười vừa nói như thế này, nhưng với da mặt dày và giọng lưỡi deo dai của anh ta, Huyền Ngọc không biết làm gì khác hơn là ăn từng muỗng mà anh ta dỗ dành. Phải nói, công phu dỗ ngọt và da mặt dày của anh ta quả thật là vô địch thiên hạ.
Ăn xong, anh cố bắt cô nằm trở lại trên giường để nghỉ ngơi thêm, cứ như là vừa nãy cô bị căn bệnh gì nặng lắm vậy, nói không lại anh ta, Huyền Ngọc đành phải nằm xuống giường giả vờ ngủ.
Khi anh ta nhẹ nhàng đóng cửa phòng bước ra ngoài thì Huyền Ngọc ngồi bật dậy, nói đùa sao, cô cũng đã ngủ hơn mười ba giờ đồng hồ rồi, nằm nữa chắc xương sống của cô mục nát hết mất.
Nghĩ thế cô thay bộ quần áo mà cô hầu ban sáng đã cẩn thận đặt trên đầu giương, vừa bước ra cửa có hai gã hộ vệ người nhật mặt u phục đen kính cẩn chào cô.
Cô cũng rụt rè đáp lại, sau đó dọc theo hành lang dài đi tới, khi đi đến gần một gian phòng nọ, cô nghe có tiếng khóc và tiếng lạnh lùng của người đàn ông:
“Chặt hai tay cô ta.”
Và sau đó từ một gian phòng trước mặt, cô nhìn thấy hai gã đàn ông lôi một cô gái mặc y phục người hầu gần như ngất xỉu ra khỏi phòng, nhìn lại đó là một trong hai cô người hầu lúc sáng.
Lập tức Huyền Ngọc đã hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô lập tức chạy vội đến chặn hai người đàn ông kia lại.
Hai gã đàn ông mặc u phục đen vừa thấy cô lập tức nghiêng người:
“Tiểu thư.”
Cô run run hỏi:
“Hai anh định dẫn cô ấy đi đâu?”
“Theo lệnh thiếu gia, dẫn cô ấy đến nhà chấp pháp.”
Cô tái mét cả mặt:
“Chỉ một sơ suất nhỏ mà chặt cả đôi tay người ta?”
“Chúng tôi chỉ làm theo lệnh.”
“Ông của tôi đâu?”
“Thưa tiểu thư, lão thái gia đã sang Hawaii nghỉ mát rồi ạ.”
Nghỉ mát? Huyền Ngọc gần như không thể tin nổi hiện tại là mùa đông mà có người lại đến nước Mỹ nghỉ mát, nhưng bây giờ chuyện trước mắt quan trong hơn:
“Vậy... Thiếu gia đâu.”
Theo tay hai người kia chỉ, cô bước vội vào căn phòng trước mặt, trong phòng là không khí trang nghiêm kính cẩn, một dàn nam nhân áo đen đang ngồi tề chỉnh dường như đang họp, thấy cô bước vào đồng loạt nghiêng người chào:
“Tiểu thư.”
Cô lúng túng gật đầu đáp lễ, sau đó định xoay người thối lui, thì Triệt Nhất ngồi ở vị trí chủ tọa gọi cô lại.
“Cát Ưu, em tìm anh có việc gì?”
Giọng anh ta đầy mừng rỡ, đây là lần đầu tiên từ khi quen biết đến giờ cô mới chủ động tìm đến anh, cô lắp bắp:
“Anh đang bận...”
Triệt Nhất vội khoát tay ra hiệu cho những người kia đi ra ngoài hết.
Cả đám người vội vã cúi người chào rồi bước vội ra, không một ai dám ngồi đó hóng chuyện dù trong bụng vô cùng tò mò, tại sau vị Thiếu gia nổi tiếng nham hiểm ác độc này khi gặp cô em gái của mình lại thay đổi một trăm tám mươi độ, bày ra vẻ lấy lòng trước nay chưa từng có thế này?
Đợi mọi người ra ngoài hết, anh ta theo thói quen bước đến gần cô, vươn tay ôm cô vào lòng, cô vội nghiêng người né tránh, anh ta vồ hụt vào khoảng không, nhưng vẫn ra vẻ không sao cả nhìn cô cười cười:
“Sao lại thức dậy, em mệt nên ngủ thêm một lát.”
Nhắc đến từ ngủ, cô mới nhớ chực ra việc mà mình đến đây. Cô vội nói:
“Cô gái ban sang.... Đâu phải lỗi do cô ta, là do tôi vô ý thôi mà, sao anh lại đòi chặt tay người ta chứ.”
Giọng anh ta vẫn giữ vẻ nịnh nọt, “Cô ta làm sai cô ta phải chịu trừng phạt, hơn nữa đó đã là xử nhẹ rồi.”
Nhưng trong lòng âm thầm tức tối hai tên thuộc hạ đáng ch.ết kia, khi về phải xử phạt nó thật nặng.
Như đoán được anh ta nghĩ gì, cô nói:
“Hai người kia còn ở bên ngoài, anh bảo tha cô ấy đi, làm người đừng quá ác độc như vậy.”
Anh ta ho khan hai tiếng, mắt đảo một vòng đầy mưu mô.
“E hèm, đây là quy luật của gia tộc chúng ta bao đời nay, em....”
Cô nóng nảy:
“Nhưng cô ta dù có lỗi vẫn cũng chỉ có lỗi với tôi, đâu liên quan đến anh.”
Anh ta cố che giấu nụ cười, giọng bình thản:
“Vậy, em là tiểu thư của nhà này, em nói sao thì nghe vậy, nhưng dù sao đây cũng là việc chấp pháp, nếu muốn thay thế cũng phải có gì để đổi, theo ý em nên đổi thế nào.”
Cô dò xét nhìn anh ta:
“Anh đã nói tôi là tiểu thư của nhà này, vậy tôi muốn tha cho một người. Chẳng lẽ cũng không được hay sao?”
Anh ta cười cười, đáp:
“Đương nhiên là được, nhưng đây là nói về vi phạm nội quy, người hầu không làm tròn bổn phận đả thương chủ nhân, nên bị trừng phạt nặng hơn vết thương của chủ nhân.”
“Nhưng người bị thương là tôi.... Tôi không muốn truy cứu.”
“Đây là vẫn đề quy tắc, chứ không phải là ai bị thương.” Dám làm bảo bối của anh bị thương, dù ch.ết cũng chưa hết tội, chặt tay là may rồi. Trong lòng anh ta còn bỏ thêm một câu.
Nhưng đồng thời cũng đưa ánh mắt thú vị nhìn về phía Huyền Ngọc, Cát Ưu hôm nay đã lớn, đã đủ tự tin rồi, dám đứng trước mặt anh đấu khẩu, lý luận.
Những tin tức truyền về trước đây làm anh có đôi lúc gần như không thể giữ được bình tĩnh, nói rằng, cô là người nhút nhát, đến mức không hề dám ngẩng mặt nhìn thẳng người lạ, luôn bị bạn học và các anh chị em ở Hắc Huyền gia bức hϊế͙p͙.
Tuy cuộc sống đầy đủ, không lo ăn mặc, nhưng là đứa cháu ít được quan tâm nhìn ngó đến nhất.
Nhưng đáng tiếc, lúc áy sức lực của anh còn yếu kém, anh không dám mơ đến việc mang cô trở lại bên người, thậm chí ngay cả việc hỏi thăm tin tức của cô, anh cũng chỉ dám nhớ một người bạn thân thiết của mình dò hỏi, từng tin tức của cô, nhìn những bức ảnh của cô để anh thêm tự tin gầy dựng thế lực của mình.
Nay anh đã đủ vững vàng để đứng lên chống lại ông, đòi hỏi và tìm hạnh phúc cho riêng mình, thì bỗng dưng ông lại nói một câu ‘Ông ủng hộ’
Điều đó giống như bạn đang chuẩn bị hết tâm tư để chiến đấu với người khổng lồ mà mình sợ nhất đang giữ bảo vật quý giá. Chuẩn bị tinh thần, sức lực và tài lực xong xuôi, bỗng dưng người khổng lồ đó nói ‘Ta chịu thua’ thì bỗng dưng cảm giác hụt hẫng, chới với, và mừng rỡ đột ngột ào đến
Nhất thời Triệt Nhất không biết mình nên có cảm xúc gì, oán hận ông sao lại không nói câu đó sớm hơn, hay nên mừng vì ông đã chấp nhận cho mình?
Nhưng dù sao, ông cũng đã giúp anh mang Huyền Ngọc về, mà nếu chỉ riêng anh, anh không thể nào tự tin mình sẽ có thể mang Huyền Ngọc về được.
Bây giờ ông đã sang Hawaii, nhường lại không gian này cho hai người từ từ bồi đắp tình cảm, những chuyện sau này ông bảo phải nhờ vào tài năng của mình, có giữ được Huyền Ngọc hay không, đó phải do chính anh.
Huyền Ngọc hươ hươ tay trước mắt anh, thấy anh ta tự dưng đứng đó cười ngây ngô như một kẻ ngốc, cô đẩy vai anh ta. Triệt Nhất nhất thời giật cả mình, thoát khỏi dòng suy tư.
Anh ta hắng giọng nói:
“Em, muốn tha cho cô ta cũng được, nhưng em phải hứa với anh hai điều kiện.”
Huyền Ngọc đề phòng hỏi:
“Điều kiện gì?”
“Tuần này đi dạo hội chùa với anh, còn một chuyện khác là.... Hôn anh.”
Cô giật mình, mặt đỏ ửng tức giận quát lớn:
“Biến thái, nằm mơ đi.”
Anh ta giả vờ ủ rủ:
“Thôi được, chỉ đi dạo hội chùa thôi, còn nụ hôn kia, xem như anh cho em nợ.”
Không đợi Huyền Ngọc kịp phản ứng anh ta đã phất tay ra hiệu cho người nam nhân đứng hầu ở cửa, anh ta hiểu ý vội bước ra ngoài, thông báo mệnh lệnh của anh ta.