Chương 2: Bất ổn
Reng Reng Reng Reng
Đùng.
Ầm Ầm.
Tình trạng của tôi bây giờ như một đứa con gái hết sức mất nết. Chăng gối một nơi, người một nẽo. Quần áo sộc sệt, nằm xiêng vẹo trên sàn.(lọt đất). Một âm thanh chói tai vang lên.
- Trang, Định nướng khét luôn à! Dậy đi học nhanh lên.
Tôi bật dậy cắm cổ chạy vòa nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân. Lúc bước ra, nói nói không phải chê chứ xinh dã mang rợn, cá tính hơn, và điều không thể thiếu sạch sẽ hơn.
Từ đằng xa trước cửa nhà nó, một cậu con trai xinh như hotboy, như đứng đợi ai đó ngoài đầu ngõ. Thấy được người mình đang đợi, mặt cậu đen lên, nhìn chằm chằm về phía người đó. Một cô bé cũng rất xinh chạy như điên về phía anh chàng. Chưa kịp nói gì với anh chàng thì.
- Con Năm Nổ kia! mày biết bao nhiêu lần mày để tao đợi chưa? đã nói ngủ sớm đi mai tao chở đi học mà giờ...8 giờ rồi đó má...tao ứ chở mày nữa đi bộ đi con.
Mặt tôi ụ xuống, nhìn Bò với ánh mắt vô tội. Lay lay người nó
- Bạn Bò dễ thương đẹp trai lắm! Nổ xin lỗi mà!
Không nói nữa, không cần nó đòng ý tôi phóng thẳng lên xe nó.
- Thôi đi đi trể giờ rồi!
"Thằng này lạnh lùng mà hôm nay nói nhiều vậy, có vấn đề phải tìm hiểu mới được." tôi nghĩ thầm.
Hên vừa vào trường kịp giờ.
Mỗi đứa một hướng chạy về lớp.
Vừa bước đã nghe ngay câu nói mà khó chiệu
-Trời! vô rồi kìa, tường ch.ết rồi chứ. ch.ết được thì tốt đỡ chật đất.
Không muốn nói nhiều chỉ nhìn liết qua rồi đi thẳng vào chỗ.
thấy thế con Bông(tên thật là Hoa) đi tới chỗ tôi nói bằng giọng hách dịch.
- Giờ sao? muốn gì? Bật co không.
Tôi chỉ im lặng thay vì trả lời. Thấy tôi không ngó ngàng tức lắm, định cho tôi một cái tác thì cô vào lớp. Con Bông liền chạy về chỗ ngồi.
Trong lúc tôi đang hoản sợ nhất cũng chẳng ai màng. Nhưng cũng vì sự việc xãy ra như vậy tôi lại thấy mình sợ tới trường. Lúc nào cũng có cảm giác lo sợ mình bị đánh.
Tới chiều cứ như thường lệ 3 đứa tôi đi trà sữa. Nhưng khi tới tôi lại ko muốn vào vì thấy con Bông đang đi với một số người tóc màu mè, tay chân xăm trỗ ghê rợn.
- Mày bị gì vậy Nổ, sao không vào đi?
Thằng Bò khiều hỏi tôi. Tôi chỉ ngượng cười thật tươi, để cho Bò Yên tâm. Còn thằng tuấn đi lấy nước. Nhưng trông người vẫn thấy bất an.
Và rồi.
Ào...
Choảng...
Á...
Tôi cảm thấy ai đó đang ôm tôi, giật mình xem chuyện gì xẫy ra thì, thấy lưng thằng Bò ướt nhẹp, tay bắt đầu sưng đỏ lên. Thằng Tuấn đằng xa thấy vậy khóc ào chạy lại chườm đá cho bớt nóng.
Tôi nhìn xung quanh nhì thấy nồi súp mới nấu lăn dưới sàn. gần đó có mấy chị tiếp viên đang co ro một chổ vì sợ, có mấy chị mặt đỏ gất. Vì sao ư? hihi chỉ vì thằng bạn tôi lột cái áo ra thôi.
Tôi quay sang con Bông thì thấy nó đang tức gì đó.
Đúng! chính nó là người hất cả nồi súp vào người nó. Nhưng lại thất bại vì thằng Bò lãnh hết số súp đó giùm nó. Khó chịu, bực tức, và một ý nghĩ hết sức hoàn hảo trong đầu đọc tính mưa mô của nó.
Khi đã lau chùi xong tôi đưa thằng Bò vào trạm y tế gần đó đễ bôi thuốc và khám xem có ảnh hưởng gì sau này không. Mà có chuyện gì chắc tôi ấy nấy cả đời.
tối về ngẫm nghĩ xem ngày mai nên làm gì đây! chứ sự việc hom nay làm tôi như muốn đầu hàng nhưng lí trí lại muốn tôi mạnh mẽ đối mặc.