Chương 1: Người quen cũ
Buổi sáng mười giờ, Tô Dạng Nhiên đang ngồi trên ghế xếp hàng ngoài hành lang bệnh viện chờ khám bệnh.
Cho đến khi cô chờ muốn sốt ruột thì cửa phòng làm việc mới đẩy ra, bệnh nhân được người thân đỡ ra ngoài, mấy giây sau trong loa phát ra tên mình, Tô Dạng Nhiên cầm số thứ tự nhanh đi tới.
Phòng không rộng nhưng thoải mái, trên bàn làm việc đặt một chậu cây xanh, một bác sĩ trẻ ngồi ở phía sau, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một tròng mắt đen hết sức trong suốt và thấu đáo, vẻn vẹn chỉ cần một đôi mắt là Tô Dạng Nhiên có thể đoán được khuôn mặt người dưới lớp khẩu trang kia là như thế nào, nghĩ như vậy, cảm giác đau đã giảm không ít.
Cô đi tới hướng bác sĩ, ngồi đối diện nói: "Bác sĩ, ngày hôm qua tôi vô tình té lộn mèo một cái."
Tô Dạng Nhiên là một mỹ nhân điển hình, gương mặt xinh đẹp trong lúc lơ đãng còn mang một ít yêu mị, mà gương mặt đó bây giờ có hơi tái nhợt, cô khẽ cau mày làm nhạt đi mấy phần quyến rũ.
Thẩm Quyến ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt bình tĩnh tựa hồ thay đổi, giọng nói hơi khàn khàn, "Đưa giấy khám bệnh cho tôi."
Dường như là bị cảm. Tô Dạng Nhiên vừa nghĩ vừa đưa giấy khám cho bác sĩ, Thẩm Quyến đưa tay nhận lấy, cô chú ý tới bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, ngay cả móng tay cũng cắt gọn gàng, trong lòng Tô Dạng Nhiên âm thầm nghĩ ngợi.
Mạnh Điềm luôn nói bác sĩ ngoại khoa nào cũng có bàn tay vô cùng đẹp, lời này đúng là không sai.
"Tô Dạng Nhiên."
Tô Dạng Nhiên nghe có người kêu tên mình, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đối mặt với cặp mắt kia.
"Tôi hỏi cô làm sao mà té?"
Tô Dạng Nhiên: "..."
Tối hôm qua Tô Dạng Nhiên và tiểu Hắc phấn đấu đến rạng sáng, lúc kết thúc thì miệng khát lưỡi khô nên đi vào phòng khách rót nước, đại khái là viết truyện kinh dị nhiều nên hay nghi thần nghi quỷ, lúc về phòng thì tự vấp phải cầu thang mà té, lúc tỉnh lại bên ngoài đã sáng choang.
Nghĩ tới đây cô mặt không đổi sắc nói: "Lúc xuống cầu thang thì bước hụt, bác sĩ, có phải tôi bị nghiêm trọng lắm không?"
Mình là dựa vào đầu óc kiếm cơm đó!
Thẩm Quyến nâng mí mắt nhìn cô, ngón tay gõ trên bàn phím phát ra tiếng cạch cạch, "Đi chụp CT thử mới biết được."
"Vâng."
Tô Dạng Nhiên cầm tờ giấy thu lệ phí xuống lầu, trả tiền rồi mới đi tới phòng chụp X quang.
Thẩm Quyến nhìn kĩ tấm phim của cô, ngẩng đầu thì thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Dạng Nhiên, anh bình thản nói: "Mấy ngày nay cô phải chú ý nghỉ ngơi, không nên thức đêm, ăn uống thanh đạm một chút, không ăn chua cay."
"Không thức đêm?" Tô Dạng Nhiên nhỏ giọng hỏi.
"Ừ. Có vấn đề gì?"
Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Không thành vấn đề, cảm ơn bác sĩ."
Thẩm Quyến gật đầu.
Sau khi về đến nhà, Tô Dạng Nhiên đem thân thể mệt mỏi của mình quăng lên ghế salon, cô lười đến mức một ngón tay cũng không muốn động, ngay thời điểm sắp chìm vào giấc ngủ thì một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Mạnh Điềm.
"A lô?" Cô uể oải.
"Có phải hôm nay cậu tới bệnh viện không?"
"Sao cậu biết?"
"Đương nhiên là do tớ thấy cậu rồi, mặc dù chỉ thấy bóng lưng thôi mà tớ đã biết ngay là cậu đó, lợi hại chưa, nếu không phải vướng một ca giải phẫu thì tớ đã qua tìm cậu rồi, mà cậu làm sao thế, bị bệnh à?"
"Không có." Tô Dạng Nhiên kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua cho bạn mình.
Sau khi nghe xong, Mạnh Điềm ở đầu bên kia cười không ngừng, "Cậu viết truyện kinh dị mà còn sợ bóng sợ gió à?"
Hơn nữa còn viết rất tốt nữa chứ.
"Tớ nói cậu nghe nè, càng viết lại càng sợ đó biết không?" Tô Dạng Nhiên phản bác.
Bởi vì trong não chứa nhiều tình tiết nên còn sợ hơn so với người bình thường.
"Được được được, không cãi với cậu nữa, tớ nói cho cậu nghe cái này." Mạnh Điềm dừng một chút, "Viện của chúng tớ gần đây mới có một bác sĩ khoa ngoại thần kinh chuyển tới, nghe nói là từ nước ngoài về, họ Thẩm, gọi là gì đó tớ quên rồi, nhớ không ra, nhưng mà ngoại hình đẹp trai nha, tưởng tượng một chút mà máu đã cạn sạch rồi."
Tô Dạng Nhiên lặng lẽ liếc mắt, "Cậu có tin là tớ méc cho Giang Thừa không?"
"Ai, cậu chơi xấu quá vậy."
Tô Dạng Nhiên hừ một tiếng, nói: "Được, tớ không méc đâu, tớ nhức đầu, tớ đi ngủ một lát đây."
"Ok, cúp máy nhé."
"Ừ."
Lúc tỉnh lại bầu trời đã đen rồi, Tô Dạng Nhiên nhìn phòng khách mờ mờ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói, một người mong muốn không phải tỉnh dậy vào lúc xế chiều, bởi vì lúc tỉnh dậy, nhìn ngày tối đen, căn phòng trống không, cảm giác cô độc lại cao hơn bao giờ hết.
Tô Dạng Nhiên bây giờ hoàn toàn hiểu cảm giác đó.
Một người nên bữa ăn tối rất đơn giản, một tô mì gói đã đủ rồi, Tô Dạng Nhiên theo thói quen xé túi ớt ra, chưa cho vào thì bất thình lình nhớ tới lời của bác sĩ trẻ: "Thanh đạm, không cay."
Cô nhìn tô mì nhạt nhẽo của mình, nhíu mày một cái, có hơi không muốn ăn.
******
Bảy giờ sáng, Tô Dạng Nhiên ở trong chăn duỗi người một lúc mới xuống giường, đi tới cạnh cửa sổ kéo rèm ra, ánh mặt trời chói chang khiến cô híp mắt.
Rửa mặt xong thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, mang theo điện thoại và chìa khóa ra cửa.
Cô muốn đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Sau khi tốt nghiệp đại học Tô Dạng Nhiên chưa từng trải qua cuộc sống khỏe mạnh tích cực bao giờ, mỗi ngày gần sáng ngủ tới trưa tỉnh, bữa ăn sáng đều là mây bay, nếu không phải lần này té cầu thang, bác sĩ nói không được thức khuya thì đừng mong cô sẽ thay đổi lối sống của mình.
Lúc ra cửa Tô Dạng Nhiên nhìn nhà đối diện, cửa nhà lúc này đang mở rộng, có mấy người đàn ông trung niên mặc đồng phục đang khuân đồ ra ra vào vào.
Mới có một tháng thôi mà mình đã có hàng xóm mới rồi?
Tô Dạng Nhiên ở đây mấy năm, hàng xóm lúc trước bởi vì công việc nên chuyển tới thành phố khác vì vậy bán đi nhà này, nếu vậy thì đã bán được rồi, đi tới cửa thang máy, cô mơ hồ nghe được một đoạn đối thoại.
"Thẩm tiên sinh, anh nhìn xem cái tủ này nên để ở đâu?"
"Để ở đây đi."
Hửm?
Hàng xóm mới là đàn ông, còn là người đàn ông có giọng nói dễ nghe.
Cô âm thầm nghĩ ngợi.
Không khí sáng sớm hết sức mát lạnh, nhìn xung quanh trong tiểu khu có thể thấy mấy cụ ông cụ bà tụm năm tụm ba đánh Thái cực quyền và chó mèo của các dì đùa giỡn; ra khỏi tiểu khu Tô Dạng Nhiên đi thẳng tới tiệm ăn sáng cách đó không xa, hai năm qua ở đây cô toàn mua bữa sáng của tiệm này.
"Ông chủ..."
"Hai phần sủi cảo đậu*, một ly sữa đậu nành."
Tô Dạng Nhiên vừa nói được hai chữ thì ông chủ đã nói hết giúp cô, thuận tiện đem bữa sáng tới tay cô.
Tô Dạng Nhiên cười nhận lấy bữa sáng, mở túi trả tiền, nói: "Ông chủ, ông thiệt hiểu khẩu vị của tôi ghê."
Ông chủ cười cười, "Mở tiệm lâu như vậy rồi đương nhiên là phải nhớ khách hàng quen thuộc chứ."
Tô Dạng Nhiên vừa gặm đồ ăn vừa chậm rãi về nhà, vào thang máy nhấn số tám.
Ra khỏi thang máy, đồ đạc lúc nảy đã được dọn dẹp sạch sẽ, cửa nhà hàng xóm vẫn như cũ mở rộng, Tô Dạng Nhiên còn chưa lại gần thì đã thấy một cục thịt nhỏ từ trong cửa chạy ra.
Lông vàng nhỏ?
Lông vàng nhỏ hiển nhiên nhìn thấy Tô Dạng Nhiên, chân ngắn mềm mại liền chạy tới gần cô, dán vào chân cô chạy vòng vòng.
Tô Dạng Nhiên trước kia cũng từng muốn nuôi thú cưng, nhưng vừa nghĩ tới ngay cả mình còn lo chưa xong thì làm sao lo cho động vật, vì vậy không dám nuôi nữa, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu nó, bộ lông dưới bàn tay thật mềm mại, thơm mát nhàn nhạt.
"Thú nhỏ còn thật mềm." Tô Dạng Nhiên vừa sờ vừa lầm bầm.
Lông vàng nhỏ ngoẹo đầu, đôi mắt đen thui nhìn chằm chằm túi đồ ăn trong tay Tô Dạng Nhiên, trong miệng phát ra âm thanh hừ hừ.
Tô Dạng Nhiên nhìn nó rồi lại nhìn túi đồ ăn, hỏi: "Em muốn ăn à?"
Lông vàng nhỏ dùng đầu cọ bắp chân cô, ý đồ quá rõ ràng, Tô Dạng Nhiên hơi khó xử, cô biết chủ nhân của chó không thích người khác đút đồ ăn cho thú nuôi nhà mình, vì vậy cô nghiêm trang nói: "Không được đâu, chị không dám cho em ăn, nếu em làm sao chủ nhân của em sẽ tìm chị tính sổ đó."
Vừa nói xong thì một giọng nam ôn hòa không báo trước truyền tới.
"Noãn Đoàn."
Tô Dạng Nhiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông cao gầy, mặc áo màu xanh, quần thể thao, giày trắng.
Lông vàng nhỏ nghe thấy tiếng của chủ mình, nó chỉ nghiêng đầu nhìn anh một cái, thân mình thì vẫn tựa vào Tô Dạng Nhiên không nhúc nhích, Tô Dạng Nhiên lại ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy hơi húng túng, vì vậy cô lặng lẽ rút bàn tay đang xoa lưng cún về, đứng dậy đi lại gần anh, cô vừa đi thì lông vàng nhỏ đã lập tức đi theo.
Sau khi đến gần Tô Dạng Nhiên mới nhìn rõ mặt mũi hàng xóm, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt trong suốt, sóng mũi cao, môi mỏng, gương mặt cấm dục, bàn tay trong túi áo của Tô Dạng Nhiên hơi nắm chặt.
Đây quả thật là hình tượng trong tiểu thuyết mà, vừa nhìn thấy anh cô đã phác thảo được rõ ràng hình mẫu nam chính trong truyện của mình rồi, nhưng chẳng biết tại sao Tô Dạng Nhiên lại cảm thấy quen thuộc, luôn cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó rồi.
Thẩm Quyến cúi người ôm lông vàng nhỏ lên, cún bị ôm vào ngực nhưng đôi mắt vẫn như cũ rơi vào túi đồ ăn của cô.
Hai tầm mắt đều rơi vào túi sủi cảo đang ăn dở của cô.
Tô Dạng Nhiên ho nhẹ một tiếng, chủ động nói: "Xin chào, tôi ở nhà đối diện, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm."
Thẩm Quyến lễ phép nhìn cô khẽ vuốt cằm, nói: "Xin chào."
Người hàng xóm mới này hình như có hơi lạnh lùng, nhưng mà lớn lên đẹp trai quá, vai rộng eo hẹp, thiệt khiêu gợi, Tô Dạng Nhiên nhìn hàng xóm cười yêu kiều một tiếng, đưa tay ra: "Giới thiệu một chút, tôi tên Tô Dạng Nhiên."
Thẩm Quyến nhìn cô, da thịt trắng hồng, mắt phượng đẹp đẽ, đôi môi đỏ thẵm, tóc dài tùy ý cột đuôi ngựa, so với hình dáng nhợt nhạt hôm trước thì có vẻ đã khá hơn nhiều.
Bàn tay thon dài nhỏ chìa ra, nhỏ nhắn trắng sáng.
Tô Dạng Nhiên thấy anh không có động tác gì, cũng không thu hồi tay lại, chỉ dùng cặp mắt sáng trong nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Quyến hơi híp mắt, cuối cùng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm chặt, cau mày, bàn tay cô thật lạnh.
"Thẩm Quyến."