Chương 2: Wechat
Bàn tay của anh dày lại ấm, đối lập hoàn toàn với bàn tay lạnh như băng của cô, Tô Dạng Nhiên không khỏi nhếch môi, "Bàn tay của Thẩm tiên sinh thật ấm."
Thẩm Quyến giật mình, bình thản trả lời cô: "Thời tiết lạnh, chú ý giữ ấm."
Tô Dạng Nhiên cười lên, mấy giây sau cô đột nhiên nói: "Thẩm tiên sinh, sao tôi thấy anh có vẻ hơi quen."
Thẩm Quyến không nói gì, chỉ nhìn cô.
"Ừm, để tôi nhớ lại xem." Ngay lúc Tô Dạng Nhiên đang định hồi tưởng lại, ánh mắt cô nhìn thấy trên kệ treo đồ nhà anh có cái áo khoác trắng.
Bác sĩ?
Bóng đèn trên đầu sáng lên.
Là anh ta! Bác sĩ khoa ngoại thần kinh đó!
"Tôi nhớ là rồi, bác sĩ Thẩm, đúng không, tuần trước tôi còn được anh khám bệnh đó."
Cũng không biết có phải Tô Dạng Nhiên nhìn lầm hay không, lúc câu vừa nói ra khỏi miệng, hình như ánh mắt anh có lặng đi một chút, nhưng sau một cái chớp mắt, tất cả đều trở về lại bình thường, chắc là mình nhìn nhầm rồi.
"Ừ, gần đây đầu cô thế nào, còn đau không?"
"Không..." Tô Dạng Nhiên chợt nhớ đến gì đó, thay đổi lời nói: "Còn có hơi đau một ít, nhiều khi mơ hồ nhưng cũng không phải là rất đau."
"Vậy cô có rảnh thì đến bệnh viện, tôi sẽ khám thử xem."
"Được." Tô Dạng Nhiên nhẹ nhàng đáp lời, hạ chân mày nói: "Bác sĩ Thẩm, hay là chúng ta thêm Wechat đi, như vậy nếu tôi có vấn đề gì sẽ trực tiếp tìm anh."
Thẩm Quyến sững sốt một chút, qua mấy giây mới đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, đạm thanh nói: "Cũng được."
Tô Dạng Nhiên nhanh chóng mở Wechat lên, Thẩm Quyến đưa mã QR tới, "tít" một tiếng, cô bấm thêm bạn tốt, "Tôi đã gởi lời mời rồi đó."
Thẩm Quyến "ừ" một tiếng.
Tô Dạng Nhiên thấy thành công rồi thì nụ cười còn tươi hơn lúc trước, cô nói với anh: "Vậy tôi đi về trước nhé bác sĩ Thẩm."
**********
Sau khi vào phòng, Thẩm Quyến ôm Noãn Đoàn đi tới ghế salon trong phòng khách, ngồi xuống.
Noãn Đoàn nằm trên đùi anh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, tròng mắt anh rủ xuống, tất cả tâm tư bị che giấu ở đó, đôi môi mỏng mấp máy.
Xem ra cô ấy thật sự không nhận ra mình.
Khuấy động cuộc sống của mình làm nó hỏng bét mà còn dám quên mình?
Mùa hè năm 2005.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh gầy gò đi phía trước, một cô gái đi theo sau.
"Này, cậu đi nhanh như vậy làm gì chứ?"
Nghe vậy, chân mày của người thiếu niên cau lại nhưng tốc độ chân vẫn không thay đổi, tiếng bước chân sau lưng gấp rút hơn, càng ngày càng gần, anh theo bản năng nghiêng đầu, đụng vào một cặp mắt trong trẻo.
"Cậu có thể đi chậm lại chút không?"
Thiếu niên thu hồi ánh mắt, không nói một lời, cô gái dường như đã quen với sự im lặng này rồi, cô cũng không thèm để ý, ngón tay cầm túi đồ ăn giơ lên trước mặt anh, nói: "Cho cậu nè."
Mắt thiếu niên nhìn thẳng, "Tớ không ăn."
"Ăn ngon lắm."
Thiếu niên tiếp tục yên lặng, cô gái bất đắc dĩ bỉu môi, dứt khoát tự mình ăn, "Thiệt ngon quá đi."
Hai người trầm mặc đi cùng, thiếu niên đột nhiên chủ động nói chuyện, "Sau này cậu có thể đừng đi theo tớ nữa được không?"
Cô gái giải quyết xong miếng xíu mại cuối cùng, dứt khoát trả lời anh, "Tớ đâu có đi theo cậu, cái này là tớ chung đường đi học với cậu thôi."
Thiếu niên xoa xoa chân mày lần nữa nhìn cô, cô gái nghiêng đầu mặt đầy vẻ vô tội nhìn anh cười một cái, anh quay đầu sang chỗ khác, dọc đường đi không thèm nói thêm tiếng nào.
"Đinh__". Chuông báo điện thoại kéo suy nghĩ của Thẩm Quyến quay lại, anh liếc mắt nhìn, cầm lấy điện thoại di động, là tin nhắn Wechat của Phương Cận.
Phương Cận: Không phải cậu nói buổi trưa dọn xong thì cùng nhau ăn cơm à?
Anh trả lời cho bạn mình một câu, tiếp theo đặt Noãn Đoàn xuống thảm, Thẩm Quyến vừa đi vào phòng vừa nói với nó: "Không được đi tiểu trên thảm."
Noãn Đoàn ngẩng đầu nhìn anh, nằm lăn ra dang rộng 4 chân trên thảm.
Thẩm Quyến bật cười, lần nữa anh đi ra khỏi phòng đã thay bộ quần áo khác, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, "Buổi trưa anh sẽ về, đi tiểu trong nhà xí cho chó, không được phép phá nhà."
Nghe xong lời anh, Noãn Đoàn hừ nhỏ một tiếng, dùng đầu cọ lòng bàn tay anh.
Thẩm Quyến hài lòng cười, lúc này mới cầm chìa khóa ra mở cửa.
********
Xế chiều hôm nay Mạnh Điềm có mấy tiếng rảnh rỗi, đúng lúc Hoắc Giang Thừa đi công tác, cô ấy dứt khoát xách túi trái cây từ bệnh viện vọt tới chung cư của Tô Dạng Nhiên.
Tô Dạng Nhiên nhận lấy trái cây rồi xung phong đi rửa, thuận tiện bày vào một đĩa, Mạnh Điềm vừa uống trà Vượng Tử vừa tò mò đi lại xung quanh, bộ dạng như Hắc Miêu Cảnh Trưởng. (phim hoạt hình)
"Chất lượng cuộc sống của cậu giảm xuống quá nhanh rồi, lần trước tớ tới còn thấy mấy gói mì, bây giờ còn không có một gói luôn." Mạnh Điềm mở tủ lạnh, trừ mấy quả trứng gà ra thì cái tủ trống trơn.
Tô Dạng Nhiên bưng đĩa dưa lưới đã được cắt qua ghế salon, "Vừa ăn xong hết rồi."
"Cuộc sống của cậu không thể đẹp đẽ hơn tí được hả?"
"Xin lỗi tớ làm không được."
Mạnh Điềm uống một hớp trà, "Cậu biết bây giờ tớ đang nghĩ cái gì không?"
"Cái gì?"
"Có vài người ra khỏi nhà thì gọn gàng xinh đẹp, nhưng thật ra nấu mì gói ăn không nổi."
Tô Dạng Nhiên xiên miếng dưa lưới cho vào miệng, nói không rõ: "Không phải tớ nấu ăn không nổi, OK?"
Mạnh Điềm không thèm nhìn cô, cô ấy ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ lớn trên tường, đã 5 giờ rồi, đưa tay sờ cái bụng teo tóp của mình, "Tớ đói."
"Cậu muốn ăn gì?" Tô Dạng Nhiên tự nhiên lấy điện thoại ra, hành động quen thuộc đã làm rất nhiều lần.
"Chúng ta ăn món nào mà bảo đảm sức khỏe nha?"
"Ừ?"
"Ăn lẩu đi!"
"OKOK."
Hai người đi mày mò nhà hàng một vòng, Mạnh Điềm hứng thú bừng bừng gọi món, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền nói: "Đúng rồi, lần trước tớ có nói cậu nghe bệnh viện của tớ có một bác sĩ mới tới đúng không?"
Tô Dạng Nhiên nhìn chằm chằm bong bóng nổi lên trong nồi, qua loa lấy lệ "ừ" một tiếng.
"Bữa trước chưa nói cho cậu biết tên gì, hôm nay tớ nhớ ra rồi."
Tô Dạng Nhiên không hứng thú lắm.
"Tên là Thẩm Quyến, Quyến trong nhớ nhung, tên dễ nghe ha?"
"Tên gì chứ?" Ánh mắt của Tô Dạng Nhiên từ cái nồi chuyển ra ngoài.
Mạnh Điềm bị cô làm hết hồn nhưng vẫn lặp lại: "Thẩm Quyến, sao vậy? Sao cậu kích động vậy?"
Rõ ràng trong đầu Tô Dạng Nhiên đã nghĩ ra biết bao nhiêu là tiểu thịt tươi rồi, không phải là bác sĩ Thẩm mà mình quen chứ?
"Khoa ngoại thần kinh của các cậu chỉ có một người bác sĩ tên Thẩm Quyến?" Cô cẩn thận hỏi lại.
"Chỉ có một người thôi, không ai trùng tên cả."
Tô Dạng Nhiên gật đầu một cái, vậy là đúng rồi.
"Tớ nói cậu nghe nè, anh ta đẹp trai lắm, đầu anh ta như một cuốn sách giáo khoa cao cấp, cái gì mà động mạch, mạch máu tùm lum cả, lúc ấy bên nước Mỹ muốn giữ lại làm giáo sư, nói y học ở Trung Quốc không phát triển bằng nước họ, trở về Trung Quốc cũng chỉ lãng phí thực lực mà không học gì khác được, nói nhiều lời khó nghe lắm, cậu biết anh ta từ chối bọn họ thế nào không?"
"Không biết." Tô Dạng Nhiên đột nhiên hứng thú.
"E hèm..." Mạnh Điềm hạ giọng, "Tôi đi du học là bởi vì muốn đem y thuật tốt hơn về đất nước, nếu như tôi biết nhiều nhưng không thể giúp ích cho quốc gia, vậy tôi học còn có ý nghĩa gì, cậu nói thử xem, anh ta kiêu ngạo đúng không?"
"Kiêu ngạo, bác sĩ này của khoa các cậu bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi tám."
"Hai mươi tám?" Giọng của cô cao lên, "Cũng trẻ tuổi quá đó chứ?"
"Trẻ tuổi thì sao, người ta có thực lực nha, viện trưởng của chúng tớ tốn nhiều tiền mời anh ta đó, lúc đầu còn muốn để anh ta giữ chức trưởng khoa nữa."
"Vậy anh ta bây giờ làm trưởng khoa ngoại hả?"
"Không phải, phó chủ nhiệm khoa ngoại."
"Không phải nói mời làm trưởng khoa sao bây giờ lại làm phó chủ nhiệm rồi?"
"Hình như là ý kiến của phó chủ nhiệm Thẩm, anh ta nói bây giờ bản thân còn kém cỏi, chưa thể làm trưởng khoa, còn cần học tập nhiều, cậu thấy người ta khiêm tốn bao nhiêu chưa, anh ta không biết trong viện chúng tớ có bao nhiêu người tôn anh ta làm thần tượng đâu."
"Đúng rồi, tại sao thời đi học tớ lại không gặp ai như vậy nhỉ?"
"Mạnh Điềm, vậy chứ Giang Thành cậu đem bỏ đi đâu rồi?"
Mạnh Điềm cười, "Tạm thời đem anh ấy đi xa xa một chút."
Tô Dạng Nhiên nhìn bạn mình xem thường.
Mạnh Điềm vừa nhúng thịt dê vào nước lẩu vừa nói với cô: "Hình như trời sắp mưa rồi."
Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài, ngoài trời u ám, cây cối hai bên đường bị gió thổi xiêu xiêu vẹo vẹo, xem ra sắp có mưa lớn rồi.
"Mưa cũng được, Tấn Thành lâu lắm rồi không có một giọt mưa nào cả."
Thời điểm hai người đang ăn khí thế đột nhiên một tia chớp vạch ngang bầu trời, ngay sau đó "Ầm---" một tiếng vang thật lớn, mưa to như thác, nghiêng xuống nhỏ trên cửa sổ.
"Hên là bọn mình lái xe tới." Mạnh Điềm nói.
Tô Dạng Nhiên liếc nhìn một cái, xa xa là tầng mây đen, cả thành phố bị bao phủ trong màn mưa.
Chờ hai người ăn xong đã một tiếng sau, mưa cả một tiếng trời mà giờ vẫn còn mưa, sấm chớp rền vang.
"Sao càng mưa càng thấy hơi sợ?"
"Không biết chừng nào nó mới ngưng đây."
"Tối nay tớ còn phải đi trực đó."
"Vậy tớ đưa cậu về nhà trước để cậu chuẩn bị."
Mạnh Điềm gật đầu, "Được."
Tô Dạng Nhiên đưa Mạnh Điềm đến tầng hầm để xe nhà cô ấy, "Tớ không lên đâu, cậu mau về đi, tranh thủ thời gian ngủ một giấc."
"Ừ, được, mưa lớn cậu chạy chậm thôi nhé."
"Tớ biết rồi, yên tâm đi."
Trên đường trở về mưa vẫn không bớt đi chút nào, ngược lại ngày càng lớn, cửa thủy tinh được nước mưa cọ rửa sáng bóng, bởi vì mưa hơi lớn nên Tô Dạng Nhiên giảm dần tốc độ, khi xe vừa chậm lại thì thình lình bị đụng một cái, bởi vì quán tính, Tô Dạng Nhiên và xe lao về phía trước.