Chương 5: Eo nhỏ

Ngày hôm sau Tô Dạng Nhiên thức dậy vào lúc chín giờ, đêm qua không đóng kín cửa nên hôm nay cổ họng hơi đau, uống ly nước ấm mới đỡ hơn nhiều.


Sau khi rửa mặt Tô Dạng Nhiên tự chiên cho mình một cái trứng gà vừa xem tin tức WeChat, tin nhắn hôm qua gửi cho anh như chìm vào đáy biển, cô càng khẳng định số mình xin được là số công việc, nhưng vừa nghĩ tới việc tối qua anh tan ca về trễ là không nổi giận được, cũng không biết bây giờ người đang ở nhà hay lại đi làm rồi.


Trứng gà vừa được trở thì điện thoại bất thình lình "Ting" một tiếng, có tin nhắn Wechat mới, cô vội vàng mở ra, chỉ là sau khi thấy thì Tô Dạng Nhiên không còn kích động nữa, không phải là tin nhắn trả lời của anh mà là của Mạnh Điềm gửi tới, là một tấm hình, khi nhìn rõ nội dung thì cô trợn to hai mắt.


Là lịch công việc của Thẩm Quyến!
- ---- Cũng chỉ là lịch làm việc thông thường, dĩ nhiên không có giờ giải phẫu, trực đêm các loại nhưng có cái bản này là đủ rồi.
- ---- OK OK, Điềm Điềm, tớ yêu cậu!


- ---- Xờ, lịch làm việc của bác sĩ Thẩm tớ đã đưa cậu rồi đấy, cậu không được quên chữ kí của Kiều Bắc đâu, nếu không tớ bóp ch.ết cậu!
- ---- Tớ là loại người đó à, nếu đã đồng ý thì tớ chắc chắn sẽ làm được, cậu cứ yên tâm đi.


Từ thứ hai tới thứ bảy là đi làm bình thường, chủ nhật làm nửa ngày, 8h30 hoặc 9h đến 12h trưa, thứ ba mỗi tuần trực đêm đến 6h sáng hôm sau thì về, chiều thứ tư đi làm tới 6h tan việc, những ngày khác không tăng ca hoặc không có công việc thì đúng 6h ra về, lịch làm việc nhìn sơ qua có vẻ hợp lí nhưng nhìn lại thì hôm qua rõ ràng là thứ hai mà đến tận hai giờ sáng anh mới về nhà, rất hiển nhiên việc tăng ca bình thường như cơm bữa.


available on google playdownload on app store


Nhưng mà có lịch còn hơn không, ít nhất Tô Dạng Nhiên cũng biết được mỗi sáng thứ tư không nên quấy rầy anh, ăn xong bữa sáng cô nói với Mạnh Điềm rằng mình muốn gọi điện thoại hẹn trước bệnh viện, dĩ nhiên là bị bạn mình nhạo báng một hồi, sắc đẹp ở trước mặt, Tô Dạng Nhiên nhịn.


"Xin chào, đây là bệnh viện Hiệp Hòa Tấn Thành."
"Xin chào, tôi tên Tô Dạng Nhiên, tôi muốn hẹn bác sĩ Thẩm Quyến ở khoa ngoại thần kinh để khám bệnh."
"Được, trước mắt bác sĩ Thẩm chỉ rảnh vào lúc 10h45 và 11h45, cô Tô có muốn hẹn bác sĩ vào hai khung giờ đó không?"


"Nếu như hẹn trước 11h45 vậy có phải tôi là bệnh nhân cuối cùng mà bác sĩ Thẩm khám vào sáng hôm nay không?"
"Đúng vậy."
"Vậy được, vậy cô hẹn giùm tôi vào lúc 11h45 đi."
"Được, cô Tô, lát nữa chúng tôi sẽ gửi thông báo cụ thể vào số điện thoại này."
"Làm phiền cô rồi."


Tô Dạng Nhiên hẹn Thẩm Quyến vào lúc 11h45 vậy cô chính là bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng, sau khi kết thúc cô còn có thể thuận tiện mời anh ăn cơm trưa, thật là nhất cữ lưỡng tiện, nếu anh không trả lời tin nhắn thì Tô Dạng Nhiên chỉ có thể đến tìm anh thôi.


Tô Dạng Nhiên trang điểm đơn giản bởi vì mặt mũi của cô đã đẹp sẵn, trang điểm đậm quá liền gợi tới cảm giác không đứng đắn, đối với Tô Dạng Nhiên thì đây cũng là một loại xui xẻo, chuyện đẹp hay xấu cô cũng không thể khống chế được, thật xinh đẹp cũng là lỗi của mình?


Chung cư của hai người cách bệnh viện không xa, lái xe chừng mười phút, 11h20 Tô Dạng Nhiên đã ra khỏi nhà, bắt taxi đến bệnh viện thì cũng đã gần 11h40, cô đi đến trước bàn trực, "Xin chào, tôi lên là Tô Dạng Nhiên, sáng nay tôi có gọi đến hẹn trước bác sĩ Thẩm vào lúc 11h45."


Y tá trên bàn trực nhìn cô mỉm cười, "Xin chờ một chút."
Một hồi "Cách cách" gõ bàn phím vang lên, y tá ngẩng đầu lên, trên môi vẫn là nụ cười, "Có rồi, cô Tô, mời cô đi lên lầu ba quẹo phải phòng 512 chính là phòng khám."
Tô Dạng Nhiên nhìn y tá gật đầu, "Cảm ơn."


Trước kia tới một lần rồi nên Tô Dạng Nhiên quen đường, cô nhìn một cái đã thấy người ngồi ở sau bàn làm việc là Thẩm Quyến, cả người khoác áo bác sĩ dài màu trắng, khớp xương rõ ràng đang hí hoáy kí tên, đầu cúi thấp, lông mi đã dài lại còn dày, thật khiến người khác hâm mộ.


Có lẽ tầm mắt của cô nóng bỏng quá nên Thẩm Quyến nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh gợn sóng không ngạc nhiên, Tô Dạng Nhiên bỉu môi đi tới, cô ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay không tự chủ lau nhẹ bàn làm việc sáng bóng.


"Bác sĩ Thẩm khuôn mặt anh vậy là sao, không lẽ anh không nhận ra tôi?" Sau một lát Tô Dạng Nhiên lại lẩm bẩm, "Không lẽ mình có khuôn mặt đại trà dễ quên?"


Thẩm Quyến nhìn cô một cái, hôm nay cô có vẽ lông mày, mắt phượng lâu lâu lại chớp vài cái, vết thương trên trán không còn đỏ mà đã xẹp xuống dần tan mất, tóc dài đen vén ra sau vai, ở trên bàn là bàn tay nhỏ nhắn, dưới mu bàn tay là mạch máu có thể thấy rõ ràng.


"Không khỏe chỗ nào?" Thẩm Quyến như cũ ánh mắt không thay đổi.
Tô Dạng Nhiên phồng miệng, "Nhức đầu, tối hôm qua tôi gửi tin nhắn cho anh mà chưa được trả lời."
"Tin nhắn?"
"Đúng vậy, tôi gửi trên WeChat."
Thẩm Quyến nhìn điện thoại đang ở một bên, "Xin lỗi, chuyện hơi nhiều, có lẽ tôi quên mất."


Tô Dạng Nhiên thầm khinh bỉ trong lòng, cái gì mà nhiều chuyện nên quên, tại vì anh không đụng tới cái số công việc thôi, tôi chửi tôi chửi, trong lòng phỉ nhổ nhưng khuôn mặt không thay đổi biểu cảm, Tô Dạng Nhiên kéo kéo cái ghế, dứt khoát đặt cùi chỏ lên trên bàn của anh, khoanh tay ôm mặt, cố ý hỏi: "Bác sĩ Thẩm, có phải anh cố ý không thèm trả lời không?"


Thẩm Quyến ngồi thẳng lên, "Không phải."
Tô Dạng Nhiên nháy mắt, lại nhích tới phía trước nữa, tiếp tục hỏi: "Thật không?"
Thẩm Quyến nhìn cô cứ cách một lúc lại nhích vào, nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nói: "Ngồi yên!"


"Vậy lần sau lúc tôi nhắn cho anh anh có thể trả lời lại liền không?" Tô Dạng Nhiên thấy anh như cũ nhíu chặc chân mày, lại lặng lẽ nói thêm một câu, "Tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy thường xuyên đâu."
"Được, tôi biết rồi, cô có thể ngồi yên chưa?"


"Có thể có thể." Vừa nói Tô Dạng Nhiên vừa lập tức ngồi thẳng, lui về vị trí an toàn.
"Bác sĩ Thẩm, anh nhìn trán tôi thử đi, tôi thấy hơi đau."
"Cô không cần đến tận khoa ngoại thần kinh để khám đâu." Vết thương của cô chỉ là bị thương ngoài da.


"Tại sao tôi không được đến, tôi bị đụng đầu, có khi bị chấn động não thì sao? Não chấn động không được đến khoa ngoại thần kinh à?"
Thẩm Quyến nhíu máy, "Chẳng qua cô chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại."
"Nhưng tại sao lại đau chứ?"


"Chẳng qua là do dây thần kinh cảm giác của cô quá yếu."
"Phải vậy không? Thật không phải là chấn động não?"
"Cô không tin thì tôi có thể dẫn cô đi chụp CT thử."
"Ây không cần không cần, tôi tin anh mà, anh nói gì tôi cũng tin."


Đôi mắt của cô sáng lên, con ngươi đen trắng rõ ràng, lông mi dày theo động tác nháy mắt mà hơi cong cong.
Sự căng thẳng của Thẩm Quyến giảm đi, hỏi: "Cô còn có vấn đề gì không?"


Tô Dạng Nhiên không trả lời liền mà nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ cách 12h năm bốn ba hai một ---- kim đã qua 12h, cô lần nữa nhìn anh, nhếch miệng lên, "Bác sĩ Thẩm, anh được nghỉ trưa rồi."
Thẩm Quyến nhìn một cái, "ừ" một tiếng, hỏi tiếp: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi tan việc đây."


"Có chuyện có chuyện, bác sĩ Thẩm, tôi có thể hẹn anh đi ăn cơm trưa không?" Cô ngồi đến bây giờ là bởi vì muốn cùng anh ăn cơm, Tô Dạng Nhiên đã hao tổn sinh khí đến giờ này rồi, cái mông cũng tê rần.
Thẩm Quyến thu dọn đồ đạc trên bàn cho ngay ngắn, đứng dậy, "Tôi ăn đồ ăn trong căn tin."


Tô Dạng Nhiên đi theo, "Đồ ăn căn tin à, không có sao, tôi có thể cùng ăn với anh."
Vừa nói vừa móc từ trong túi xách ra một tấm thẻ cơm, nhìn anh, "Tôi có thẻ cơm ở căn tin nè."
[Giỏi hơn Nhan Tiêu rồi.]


Tấm thẻ cơm này là Mạnh Điềm giúp cô lấy, Tô Dạng Nhiên rất rảnh, ở cách bệnh viện cũng không xa, hơn nữa Mạnh Điềm làm việc ở bệnh viện nên lâu lâu cô lại tới bệnh viện quẹt thẻ cơm, có lúc Tô Dạng Nhiên đến rất thường vì vậy Mạnh Điềm làm luôn cho cô một thẻ cơm.


Lúc tới cô dự đoán được chắc chắn anh sẽ không nhận lời vì vậy cố ý đem thẻ cơm đề phòng, bây giờ có dịp dùng tới rồi.


Thẩm Quyến nghiêng đầu nhìn cô, lúc này mới chú ý tới Tô Dạng Nhiên đang mặc một cái váy tua rua ôm, eo yêu kiều nhỏ nhắn, hai chân nhỏ thẳng tắp, da thịt trắng chói mắt, "Cô không lạnh hả?"


Tô Dạng Nhiên ngẩn ra, mấy giây sau mới phản ừng được là anh đang nói cái gì, cô xít lại gần, tròng mắt sáng lên, âm thanh nâng cao, "Bác sĩ Thẩm, anh đang quan tâm tôi hả?"
"Bây giờ không chịu chú ý sau này lớn tuổi rồi thì chỉ có xương đau thôi."


Tô Dạng Nhiên nhấp môi, "Anh không cảm thấy tôi mặc vầy rất đẹp hả?"
"Không cảm thấy."
"Vậy anh thấy mặc sao mới đẹp, anh nói đi rồi lần sau tôi mặc cho anh nhìn thử nha."
Thẩm Quyến, "..."!!!


Bởi vì câu nói kia của cô nên cả đường đi Thẩm Quyến không thèm nói câu nào nữa, cô lặng lẽ đi theo sau lưng anh vào phòng ăn cho nhân viên y tế, vừa đi vào Tô Dạng Nhiên liền cảm giác được có mấy ánh mắt chiếu vào người cô, cô đã sớm quen với tình huống này rồi.


"Bác sĩ Thẩm tí nữa anh ăn cái gì?"


Thẩm Quyến không để ý tới cô, cầm mâm đi xếp hàng, Tô Dạng Nhiên cũng không thèm để ý, cầm mâm tiếp tục theo sau, nhìn qua kình thủy tinh trong suốt có một hàng thức ăn đang xếp thật chỉnh tề, mùi thơm màu sắc đều đủ cả, bệnh viện Hiệp Hòa Tấn Thành nổi danh với căn tin đồ ăn phong phú mà.


"Bác sĩ Thẩm, tới đây, cậu muốn ăn gì?" Dì căn tin thấy Thẩm Quyến thì cười tươi như hoa.
Thẩm Quyến nhìn dì gật đầu cười, anh nhìn thức ăn hôm nay rồi chọn hai món mặn một món canh, dì híp mắt cười cho anh một mâm đầy, "Các cậu làm phẫu thuật chắc cực khổ lắm, ăn nhiều một chút."


"Cảm ơn." Thẩm Quyến lễ phép nói, nhận lấy đĩa thức ăn rồi đi tới khu dùng cơm.
Thấy vậy Tô Dạng Nhiên vội vàng đem mâm trong tay đưa dì, nói: "Dì ơi, cháu cũng muốn một phần giống bác sĩ Thẩm y đúc."


Dì căn tin nhìn cô cười nói: "Nếu không phải là dì có cháu cả rồi thì nhất định sẽ kéo bác sĩ Thẩm về làm con rể, nhưng mà y tá trong bệnh viện đi theo bác sĩ Thẩm đã đủ nhiều rồi, cô gái à, cô đừng mơ tưởng nữa."


Tô Dạng Nhiên đen mặt, cô cô cô... Mình thế này mà...!!!! Quá coi thường người ta rồi!!!
Lời tác giả:
Bác sĩ Thẩm lãnh đạm: Chẵng lẽ khuôn mặt mình cũng rất đại trà dễ quên sao
Tô mỹ nhân: Kế hoạch tác chiến chính thức bắt đầu!






Truyện liên quan