Chương 6: Yêu tinh

Mạnh Điềm vừa vào căn tin liền ý thức được không khí hôm nay có hơi kì lạ, đúng dịp thấy mấy y tá đang đồng loạt đâm đũa vào mâm cơm thì tò mò hỏi một câu: "Mọi người sao vậy?"
Y tá nào đó u oán nhìn cô, "Còn không phải là tại bác sĩ Thẩm sao?"


Đầu óc Mạnh Điềm mơ hồ, "Bác sĩ Thẩm thì có liên quan gì?"
"Cô nhìn đi." Y tá chỉ một cái, trên bàn ăn khu B Thẩm Quyến và một người phụ nữ nào đó đang cùng ăn cơm trưa, hơn nữa ngoại hình người đó lại vô cùng xinh đẹp.


Mạnh Điềm không thấy thì không rối, nhìn rõ rồi thì chân tay mềm nhũn, cái này cái này.... Người phụ nữ khiến các y tá ở đây căm phẫn không ai khác chính là Tô đại tác giả nhà mình!
"Cô nhìn đi, cô ta cười lên không khác gì yêu tinh!"


"Đúng vậy, trời lạnh thế này mà còn mặc váy ngắn, không thấy lạnh à?"
"Tôi nói nè, bây giờ đẹp đến đâu thì sau này chân tay cũng lạnh cóng à!"
....
Mạnh Điềm, "..."


Bây giờ nhiều lắm cũng chỉ mới là tháng mười, thời tiết không đến nổi lạnh lắm, nhưng vừa nghĩ tới vị này nhà mình mùa đông ngay cả áo khoác giữ ấm cũng không thèm mặc, sau này bị lạnh chân là tất nhiên.


Tô Dạng Nhiên cúi đầu lựa cà rốt xào bỏ ra khỏi mâm, cảm thấy hình như Thẩm Quyến đang nhìn hành động của mình nên cô ngước lên, giải thích: "Tôi không ăn cà rốt xào."
Thẩm Quyến không nhìn nữa, "Ừ."


available on google playdownload on app store


Tô Dạng Nhiên phát hiện thật đúng là người đẹp thì làm gì cũng đẹp, ngay cả việc yên lặng ăn cơm mà cũng đẹp như chụp hình tạp chí vậy, đôi tay cầm đũa màu đen trắng nõn thon dài, đường gân hiện lên rõ ràng, theo hướng bàn tay nhìn lên là cái cằm cong lưu loát, môi mỏng dày vừa phải.


"Nhìn đủ chưa?"
Anh bất thình lình nói ra một câu cắt đứt tầm nhìn của cô, Tô Dạng Nhiên lần nữa nhìn vào mắt anh, nghiêm trang gật đầu, "Nhìn đủ rồi nhưng vẫn còn muốn nhìn thêm nữa."


Thẩm Quyến không hiểu, cô ấy nói vậy nghĩa là mình không phải là người có vẻ ngoài đại trà dễ quên, vậy tại sao lại quên mình rồi?


Ban đầu cô mặt dày quấn anh lâu như vậy, bây giờ lại không nhớ gì cả, thậm chí lúc tiếp xúc một chút ấn tượng cũng không có, anh thậm chí còn nghĩ là cô đang cố ý, nhưng ánh mắt cô lại trong suốt thuần túy, không nhìn ra dấu vết của nói dối, vậy cô gái này là kẹo dẻo đường hay là kẻ nói dối!


Là nói dối rồi!!!
Ánh mắt Thẩm Quyến bỗng nhiên lạnh xuống, "Tôi ăn xong rồi."


Nói xong anh buông đũa,bưng mâm đứng dậy rời đi, Tô Dạng Nhiên còn chưa phản ứng kịp, không phải mới vừa rồi còn vui vẻ à? Thói xấu gì đây, hỉ nộ vô thường à? Tô Dạng Nhiên nhìn bóng lưng gầy gò cao ngất, cô quả quyết bưng mâm đuổi theo, "Bác sĩ Thẩm chờ tôi với."


"Bác sĩ Thẩm cái áo lần trước tôi mượn anh đã giặt xong, buổi tối khi nào tan làm thì anh nhắn một tin đi, tôi trả lại cho anh."
Thẩm Quyến không quay đầu lại, "Biết rồi."


Mạnh Điềm từ dưới cái khay ngẩng đầu lên nhìn hai người đã đi xa, vừa vặn tiếng nghị luận của các y tá lần lượt rót vào lỗ tai cô.
"Cô nhìn đi, cô ta làm bác sĩ Thẩm tức giận rồi kìa!"


"Bác sĩ Thẩm cũng đâu phải là người dễ theo đuổi, cho là dáng dấp đẹp thì ngon à, bác sĩ Thẩm không phải là loại người nông cạn đâu!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Mạnh Điềm, "..."
***************
Tô Dạng Nhiên nghĩ không ra, tại sao ngày đó đang êm đẹp mà anh lại tức giận chứ?


Mạnh Điềm nhẹ nhàng đạp một cước chiếm hơn nửa cái ghế salon, "Đi qua một bên ngồi."
Tô Dạng Nhiên ôm cái gối ôm vào trong ngực, liên tiếp u oán nhìn bạn mình, "Cậu nói coi là tại sao vậy, tớ đâu có nói gì đâu, tự dưng lại tức giận à!"
"Cậu chắc chắn là anh ta tức giận?"
"Đúng vậy."


"Cậu không nghĩ là do người ta cảm thấy mặt cậu quá dày, không muốn đếm xỉa tới cậu à?"
Tô Dạng Nhiên, "...." Không có chị chị em em gì nữa!!
"Còn nữa, cậu bây giờ cũng sắp trở thành kẻ thù chung của bệnh viện chúng tớ rồi đó."
"Tớ hả?"


"Lần trước cậu ăn cơm với bác sĩ Thẩm ngoài căn tin phải không? Tất cả mọi người đều thấy đó."
"Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Đâu có gì to tát?"


"Thật ra cái này cũng không trách cậu được, nếu các cô ấy cũng mặt dày vô địch giống cậu thì dễ bắt chuyện với bác sĩ Thẩm hơn rồi." Mạnh Điềm vừa nói vừa xiên miếng táo bỏ vào miệng.


Tô Dạng Nhiên đoạt cái nĩa trong tay bạn mình, bạn gì đâu mà cứ ba câu thì một câu lại công kích da mặt mình!
"Cái này tớ không đồng ý, tớ muốn bổ sung, chủ yếu là do dáng dấp đẹp."


Mạnh Điềm trợn mắt, "Bác sĩ Thẩm chính là loại người mà ngoài mặt thì đối xử với ai cũng ôn hòa, cười lên như gió xuân ấm áp nhưng chỉ cần nói ra câu đầu tiên là có thể khiến cho cậu tự biết mình biết ta, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn."


"Vậy tại sao cậu vẫn ủng hộ mình theo đuổi anh ấy?"
"Không phải vì cậu thích sao? Chuyện Cố Tư Dư..." Mạnh Điềm ngừng nói.
Tô Dạng Nhiên nhìn bạn mình, "Sao cậu không nói tiếp?"
"Xin lỗi, vừa rồi tớ lỡ miệng."


Tô Dạng Nhiên không thèm để ý nhún nhún vai, "Không có sao, tớ không ngại, cậu thích thì nói thôi."
Mạnh Điềm nhíu lỗ mũi, "Chỉ là người đàn bà kia phiền quá, không thích nói nữa."
Tô Dạng Nhiên nhanh chóng tiếp một câu, "Tớ cũng không thích."
Hai người nhìn nhau sau đó cười ha ha một trận.
***********


Tô Dạng Nhiên sau khi tắm xong đi ra liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô vừa lau tóc vừa đi tới cầm di động nhìn thử, khi nhìn rõ cái tên hiện lên thì ánh mắt trầm xuống mấy phần.
"A lô? Mẹ?"
"Gần đây con khỏe không? Có ăn nhiều cơm không?"
"Ừm, có."


Đầu kia Tần Trăn ngừng mấy giây, bà dè dặt hỏi: "Nhiên Nhiên, lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau."
Cổ họng cô như có gì đó nghẹn lại.
"Có rảnh thì về ăn bữa cơm đi, chú Cố và bà nội nhắc tới con mãi."
Tô Dạng Nhiên cầm điện thoại hơi căng thẳng, "Con biết rồi, sau này con sẽ ghé."


Tần Trăn không hài lòng với câu trả lời này của cô nhưng bà cũng không nói gì nữa, hai người cúp điện thoại, Tô Dạng Nhiên xuất thần nhìn ghi chép thời gian nói chuyện chỉ hơn một phút.
Tần Trăn là mẹ của cô, nhưng lại không giống mẹ.
Ba Tô Dạng Nhiên mất.


Lớp mười năm đó, bởi vì đầu tư thất bại dẫn đến phá sản, cuối cùng ông không nén được áp lực mà lựa chọn nhảy lầu tự sát, máu đỏ tươi thấm ướt quần áo ông, máu chảy từ người ra như một dòng sông chiếu vào nền đất xám trắng nhìn hết sức chói mắt, trong không khí cuồn cuộn mùi máu tanh khiến dạ dày người ngửi thấy chỉ chực muốn sôi trào.


Ánh mắt của cô bị đôi bàn tay lạnh như băng che lấy, máu đỏ biến mất chỉ còn lại bóng tối vô tận và người đàn bà cố gắng kiềm chế khóc lớn nhưng âm thanh nức nở vẫn cứ bật ra.


Ba ch.ết đem tất cả cục diện rối rắm ném cho mẹ và cô, Tô Dạng Nhiên nhìn mấy chục thanh niên đem tất cả đồ vật không đáng tiền trong nhà dọn đi, nhà cũng bị tòa án xiết nhưng hai người vẫn mang trên lưng mình một khoản nợ kếch xù.


Năm đó vì để trốn nợ mà mẹ mang cô đi trốn đông trốn tây, cuộc sống hai người lang thang nghèo khổ, đói rét bủa vây cho đến khi gặp Cố Xướng Thịnh, ông ta đem hai mẹ con cô từ ngõ hẻm chật hẹp ra ánh sáng, giúp hai người trả nợ, thậm chí cho cô một cuộc sống bình thường, không, phải là một cuộc sống đầy đủ sung túc.


Trong những năm này, mẹ đem tâm tư đặt hết lên người chú Cố, anh Cố, Cố Tư Dư và bà nội Cố, ánh mắt quan tâm Tô Dạng Nhiên ít đến đáng thương.


Mà Cố Xướng Thịnh đối với cô rất tốt, thứ gì Cố Tư Dư có cô cũng có, nhưng bởi vì vậy mà Tô Dạng Nhiên mới không có cách nào tiếp nhận.


Đêm nay Tô Dạng Nhiên ngủ không yên, cô mơ vô vàn giấc mộng, có cái dài cái ngắn, như một thước phim cũ đã bị bỏ xó trong góc nhà, hỗn loạn, linh tinh, hình như lâu rồi cô chưa mơ thấy ba mình, giờ đây ông ta đang mặc âu phục sạch sẽ, tay cầm cặp táp, ông giang hai cánh tay, ôn hòa kêu tên cô.


"Nhiên Nhiên."
Cho dù là hận ông, hận sự hèn yếu, hận ông bỏ cô và mẹ, hận ông là cha vừa là chồng nhưng lại không có trách nhiệm bảo vệ gia đình nhưng vào thời khắc ông gọi tên mình, Tô Dạng Nhiên vẫn không nhịn được mà chạy tới.
"Ba."


Ngay tại lúc cô sắp chạm được người, mộng chuyển đi, cả người ông bây giờ nằm trên đất lạnh, máu chảy đầm đìa, thân thể đã mất đi độ ấm, ông cũng không ôn nhu gọi tên cô nữa, Tô Dạng Nhiên cảm thấy mình như bị ai bóp chặt, như cá rời khỏi nước, không thể thở nổi.


Tô Dạng Nhiên giật mình, mộng tan đi, cả phòng tối mờ càng lúc càng bao quanh cô, cô cau chặt mày cố gắng thở hào hển.
Rất lâu rồi cô chưa từng mơ lại một giấc mơ rõ ràng như vậy, Tô Dạng Nhiên ngồi dậy tựa vào đầu giường, tay chân lạnh băng.
************


Theo như sự quan sát của cô thì Thẩm Quyến ngoại trừ thứ tư ra thì các ngày khác đều đặn 7h30 anh sẽ dẫn quả cầu nhỏ xuống lầu tản bộ, Tô Dạng Nhiên gần đây đang điên cuồng sử dụng kĩ năng cà ra hảo cảm vì vậy cô không thể không điều chỉnh lại giờ giấc của bản thân, mỗi ngày 7h thức dậy, 7h30 bày kế vô tình gặp được.


"Hi, bác sĩ Thẩm, thật đúng dịp nha chúng ta lại gặp nhau rồi."
Thẩm Quyến dắt chó bằng dây thừng, vén mi mắt nhìn cô một cái, thật trùng hợp mấy ngày liên tiếp đụng mặt rồi, đương nhiên anh không tin đây là vô tình gặp được, bởi vì trong mắt cô có một chút gian xảo dễ thấy.


"Quả cầu nhỏ, có phải em mập lên không? Sau này có phải chị nên gọi em là quả cầu lớn thì sẽ hợp hơn không?"


Thẩm Quyến không quan tâm cô nhưng tiểu cầu mập nhà anh lại quan tâm, khi trước ngoại trừ Thẩm Quyến thì không ai có thể chạm được vào nó, bây giờ tăng thêm một người, mặc dù đang bị Thẩm Quyến dắt nhưng nó vẫn cố để chạy về hướng của Tô Dạng Nhiên đang đứng, Tô Dạng Nhiên sẽ không thể ngờ rằng sau này nó chính là trợ lí tốt nhất giúp quan hệ hai người nhích lại gần nhau.


Tô Dạng Nhiên vô cùng tự giác chìa tay ra trước mặt anh, ý tứ rất rõ ràng, cô đang muốn dắt chó.
Thẩm Quyến nhìn bàn tay nhỏ bé, anh còn chưa có hành động tiếp theo thì tiểu cầu nhỏ đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.


Tô Dạng Nhiên vô cùng hí hửng, dứt khoát cướp lấy dây trong tay anh, thuận tiện sờ vào ngón tay anh, người gì đâu mà khớp xương rõ ràng, ấm áp nhẵn nhụi, cô ngửa đầu nhìn anh, chớp mắt, "Bác sĩ Thẩm, tay anh vẫn luôn ấm áp vậy hả?"


Thẩm Quyến cau mày, anh vừa muốn nói thì Tô Dạng Nhiên đã hì hì cười dời đi đề tài: "Bác sĩ Thẩm, tiểu cầu mập hình như rất thích tôi đó."
"Tiểu cầu nhỏ." Anh sửa lại.
"Được, tiểu cầu mập."
Thẩm Quyến, "..."


"Bác sĩ Thẩm, nghe nói chó nhìn người rất chuẩn, tiểu cầu mập thích tôi nghĩa là tôi là người tốt rồi."
"Cho nên?"
"Cho nên anh không cân nhắc tìm cho nó một người mẹ sao?"
Tác giả: Bác sĩ Thẩm nông cạn:






Truyện liên quan