Chương 116: Vô đề
-Các ngươi muốn đi đâu? Đáp tàu lửa trên biển ở đây thì có thể đến thành phố nữa hoàng mùa xuân Saint Poplar, thành phố ẩm thực Pucci và thành phố lễ hội Faldo. Chỗ nào cũng tuyệt vời hết đấy.
Bà Cocoro dừng lại, uống thêm một ngụm rồi nói tiếp.
-Nếu các người là người của chính quyền thì cũng có tàu đặc biệt dành riêng cho mình đấy. Khà..Khà..Khà..!!
-Hả? Nếu thì đến thành phố ẩm thực đi.
Luffy không chút do dự đáp. Nói đến ăn, hắn không chút do dự quyết định, không chút suy nghĩ.
-Bốp!!
Nami đánh vào đầu Luffy, chỉ chỉ vào kim nam châm trên tay nói.
-Đừng nói lung tung. Chúng ta có thuyền, việc gì phải đi tàu lửa. Chúng ta phải đi theo kim nam châm. Đi về hướng bắc.
-Ồ!! Đó là đảo bảy nước rồi. Chuyến tàu vừa rồi xuất phát từ đó đấy. Ở đó được gọi là thủ đô nước, là một nơi tuyệt vời. Một thành phố hưng thịnh nhờ nghề thuyền, cho nên kỹ thuật đóng thuyền ở đó là nhất thế giới đó.
Bà Cocoro cười lớn nói, nhắc đến thành phố này, bà có vẻ rất vui và trong giọng nói tràng đầy vẻ tự hào.
-Thật hả?
Luffy kinh ngạc hỏi.
-Đúng thế, thuyền được chế tạo ở đó là thuyền chính quyền thế giới chỉ định sử dụng. Bởi vì Ha..Ha..Thợ đóng thuyền giỏi nhất thế giới đều tề tụ ở đó.
Bà Cocoro vừa uống vừa nói khi nghe thấy câu hỏi của Luffy. Dù sao, thành phố bảy nước là thành phố tồn tại lâu đời, những thợ đóng thuyền ở đó có tay nghề chỉ có thể đánh giá là đẳng cấp số một thế giới. Hơn thế nữa, tàu lửa trên biển kia cũng được tạo ra từ đó.
-Usopp! Tôi quyết định chúng ta sẽ đi đến đó. Tìm một thợ đóng thuyền tốt, chiêu mộ vào nhóm chúng ta.
Luffy hớn hở quay lại nói với Usopp. Usopp nghe thế cũng vui mừng, hắn không phải thợ sửa thuyền, Going Merry cần một thợ sửa thuyền chuyên nghiệp. Một con thuyền tốt cần một thợ sửa thuyền giỏi đồng hành.
-Nè đám nhóc… Nhận lấy.
Bà Cocoro ném cho Luffy một tắm giấy rồi nói.
-Đây là bản đồ sơ lược của đảo và thư giới thiệu. Có thư này, người ở đó sẽ sửa thuyền lại cho các ngươi. Bảy đảo nước rất lớn, coi chừng lạc đấy.
-Cám ơn bà!!!
Nhận lấy cuốn giấy, Luffy vui mừng cảm ơn bà lão. Hắn cũng hiểu rõ, với tờ giấy này, bọn họ sẽ tránh khỏi rất nhiều rắc rối không cần thiết.
-Sắp đến bà cháu chúng tôi cũng sẽ trở về bảy đảo nước đó. À…nếu có duyên, mọi người sẽ gặp lại ở đó. Lúc đó, tôi sẽ mời các cậu uống một ly nhé,.. Hải Tặc...!
Bà cocoro uống một ngụm rượu lớn cười nói.
-Vậy hả? Hy vọng sẽ gặp lại bà ở đảo bảy nước.
-Ở đảo bảy nước cần một tuần lễ để kim nam châm mới nạp xong dữ liệu. Các ngươi cứ tha hồ nghỉ ngơi ở đó.
Luffy và mọi người trở lại thuyền. Vừa trở lại thuyền thì Luffy hướng về bà cháu Chimney hét lớn.
-Chúng tôi đi nhé. Bà Cocoro, Chimney. Cám ơn hai người nhiều.
Sau đó hắn quay lại nhìn đồng bọn của mình hét lớn.
-ANH EM ƠI. CHUẨN BỊ RA KHƠI. HƯỚNG VỀ HÒN ĐẢO 7 WATER!
-Đi đường cẩn thận… Coi chừng người chính quyền.
Hai bà cháu vẩy tay từ biệt mọi người…
…
Vừa ra khơi, một cuộc tranh luận kỳ quái của nhóm Mũ Rơm bùng nổ.
-Luffy, chuyện tìm thợ đóng thuyền cứ giao cho tớ. Tớ sẽ tìm một cô gái thật xinh đẹp.
Sanji chỉ và mình hớn hở cười nói.
-Đồ ngốc. Thợ đóng thuyền chắc chắn là một anh chàng vạm vỡ tướng tá cao lớn, như một hòn núi ấy. Phải cao năm mét..
Luffy không đồng ý với ý kiến của Sanji tức giận nói.
-Luffy, cậu tìm người khổng lồ à. Như vậy sẽ rất khó sinh hoạt trên thuyền đó..
Usopp lắc đầu cười nói.
-Chỉ cần tìm người có tay nghề tốt là được…chỉ là không biết có ai bằng lòng đi làm hải tặc không?
Zoro cũng tham gia vào cuộc thảo luận.
-Vậy chúng ta sắp có đồng đội mới?
Chopper vui vẻ hỏi Nami.
-May mắn có bản đồ của bà lão, nếu không thì rất mệt đấy…Cái quái gì thế này?
Trong lúc nói, Nami cười nói, mở cái cuộn giấy bà lão đưa cho trước khi đi. Vừa xem, nàng tức thì tức giận ném xuống sàn, lộ ra bên trong là một bức vẽ thiếu nhi, một nét hòn đảo, một đường ray xe lửa, một ánh mặt trời, và vài đám mây, thế là hết….
…
Yaki lúc này lại không tham gia náo nhiệt thảo luận cùng mọi người mà lặng lẽ đi đến đuôi thuyền, hắn nhỏ giọng gọi.
-Tinh linh thuyền, ngươi có đó không?
Lúc này, một cái bóng mờ nhạt nhỏ như một bàn tay xuất hiện bên cạnh hắn. Bóng này không có khuôn mặt rõ ràng, rất nhạt vì thế nếu không chú ý kỹ, dù đứng bên cạnh cũng rất khó thấy.
-Gọi ta?
Bóng nhạt kia nhỏ giọng lên tiếng, tiếng nói của nó truyền thẳng vào tai Yaki mà không phát ra bên ngoài.
-Ừ.. Đây…Ngươi cằm lấy thứ này… Hấp thụ nó vào trong người.
Yaki trong tay xuất hiện một quả cầu màu đen, quả cầu này không lớn nhưng lại tích trử rất nhiều năng lượng ma khí (hắc thuật). Đây cũng là một kỷ năng của hóa thuật. Chỉ là quả cầu này sẽ không tồn tại lâu, vì thế, hắn hy vọng tinh linh thuyền sẽ nhanh chóng hấp thụ nó.
-Đây là…!!
Tinh linh thuyền kinh ngạc nhìn quả cầu màu đen trong tay Yaki. Nó đưa tay chạm vào quả cầu, khuôn mặt liền hiện lên nét kinh ngạc và khó hiểu. Ngay đúng lúc này, chuyện bất ngờ liền xảy ra, quả cầu đen liền hóa thành một tia khí đen nhập vào giữa ngực tinh linh.
Thân thể của tinh linh bỗng nhiên bừng sáng, Yaki vội vàng dùng thân thể che đi ánh sáng kia, tránh để các thuyền viên khác trong thấy. Chỉ là hắn đã đánh giá sai việc này, ngay khi tinh linh thuyền bừng sáng, cả thuyền của Going Merry cũng run lên dữ đội.
-Chuyện gì? Nhanh, xem phía dưới biến có quái vật nào không?
Đầu thuyền, nhóm Luffy đang hăng hái thảo luận thì bị trận rung lắc này khiếp sợ. Mọi người phân tán khắp thuyền tìm kiếm nguyên nhân. Chỉ là ngay khi bọn họ định tìm kiếm thì trận rung lắc này đã dừng lại.
-Chuyện gì vừa xảy ra thế?
…
-Ngươi ổn rồi chứ? Cần bao lâu mới hấp thụ hết năng lượng trong quả cầu kia?
Yaki nhìn tinh linh đã dừng phát sáng cười hỏi.
-Khoảng một tuần.
Tinh linh dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn Yaki, chậm rãi lên tiếng. Sau đó liền biến mất vào trong không khí. Trước khi đi, nó lại truyền âm cho Yaki một câu.
-Cậu càng lúc càng không giống người đấy!!
-Cái đ-t, đang mắng người sao?
Yaki trợn trừng mắt nhìn nơi tinh linh vừa biến mất.
-Không phải đang mắng cậu chủ mà tinh linh cảm nhận được sự kỳ quái của người bây giờ. Tinh linh có linh hồn nhạy cảm hơn bất cứ động vật nào. Nó có thể cảm nhận được sự biến hóa kỳ diệu bên trong cơ thể cậu chủ.
Guku lên tiếng cười nói.
-Vậy là nó nhìn ra, ta là nửa người nửa quỷ?
Yaki nhìn chằm chằm nơi tinh linh vừa biến mất, lông mày nhíu lại, tự hỏi.