Chương 91: Độc nhất vô nhị
- Pằng! Pằng! Pằng!
Ngay khi cô vừa làm ra hành động đó thì tiếng súng lập tức vang lên từ tứ phía....
... nghe tiếng sung, Mạc Yến thật muốn quay lại xem tình hình của Bắc Tân Khởi... Nhưng nghĩ đến những điều hắn mới dặn dò thì cô lập tức dẹp bỏ ngay ý nghĩ ấy.
Tiếng động phía sau lưng rất lớn, cô chỉ nghe thấy tiếng súng, còn cũng không biết là ai ra tay, mà bản thân cô cũng không hề bị thương.
...
Chính Bắc Tân Khởi đã bắn ra loạt đạn để chặn hướng những viên đạn của đám người xấu đang nhắm bắn về phía Mạc Yến.
Hắn lặng lẽ nhìn bóng dáng cô mỗi lúc một xa khỏi tầm mắt.... khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.... quay người lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn lướt qua đám du côn tay vẫn lăm lăm khẩu súng nhắm bắn về phía Mạc Yến.
Ánh mắt Bắc Tân Khởi rất lạnh, tựa như hàn băng trên đỉnh núi ngàn năm tuyết phủ,khiến cho mấy tên côn đồ không khỏi run run tay...
Khóe miệng hắn nhếch lên một nét quá độ, trong khi đám người kia còn chưa kịp phản ứng thì đã dương khẩu súng bằng vàng của mình lên... tiếp đó, hiện trường vang lên loạt súng dát tai....
"Pằng! Pằng! Pằng!"
Vài tên côn đồ ngã khụy....
Hắn ra tay rất nhanh,nhanh đến lỗi không ai kịp nhìn ra khẩu súng trên tay hắn từ đâu mà xuất hiện, càng không nói đến việc lên đạn, bấm cò...
7, 8 đối thủ trong phút chốc đã giải quyết quá nửa.
Không quay đầu nhìn lại cảnh phía sau.... Mạc Yến lao nhanh về phía chiếc xe của Bắc Tân Khởi.
Mở cửa xe, ngồi vào ghế lái chính,nhanh chóng khởi động động cơ , đạp chân ga hết cỡ, chiếc lanborghini lao ra khỏi chỗ dừng xe, chỉ trong nháy mắt mà đã phóng ra rất xa...
Mạc Yến nắm chặt lấy vô lăng, đưa mắt nhìn về phía Bắc Tân Khởi, bất ngờ quay đầu xe,lao như tên lửa về phía hắn...
Dừng xe sát cạnh Bắc Tân Khởi, hạ kính xe, hét lớn:
- Lên xe!
Bắc Tân Khởi không ngờ, Mạc Yến sau khi thoát hiểm thì vẫn còn quay lại... càng không ngờ chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cô đã đưa ra phản ứng nhanh nhạy tới vậy.... chăm chú ngắm nhìn cô gái nhỏ đang ngồi nơi lái chính, khóe môi hắn thoáng nét cười.
Khả năng ứng biến của nha đầu này thật không tồi, tốc độ phản ứng như này không phải bất kì một thiên kim đại tiểu thư nào cũng có được.
Không động thanh sắc, đút khẩu súng vào trong túi quần, đôi chân dài bước một phát lên xe...
Đợi Bắc Tân Khởi ngồi vào xe, Mạc Yến lại một lần nữa khởi động xe, chiếc xe xoay một vòng rồi lao nhanh đi như một cơn gió.
Từ phía sau, tiếng súng vẫn không ngớt, Mạc Yến nắm chắc tay lái, điều khiển chiếc xe phóng nhanh trên đường, khéo léo tránh được loạt mưa đạn.
Bắc Tân Khởi ngồi đó,lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ...
Biểu hiện khi nãy của Mạc Yến khiến hắn vô cùng hài lòng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu khổ, cũng chưa bao giờ gặp phải hiểm nguy gì đến tính mạng.... Mà giờ gặp phải cảnh này, không những không sợ hãi mà còn dũng cảm quay lại....
Bắc Tân Khởi thấy rằng, biểu hiện hôm nay của cô, nếu không phải quá sợ hãi mà đầu óc không tỉnh táo thì chính là cô có năng lực phản ứng quá đỗi siêu phàm.... một cô gái như này, chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị...
Mạc Yến điều khiển xe đi rất xa, cắt đuôi đám côn đồ, cuối cùng dừng lại ở khu ngoại ô vắng vẻ....
Nét mặt Bắc Tân Khởi không có chút gì giống như vừa trải qua một màn rượt đuổi nguy hiểm tới tính mạng mà có vẻ như tâm trạng đang rất vui... nghiêng đầu nhìn sang phía Mạc Yến,khóe môi khẽ cong cong...
- Sao vậy?
Bị hắn nhìn vậy, Mạc Yến không khỏi lạnh sống lưng....từ từ quay lại nhìn hắn...
- Tại sao lại quay lại?
Mạc Yến: "..."