Chương 47: Kết thúc buổi lễ

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tiểu Tú liền bị bà Hảo gọi dậy. Tân nương tử xuất giá đều phải tắm rửa, nước tắm cần bỏ vào táo đỏ, long nhãn, áo quần đều để ở trong khay, sau đó dùng một khúc tre đè ở trên. Đây chính là có ý nghĩa vừa lòng đẹp ý. Tắm xong, thay xong quần áo, tiểu Tú ngồi ở trong phòng chờ tiểu Tô tới đón.


Hôm nay tiểu Tô cũng thức dậy sớm, mặc dù nói tân nương tử ở ngay cách vách, nhưng vẫn muốn theo quy củ, đi đón tân nương tử thì tiểu Tô cần từ đầu thôn đông đi quanh một vòng rồi mới đến nhà tiểu Tú. Vì vậy tiểu Tú ngồi ở trên giường nghe tiểu Tô bên kia đốt pháo, sau đó an tâm chờ tiểu Tô tới đón.


Tiểu Tô trên lưng đeo tú cầu hồng, đi xe qua mười tám chỗ, sau đó đi với bà mối cùng đoàn diễn tấu một đường vòng tới đây. Mặc dù nói phải đi vòng một đoạn đường, nhưng tiểu Tú vẫn là nghe thấy tiếng nhạc. Cùng ngồi trong phòng với tiểu Tú các cô gái khác cũng nghe được rõ ràng."Tú, cậu thật tốt số, gả gần nhà như vậy sau này dễ dàng về nhà mẹ đẻ."


Tiểu Tú cười: "Vậy cậu cũng tìm một người trong thôn đi, đợi cậu gả xong về nhà mẹ đẻ cũng gần."


Nhưng cô gái lại mất hứng nói: "Tú, đó là cậu có vận khí tốt, lúc tai tiểu Tô không tốt liền tóm lấy hắn. Cậu nhìn lại trong thôn chúng ta xem, không có mấy người vừa mắt. Không phải lười chính là dáng dấp không tốt. Tiểu Tú, cậụ chính là có phúc khí tốt." Cô gái nói, mọi người cùng ngồi với cô dâu đều cười.


"Không đúng A Linh, theo như cậu nói, con trai trong thôn cũng chưa tốt lắm? Nhưng thật ra tiêu chuẩn của cậu quá cao rồi !" Trong phòng các cô gái trẻ trêu chọc lẫn nhau, ngoài phòng tiểu Tô đang từng bước từng bước đến gần. Mặc dù nói không có ngăn cửa đòi bao lì xì, nhưng là vẫn không thiếu được muốn phát một chút vui mừng, mời mọi người bánh kẹo cưới, mới cho tân lang vào đón tân nương.


available on google playdownload on app store


Trước khi vào nhà tiểu Tô đã chịu nhiều khó khăn. Phải hiểu trong thôn có một nhà làm rượu cả thôn cùng giúp vui, nếu muốn gặp tân nương, sẽ phải trải qua sự cản đường của người dân trong thôn. Nếu như gặp đứa trẻ nhỏ, vậy tân lang phải cho chút kẹo, nếu như gặp các bà thím thì tân lang phải đưa chút thức ăn, phải đưa rượu, thuốc lá, gặp phải là chú bác anh em thì chỉ cần đưa thuốc lá.


Từ đầu thôn đông đi tới nhà tiểu Tú, tiểu Tô đã đưa ra hai cân kẹo, ba năm gói thuốc lá, còn vài bình rượu rồi, như vậy người ta còn cười nói, nếu không phải là ngươi thì chắc chắn sẽ không ít như vậy. Nghe vậy mồ hôi tiểu Tô chảy ròng ròng. Lúc vào cửa nhà tiểu Tú, tiểu Tô còn chưa ngừng được, phải tặng bao lì xì. Đầu bếp phó muốn một phần, người đưa món ăn cũng muốn một phần, tóm lại ai đến giúp đều muốn có một phần. Thật vất vả tiểu Tô mới được ngồi bên cạnh tiểu Tú, tháng ba trời cũng không nóng nhưng lưng áo tiểu Tô đã ướt đẫm.


"Tú, kết hôn thật là mệt. Về sau anh sẽ không kết hôn nữa." Tiểu Tô nói một câu làm tiểu Tú buồn cười."anh còn muốn cưới mấy lần nữa?" Tiểu Tô lúc này mới phát hiện ra mình nói nhảm, may mà tiểu Tú cũng không tức giận, liền thở phào nhẹ nhõm."Nhà chúng ta như vậy lần sau làm chuyện vui thì là lúc con ra đời rồi."


Lúc này tiểu Tú cũng không có gì mệt, bà Hảo thấy tiểu Tú ăn không ngon, cho nên không gọi tiểu Tú đi ra ngoài chào hỏi khách, chỉ để cô ngồi ở trong phòng cùng mấy cô gái tâm sự. Hiện giờ tiểu Tô tới, mấy cô gái liền tránh đi. Đến lúc này tiểu Tô hỏi tiểu Tú có gì ăn không.


"Tú, cho anh ăn chút gì đi, anh thật đáng thương, buổi sáng mới năm giờ đã dậy, đến tận bây giờ vẫn chưa có gì vào bụng!" Tiểu Tô giả bộ đáng thương, tiểu Tú vỗ hắn một cái: "em cũng không tin anh từ lúc đó đến bây giờ không ăn cái gì đấy." vừa nói tiểu Tú hay vừa lấy trong không gian một quả cà chua, hai quả dưa chuột cho hắn ăn.


Nhưng tiểu Tô cũng không thể ngồi lâu, mới vừa ăn xong, liền bị bà Hảo gọi đi: "Tiểu Tô a, ra ngoài tiếp khách đi." Vì vậy tiểu Tô đành phải bất đắc dĩ đi theo bà Hảo ra ngoài gặp khách. Đây là bác, đây là ông chú, đây là bác gái, đây là bà bà… Tất cả đều là họ hàng trong nhà.


Buổi trưa ăn cơm xong, tiểu Tú chuẩn bị sang nhà trai. Tiểu Tú suy nghĩ một chút cười: "Tiểu Tô a, anh nhìn em mà ngồi ở trên xe của anh đi không tới một phút đã đến, hay là anh cũng không cần trở em đi xe, trực tiếp ôm em qua đó là xong!" Vốn tiểu Tú nói đùa, nào nghĩ tới mấy cô gái chung quanh đều hưởng ứng. Vì vậy liền ồn ào lên, bắt tiểu Tô trực tiếp ôm tiểu Tú đi qua.


Tiểu Tô cười hì hì đón nhận, tiểu Tú hoài nghi, vỗ vỗ vai tiểu Tô: "anh gầy như vậy có thể ôm em sao? Đừng để ôm đến nửa đường lại bỏ xuống người ta cười cho." "em không tin anh sao, vậy cứ để anh ôm em qua là biết liền!" Vì vậy để người khác dắt xe đi trước, tiểu Tô ôm tiểu Tú về nhà.


Dọc theo đường đi bà Hảo là lo lắng đi bên cạnh, chỉ sợ tiểu Tô không chịu được làm ngã tiểu Tú. Nhưng nhìn đến dáng vẻ nhẹ nhõm của tiểu Tô cũng không khẩn trương như vậy nữa. Tiểu Tú dựa vào ngực tiểu Tô, nghe tiếng tim tiểu Tô đập, từ từ nhắm mắt lại, thật ra thì cả đời cứ để anh ôm như vậy thật tốt.


Ngắn ngủn vài bước bình thường đi chưa đến một phút, kết quả hôm nay tiểu Tô đi mười phút, mọi người đứng chờ ở trên đường muốn đòi kẹo cưới của tiểu Tô. Cũng có người muốn nhìn xem khi nào tiểu Tô sẽ kêu mệt! nhưng là không đợi được lúc đó.


Tiểu Tô ôm tiểu Tú đứng ở ven đường để nghe pháo báo tin mừng, chờ nghe được trong nhà truyền đến tiếng pháo mới vào phòng. Vào phòng đã có người bưng đường đỏ đoàn viên tới đút cho tiểu Tú và tiểu Tô. Vừa nhìn họ ăn vừa nói Cát Tường, nói là vợ chồng son muốn ngọt ngọt ngào ngào, sớm sinh quý tử. Nói vậy làm cho tiểu Tú xấu hổ, này quý tử đã đến rồi.


Buổi tối chờ khách đã về, tiểu Tú mệt mỏi quá. Vì vậy cũng không để ý dọn dẹp đã đi ngủ. Ngủ thẳng đến nửa đêm lại tỉnh vì đói. Nhìn tiểu Tô ngủ ở bên cạnh, tiểu Tú rón rén rời giường. Tiểu Tô cũng đã mệt mỏi một ngày, không nên đánh thức anh nữa.


Hôm nay đồ ăn trong phòng bếp rất nhiều, tiểu Tú lấy vài thứ mình thích ăn ăn luôn, không quan tâm đồ đã lạnh, nhưng còn chưa đưa vào miệng liền bị người khác ngăn cản. Ngẩng đầu nhìn lên là tiểu Tô: "anh dậy rồi sao, em có thể tự làm được."


Tiểu Tô cũng không nói chuyện, chỉ là đem chén trong tay tiểu Tú tịch thu, sau đó xoay người hâm lại đồ ăn, tiểu Tú cũng không biết tại sao mặt tiểu Tô lại như vậy, vì vậy cũng liền ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn chờ ăn."Em cũng không sợ đồ ăn lạnh sẽ đau bụng sao?" Tiểu Tô bưng đồ nóng cho tiểu Tú ăn rồi nói một câu. Lúc này Tiểu Tú hiểu được tiểu Tô là đang quan tâm mình.


Vì vậy cười nói: "Thức ăn này đều mới nấu, anh yên tâm đi!" làm tiểu Tô giận đến trừng mắt.






Truyện liên quan