Chương 8: Giờ còn giả vờ gì chứ?

Cố Uyên từ từ siết chặt hai tay.
Cô hiểu rất rõ, người đàn ông tuấn tú phong độ trước mặt, khi nhìn về phía cô, trong ánh mắt của anh không giấu giếm được vẻ ghét bỏ.


“Đứng đờ ra đó làm gì, đợi người giúp việc ra nhìn thấy à?” Tô Ngọc Kỳ hờ hững lên tiếng, lúc này Cố Uyên mới hiểu, cô đưa tay, chầm chầm đặt tay mình lên khuỷu tay đã cong sẵn của người đàn ông, khoác tay anh đi vào nhà họ Tô.
Trông hai người vô cùng thân mật và ân ái.


Giống như những cặp vợ chồng mới cưới bình thường khác.
Lần đầu tiên Cố Uyên đến nhà họ Tô, gặp ông Tô và bà Tô.
Hai ông bà đều rất hòa nhã.


Bà Tô nắm lấy bàn tay cô kéo cô ngồi xuống sô pha: “Thanh vũ, đúng là thiệt thòi cho con quá, nhưng thằng nhóc này ương ngạnh vô cùng, cũng không biết cái cô Tống cái gì kia bỏ bùa mê thuốc lú gì nữa.”
“Bà nội... Con không cảm thấy thiệt thòi, con rất ổn.”


Cố Uyên nói rồi đưa mắt nhìn lên tầng, dõi theo bóng lưng khuất xa của người đàn ông kia. Tô Ngọc Kỳ theo ông Tô lên trên tầng, vào thư phòng.


Bà Tô là người hiểu tính cách của Tô Ngọc Kỳ nhất: “Thanh Vũ, có chuyện gì ấm ức, sau này cứ nói với bà nội, để xem bà nội xử lý nó thế nào.”
“Con cảm ơn bà.”


available on google playdownload on app store


“Thanh Vũ, còn khách sáo với bà thế làm gì.” Bà cụ rất vui vẻ, càng nhìn Cố Uyên càng thấy hài lòng, bất kể từ ngoài hình hay lời ăn tiếng nói, bà đều thích, bà cứ thích dạng con gái có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng nho nhã như “Lưu Thanh Vũ”.


Cũng không biết cháu trai mình bị gì mà ch.ết mê ch.ết mệt con hát Tống Ánh San gì đấy...
Buổi tối, dì giúp việc nấu cơm xong, bà Tô thấy Tô Ngọc Kỳ và ông Tô vẫn chưa xuống, nên bảo thím Lâm đi gọi hai người, còn mình kéo tay “Lưu Thanh Vũ” ngồi vào phòng ăn.


“Thanh Vũ, đây đều là những món mà thím Lâm giỏi nhất, lát nữa con nhớ ăn nhiều vào nhé.”
“Con biết rồi bà ạ.”
Cố Uyên nhìn bà Tô, lúc nhỏ, khi bà nội cô vẫn còn sống, bà cũng che chở cho cô và mẹ như vậy, sau này bà nội qua đời, ba cô đón Trần Quân Mai vào cửa.


Mẹ cô li hôn với ba.
Hai mắt Cố Uyên chợt ửng đỏ, cô cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Khi ngẩng đầu lên, Tô Ngọc Kỳ đã bước vào phòng ăn, ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Cả gia đình quây quần ăn cơm nên hai người già trong nhà rất vui.


Cố Uyên uống một chén cháo, trước giờ cô ăn không nhiều.
Đột nhiên một đôi đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát trước mặt cô, Cố Uyên sững người, nhìn bàn tay đàn ông xuất hiện trước mặt mình.


Giọng nói của Tô Ngọc Kỳ vang lên, vẫn dịu dàng và dễ nghe như cái ngày cô tuyệt vọng nhất: “Ăn nhiều vào.”
Cố Uyên biết, người đàn ông này chỉ đang diễn trò trước mặt ông Tô và bà cụ thôi.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Em đã ăn no rồi.”


Sau đó gắp một tiếng cá, gỡ bỏ xương rồi đặt vào bát của người đàn ông kia: “Anh ăn nhiều một chút.”
Bà Tô nhìn dáng vẻ thân mật của hai người mà gật đầu với ông Tô.


Cố Uyên thu hết biểu cảm trên mặt bà Tô vào mắt, cô cúi đầu ăn một miếng sườn xào, trong lúc lơ đễnh ngước mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ, từ góc độ này có thể nhìn thấy xương hàm cương nghị của anh.
Tối đó hai người qua đêm ở nhà họ Tô.


Cố Uyên nằm trên chiếc giường lớn của người đàn ông kia, nghe tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm.
Cố Uyên tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, đặt nó lên tủ đầu giường.


Cửa phòng tắm bật mở, Tô Ngọc Kỳ bước ra, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm màu xám quanh eo, tóc vẫn còn nhỏ nước, giọt nước lăn dài theo lồng ngực với cơ bắp rõ ràng của anh. Cố Uyên ngồi dậy, cắn cắn môi: “Anh Tô, chi bằng, để tôi ngủ ở sô pha.”


Cô nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt người đàn ông kia, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười, chắc anh sẽ không thích ngủ cùng cô trên một chiếc giường đâu...


Tô Ngọc Kỳ nheo mắt, nắm lấy cổ tay cô, ném cô lên giường, đè cơ thể mình lên, hơi thở đàn ông mang theo hương sữa tắm bạc hà tràn ngập tới, Cố Uyên vô thức giãy dụa.


Người đàn ông cười nhạo: “Tốn hết tâm tư lên người ông bà nội tôi, dỗ dành cho hai người họ vui vẻ, không phải vì đợi ngày này à? Bây giờ còn giả bộ cái gì? Được thôi, để tôi thỏa mãn cô.”
Khoảnh khắc người đàn ông kia xé toạc áo ngủ của cô.


Cố Uyên nhắm mắt lại, lông mi run lên khe khẽ.
Động tác của người đàn ông kia có thể nói là thô lỗ, không hề nể nang gì, nụ hôn đó như cướp sạch không khí của cô, một bàn tay túm chặt hai cổ tay cô, kéo lên trên đầu, nụ hôn tàn bạo men theo cằm cô xuôi dọc xuống dưới.


Đột nhiên cô thấy đau đớn trên xương quai xanh.
Cố Uyên nhíu mày, “shhh” một tiếng.
Người đàn ông kia càng ra sức, cùng lúc đó, anh không biết thương tiếc gì mà đắm người xuống, Cố Uyên dùng hàm răng cắn chặt môi mới ngăn được tiếng thét bật ra.


Tô Ngọc Kỳ bóp cằm cô, chỉnh cho gương mặt cô thẳng đơ lại: “Hờ, nhà họ Lưu lại đưa một người phụ nữ không biết đã bị bao người đàn ông dùng qua tới đây à?”
Cố Uyên run lên, mở mắt ra.


Thấy Cố Uyên không lên tiếng, tiếng cười của người đàn ông kia càng châm chọc hơn: “Cô sẽ không nói với tôi rằng, bây giờ cô vẫn còn trinh chứ?”






Truyện liên quan