Chương 36: Gặp lại hạ cường nam

Đêm nay Cố Uyên mất ngủ.
Sắc trời bên ngoài vừa le lói sáng thì mưa cũng từ từ ngừng lại.
Bảy rưỡi sáng, tiếng chuông báo thức vang lên.


Cố Uyên tắt chuông rồi bước xuống giường đi tới trước cửa sổ. Cô mở cửa, tham lam hít thở luồng không khí trong sạch mang theo cơn gió se lạnh sau cơn mưa tối qua.
Tô Ngọc Kỳ lên xe, lái khỏi căn biệt thự.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.


Ánh mắt Cố Uyên chăm chú nhìn theo chiếc xe vội vã phóng khỏi tầm mất.
Nhà lớn họ Tô.
"Thanh Vũ à, trận mưa tối qua to quá, qua trận mưa này, trời sẽ từ từ chuyển lạnh, còn phải chú ý một chút nhé."
Bà Tô kéo tay Cố Uyên tản bộ trong vườn hoa.


Trên cánh hoa mềm mại vẫn còn vương nước mưa chưa kịp khô, tiếng nước tí tách rơi xuống, trong không khí lẫn mùi bùn đất trộn trong hương hoa, nhưng không hề khiến người ta khó chịu.


"Bà nội, con biết rồi. Bà và ông cũng phải chú ý thân thể. Thời điểm chuyển mùa thì càng phải để tâm nhiều hơn."
Ông Tô mới sáng sớm đã theo đám bạn già cầm cần đi câu cá. Buổi trưa này chỉ còn lại Cố Uyên ăn cơm cùng bà Tô.
Ăn cơm xong.


Quản gia tới thưa, "Thưa bà, bà Hạ và cậu Hạ tới thăm hỏi."
Bà Tô đang ngồi đọc sách trên sofa trong phòng khách, nghe vậy thì gật đầu, "Tôi biết rồi, mời họ vào đi."


available on google playdownload on app store


Bà Tô là con nhà danh giá, ngoại hình xinh đẹp trí tuệ thâm sâu. Lúc còn trẻ, bà cùng ông Tô quản lý nhà họ Tô trên dưới đâu vào đấy.
Không có ai không khâm phục bà.
Ông Tô cũng vô cùng tôn trọng người vợ này của mình.
Cố Uyên nghe thấy hai người nhà họ Hạ tới.


Cánh tay bưng nước run lên.
Không thể nào...
Khi cô nhìn thấy người bước vào, trong lòng thầm thở dài một một hơi, quả nhiên chính là Hạ Cường Nam.


Quản gia dẫn bà Hạ và Hạ Cường Nam vào phòng khách, chị Từ bưng hai cốc trà bước tới. Ngay khoảnh khắc Hạ Cường Nam ngồi xuống, Cố Uyên đứng lên nói với bà: "Bà nội, con đi xem canh hầm thế nào rồi nhé."
"Đi đi."
Cố Uyên đi vào phòng khách.
Phía sau.


Hạ Cường Nam nhìn bóng lưng rời đi của Cố Uyên, ngón tay anh ta siết chặt lại.
Chị Từ múc canh vào bình giữ nhiệt.
"Mợ chủ, buổi sáng hôm nay có chút chuyện nên hầm canh muộn quá. Canh gà này dùng lửa nhỏ từ từ hầm mới tốt."
"Ừm."


Cố Uyên mang theo bình giữ nhiệt ra khỏi nhà bếp.
Trong phòng khách, không biết bà Hạ đã nói chuyện gì khiến bà Tô vui vẻ đến thế, luôn miệng tươi cười.
Cố Uyên bước tới, nói với bà Tô, "Bà ơi, con đi thăm Ngọc Kỳ nhé."


Bà Hạ ngồi bên cạnh nhìn Cố Uyên mỉm cười, "Cô gái này chính là Thanh Vũ nhỉ. Lần trước gặp mặt chưa kịp nói mấy câu thì cháu đã đi rồi. Thanh Vũ, vừa hay không ty còn có việc, Cường Nam phải đến giải quyết. Để Cường Nam đưa cháu đi nhé, dù sao cũng tiện đường."


Cố Uyên vừa muốn nói không cần.
Bà Tô đã gật đầu cười vui vẻ, "Ừ, cũng tốt. Để cậu chủ Hạ đưa con đi, đi đường chú ý an toàn."
Cố Uyên gật đầu có chút gượng gạo.
Đi khỏi nhà họ Tô.


Hạ Cường Nam nắm lấy tay cô dẫn tới trước xe, anh ta mở cửa xe nói, "Lên xe đi."
Cố Uyên không muốn có quan hệ gì với Hạ Cường Nam. Cô và anh ta đã sớm cắt đứt sạch sẽ từ nhiều năm trước rồi. Là cô năm đó tuổi trẻ mu muội tin tưởng nhầm người.


"Uyên, theo anh lên xe, anh có rất nhiều điều muốn nói với em."
Cố Uyên muốn tránh đi, nhưng lại sợ chị Từ đang ra ngoài nhìn thấy bèn bước vào trong xe.
"Có chuyện gì anh nói đi."


Hạ Cường Nam nhìn cô, ánh mắt ánh lên nét bi thương, "Uyên, chúng ta nhất định phải xa lạ như vậy sao?"
Anh ta có rất nhiều điều muốn hỏi cô, vì sao cô lại trở thành vợ của Tô Ngọc Kỳ, nhiều năm như vậy cô đã vì đâu, sao anh tìm cô thế nào cũng không thấy.


Chẳng thể ngờ được cô ấy đã kết hôn rồi...
Khóe miệng Cố Uyên vẽ một nụ cười đạm nhiên, "Xa lạ, anh Hạ, chúng ta chẳng qua mới gặp mặt mấy lần thôi, đương nhiên là xa lạ rồi."
"Uyên à.”


Cố Uyên rũ mắt thản nhiên nói, "Có chuyện gì thì nói đi."
Chiếc xe lăn bánh trên đường.


Cố Uyên ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu nhớ lại vô số hình ảnh khi hai người ở bên nhau ngày tháng học cấp ba. Cô nhớ tới hai người họ cùng nằm trên thảm cỏ trên sân thể dục, nhớ lại lời thề anh ta đã nói cùng cô.


Cố Uyên ngày đó, đã tràn ngập hy vọng với hết thảy mọi thứ.
Sau đó, cô trải qua sự việc tuyệt vọng nhất, mẹ mắc bệnh nặng, tim của Tùng An xuất hiện vấn đề. Bao chuyện đánh úp tới, lúc đó, người đàn ông này, lại vì tiền tài mà rời bỏ cô.


Tới nhà họ Sở làm con rể.
"Uyên..." Giọng nói Hạ Cường Nam tràn ngập đau khổ, "Uyên, vì sao em lại gả cho Tô Ngọc Kỳ."
Hạ Cường Nam đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi được gặp lại cô không bao lâu thì bị tin tức nặng nề này đập tan tành.


Uyên lại là Lưu Thanh Vũ tiếng tăm lẫy lừng của thành phố Hải Châu, là vợ của Tô Ngọc Kỳ.


Cố Uyên đã biết trước anh ta sẽ hỏi điều này. Ngày xưa cô không nói cho Hạ Cường Nam biết về việc cô là con gái nhà họ Lưu, chẳng ngờ được bây giờ lại thành cái cớ cho cô.


Sợ rằng lúc này Hạ Cường Nam là người duy nhất biết thân phận thật sự của cô.


Cô điềm nhiên lên tiếng, "Sao nào, khiến anh kinh ngạc lắm à? Lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi ly hôn với Lưu Chấn Khang. Tôi là con gái của Lưu Chấn Khang... Nếu anh chỉ muốn hỏi chuyện này vậy thì hỏi xong rồi, tôi cũng trả lời xong rồi. Dừng xe lại, tôi phải đi."


Hạ Cường Nam không dừng xe, bàn tay nắm vô lăng của anh ta từ từ thiết chặt lại, cô gắng để mình nặn ra được vẻ mặt tươi cười. "Uyên.... Để anh chở em đi nhé.... Nơi này không tiện gọi xe, cũng sắp tới..."


Cố Uyên nhìn dáng vẻ của Hạ Cường Nam, dường như anh ta đã tin tưởng cô là Lưu Thanh Vũ rồi.


Dù sao bao năm nay, người ngoài chỉ biết nhà họ Lưu có một đứa con gái vẫn luôn sinh sống ở nước Mỹ, trước nay chưa từng về nước. Thế nên, Hạ Cường Nam đương nhiên cho rằng cô tên là Lưu Thanh Vũ, sau khi mẹ cô ly hôn Lưu Chấn Khanh cô mới đổi tên thành Cố Uyên.


Cố Uyên cũng không từ chối nhiều thêm. Nếu đã lên xe rồi, nếu Hạ Cường Nam không dừng xe lại, vậy cô ngẫm nghĩ một chút bèn nói, "Đã vậy thì cảm ơn ngài Hạ đã cho tôi đi nhờ xe."
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện


Suốt dọc đường Cố Uyên không nói thêm lời nào nữa.
Ánh mắt cô chỉ hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho tới khi xe dừng lại trước cửa tập đoàn nhà họ Tô.


Cố Uyên mở cửa xe bước xuống trước, cô nhìn người đàn ông ngồi trong xe, nói với anh ta, "Ngài Hạ, ngài cũng biết tôi kết hôn rồi đấy. Tôi không muốn ngài đây hiểu nhầm gì. Hơn nữa ngài Hạ cũng đã kết hôn với cô Sở. Bởi vậy, ngài Hạ đừng gọi tên ngày trước của tôi nữa. Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Tôi không còn là Cố Uyên xưa kia nữa. Tên tôi là Lưu Thanh Vũ. Thời gian trôi qua, chúng ta vẫn nên... quên đi thôi.... Con người tôi, không thích nhất là nhớ lại chuyện cũ..."






Truyện liên quan