Chương 105
Sự lạnh giá chỉ mùa này mới có khiến Cố Uyên nghĩ lần sau ra ngoài vẫn nên đem theo găng tay, ngón tay lộ ra bên ngoài sắp bị đông cứng rồi.
người đàn ông vươn tay đón lấy túi sách trong tay cô, động phải ngón tay lạnh cóng của cô, anh nhăn mày, ánh mắt nhìn lên, nhìn vào một cửa tiệm phía không xa, anh lôi ra một chiếc chìa khóa trong túi ném cho cô: “Cô vào xe trước đợi tôi.”
“Ồ.”
Cố Uyên nhìn chiếc xe đỗ bên đường, cô muốn nói cô tự cầm sách được nhưng đã thấy Tô Ngọc Kỳ đi qua bên đường, Cố Uyên mở cửa xe ngồi vào trong.
Khí ấm bên trong xe bao bọc lấy cô.
Cô vươn tay hơ vào lòng bàn tay, lại nắm nắm các ngón tay đông cứng, sau đó bắt đầu chỉnh lại mái tóc, dùng ngón tay để vuốt, tóc bị buông xuống đã loạn hết lên, cô nhìn vào gương phía trước, Cố Uyên cảm thấy cô buộc tóc lên trông khá ổn mà, rất nhiều người đều nói cô buộc tóc lên lộ trán ra nên trông rất trẻ, mặc dù tuổi tác của cô cũng không quá lớn.
Có lẽ là anh ấy không thích...
Cho nên mới thấy không đẹp.
Cố Uyên có chút chán nản vỗ vỗ vào trán, sau đó nở một nụ cười, vẫn còn tám tuần nữa, cô sẽ không rời khỏi chỗ này đâu...
Cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, đem theo một luồng gió lạnh vào.
Tô Ngọc Kỳ ngồi vào xe, ném ra phía sau cho cô một món đồ, sau đó khởi động xe, Cố Uyên nhìn thứu mà anh ném cho cô, đây là một cốc trà sữa...
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Ngài Tô?” Đây là ra ngoài mua trà sữa cho cô sao?
Bờ môi của người con gái khẽ cong, dường nhưu cô có chút kích động cắm ống hút vào, uống một ngụm liền nghe thấy âm thanh người con trai vang lên: “Không bảo cô uống.”
Cố Uyên: “Ồ.”
Trà sữa vị dâu tây vẫn đang giữ trong miệng, còn mang theo vị ngọt, Cố Uyên chớp mắt, dụi dụi, quả nhiên là cô đã nghĩ nhiều rồi...
Sao anh ấy lại có thể mua trà sữa cho mình chứ?
Cô nuốt ngụm trà sữa xuống, ừm, rất ngọt, rất ngon, nhưng không phải thuộc về mình.
Độ ấm của trà sữa vẫn kéo dài dư âm trên đầu ngón tay cô, ngón tay đông cứng của cô được bao phủ ấm áp.
Tô Ngọc Kỳ lái xe, đi về phía biệt thự Ngân Phong, ngước mắt nhìn qua gương chiếu hậu, người con gái ngoan ngoãn ôm cốc trà sữa, bờ môi anh như có như không cong lên thành một góc.
Đồ trong tủ lạnh không còn nhiều, Cố Uyên đang định lúc đi xuống sẽ vào siêu thị một chuyến, nhưng không ngờ Tô Ngọc Kỳ không hề có ý định rời đi.
Anh ấy định ở lại đây ăn cơm sao?
Cố Uyên cầm hai quả trứng, mì, cà chua ra làm hai bát mì trứng xào cà chua, lại còn xào thêm một món ăn.
Làm xong những thứ này, Cố Uyên hơi do dự.
Cô nhớ ra anh căn bản sẽ không ăn những thứ do cô làm.
Trong lòng cô thở dài một tiếng, có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi, người đàn ông này sẽ không ở lại đây ăn cơm, đợi chút nữa sẽ rời đi thôi.
Cô ngồi trong phòng bếp ăn mì, một lúc đã ăn hết một bát mì, vốn dĩ Cố Uyên ăn không nhiều, một bát mì đã rất no rồi.
Thu dọn xong đồ dùng bếp, Cố Uyên ra khỏi phòng bếp.
Sách cô mượn vẫn để trên xe chưa cầm xuống.
Cô nhìn thấy chìa khóa xe đặt ở trên bàn...
Tô Ngọc Kỳ ngồi trên sofa, khẽ nhăn mày gọi điện: “Tôi biết rồi, việc này cậu xử lý đi...”
Cố Uyên thấy anh đang gọi điện nên không lên tiếng gọi anh.
Sau khi Tô Ngọc Kỳ cúp điện thoại, lại có một cuộc nữa gọi dến, người đàn ông nhìn màn hình hiển thị, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, anh nhấc máy: “Ông Tống, có việc gì sao?”
Thanh âm đầu bên kia lộ rõ sự kích động.
Cố Uyên đứng ở nơi không xa đã có thể nghe thấy âm thanh đầu bên kia.
Ngữ khí của người đàn ông mang theo sự trào phúng không nhanh không chậm nhưng cực kì lạnh lùng: “Đánh gãy một cái chân của hắn ta vẫn còn là nhẹ, tôi tha cho cậu ta một con đường sống đã là nể mặt ông rồi.”
Mấy giây sau, không biết đầu dây bên kia nói cái gì, Tô Ngọc Kỳ nở một nụ cười trào phúng, dường như không hề chịu một chút uy hϊế͙p͙ nào của đối phương: “Được, tôi tiếp đón mọi lúc.”
Nói xong liền cúp điện thoại rồi ném sang một bên, nhìn qua Cố Uyên đang chỉ chìa khóa xe trên bàn: “Ngài Tô, sách của tôi vẫn ở trên xe.”